Trở lại với không gian trống rỗng của hệ thống, Bạch Kết Dương nhìn thấy một cuốn sách dày cộm nhỏ nhắn đặt trước mặt mình. Hắn đọc dòng chữ được in ấn đẹp đẽ trên bìa sách cứng mà mép miệng run rẩy.
Lần này cư nhiên là một quyển ngôn tềnh.
“Mi giỡn ta à?” Bạch Kết Dương nhéo nhéo cục bông gòn, thu được thanh âm nức nở của nó. “Có cả trăm ngàn quyển sách trên thế giới, mi lại đem ta một quyển ngôn tình là thế nào?”
Bạch Kết Dương có ác cảm với những cuốn tiểu thuyết như thế này. Ngôn tình mà hay, thực tế và cuốn hút thì thôi đi, hắn bất hạnh thay toàn tiếp xúc với mấy cuốn với nội dung cũ rích, xào đi xào lại đến phát ngán. Ở công ty hắn, truyện ngôn tình rất được nhân viên nữ hoan nghênh, đến mức tạo một làn sóng lớn khiến công việc lơ là, hắn đã không ngần ngại tịch thu hết thảy và trừ lương rất nặng. Lúc đó Bạch Kết Dương tính vứt, nhưng sự tò mò lại giết chết một con mèo, thôi thúc hắn đọc thử.
Nào là “Tổng tài bá đạo yêu thư ký ngốc manh” này, “Ác ma lạnh lùng của công chúa này”, ối giời ơi nổi da gà.
Từ đó Bạch Kết Dương né xa thể loại này như tránh tà, quả nhiên hắn chỉ thích hợp với sách kinh doanh thôi.
“Huhu, thế giới ngẫu nhiên được sắp đặt vậy mà. Kí chủ tha cho!”
Nhéo đủ, Bạch Kết Dương bực bội ném nó sang một bên, vô cùng miễn cưỡng cầm quyển sách lên đọc. Đây là một cuốn tiểu thuyết ngôn tình điển hình theo hơi hướm hắc ám. Nữ chính tên là Trương Mộc Miên, một thiếu nữ tài sắc vẹn toàn, hoa gặp hoa nở. Cô là trưởng nữ của nhà họ Trương, sở hữu tập đoàn Trương Thị có tầm quan trọng tại Việt Nam. Cô có một đứa em trai cùng cha khác mẹ tên là Trương Mộ Hàm, em trai không cùng huyết thống. Khác hẳn vẻ đẹp trong sáng hoạt bát của cô chị, Mộ Hàm lại mang vẻ đẹp tinh khiết, yếu đuối tựa hoa ban, với tuyệt chiêu “Nước mắt kim cương” tất sát hàng loạt nam giới rơi vào bể tình. Trương Mộ Hàm được người người ái mộ, một đoá bạch liên hoa tươi đẹp hấp dẫn mọi ánh nhìn.
“Phì, bạch liên hoa thời đại này chẳng đứa nào tốt cả.”
Quả đúng như hắn đoán, bản chất Mộ Hàm chẳng trong sạch như những gì mọi người nghĩ. Tên này thực chất được sinh ra vì một đêm quá chén của ông bố, mẹ Mộ Hàm- một kĩ nữ tại phố đèn đỏ – lại yêu tha thiết người đàn ông ấy nên quấn quýt không ngớt. Phu nhân Trương, mẫu thân Mộc Miên, lâm bệnh nặng mất đi, mẹ Mộ Hàm danh chính ngôn thuận bước vào cửa Trương gia. Tuy nhiên, gia chủ- Trương Tuấn Miên- lại khinh thường sự tồn tại của người con không biết từ đâu rớt xuống, cự tuyệt quyền thừa kế của y. Mẹ Mộ Hàm thấy vậy liên tục đánh mắng, chửi rủa, coi y là đồ thất bại không giúp bà giành được tâm của Tuấn Miên.
Cuối cùng, mẹ y tự tử ngay trước mặt y, triệt để biến y thành con người tâm tư vặn vẹo. Vì sự kiện này bố y nhận y vào nhà, Mộc Miên có thêm người em trai. Mộ Hàm đeo mặt nạ của một “Tiểu thiên sứ” chiếm được sự tin yêu của cô, nhưng sau lưng lại lén lút hãm hại. Mộ Hàm luôn được nam giới vây quanh, trong đó không ít phần tử cực đoan, nên đã thuyết phục họ chuốc thuốc Mộc Miên cưỡng hiếp tập thể, mình thì ở trong phòng kín quay hết tất cả, suốt quá trình một nụ cười quỷ dị luôn treo trên mặt. Mộc Miên đáng thương nào biết kẻ đứng sau là người em trai mình hết mực nâng niu, đã vậy còn đem video phát tán khắp nơi. Mộc Miên từ đó bị bắt nạt triền miên, thanh danh bị rơi vào bùn lầy.
Mộ Hàm rất thông minh lại dẻo miệng, nhân cơ hội này phô diễn tài năng tại công ty, chiếm được sự tán thưởng của phần lớn cổ đông lẫn bố mình, thay thế vị trí Mộc Miên trong công ty. Không dừng ở đó, Mộ Hàm còn hại những người bạn của cô đến táng gia bại sản, cô lập cô hoàn toàn. Mộ Hàm ngoài mặt luôn bênh vực cô chị, thu được sự cảm động của mọi người, nhưng lại mua chuộc người hãm hại Mộc Miên đủ đường, ấn tượng của cô trong mắt mọi người triệt để đen thui.
Mộc Miên trở thành cô chị đàng điếm xảo quyệt, còn Mộ Hàm lại được tung hô thành thánh mẫu vạn người mê.
Đến cuối cùng, Mộc Miên bị hại thê thảm cả về thể xác lẫn tinh thần. Người em trai cô tin tưởng lột trần bộ mặt thật, cho người đánh gãy chân cô nhét vào một nơi xa xôi hẻo lánh
Cảnh cuối, Mộc Miên tuyệt vọng nhìn đứa em trai của mình.
“Tại sao? Tại sao mày đối xử độc ác với tao như thế? Tao đã làm gì có lỗi với mày?”
“Tại sao ư? Không có gì đặc biệt cả.”
Trương Mộ Hàm ngồi trên cao nhìn người chị thảm bại của mình, đáy mắt không che dấu sự khinh thường. “Tôi đơn giản thấy chị chướng mắt, hoàn hảo đến vô vị, chỉ muốn chơi một trò chơi mà thôi. Haha, dáng vẻ thảm hại của chị khi bị tôi gài bẫy hết lần này đến lần khác thật quá sướng. Chị nghĩ sao khi biết người luôn an ủi chị lại là kẻ hại chị đến độ này? Sự ngu đần của chị là gia vị chính cho cuộc chơi này đấy!”
Mộ Hàm nhấc cằm cô lên, nụ cười tươi như hoa chớm nở hiện trên khuôn mặt xinh xắn, nhưng những gì cô thấy chỉ còn là sự hiện hữu của một ác ma.
“Chị đã là một món tiêu khiển rất tốt, giờ thì biến đi nhé.”
Sau đó, Mộ Hàm tự tay chọc mù mắt và cắt lưỡi cô, ném cô vào nhà thổ tiếp khách đến chết.
Bạch Kết Dương không chịu nổi nữa đóng sách lại, xoa xoa trán. Hắn sai rồi, hắn muốn mấy cuốn ngôn tình bay bướm sủng ngọt phi logic kia hơn.
Đây là cái kịch bản máu chó gì đây? Loại tam quan thối nát này cũng phát hành ra cho người đọc à? Hắn thực sự không muốn cùng phe với tên em trai phản xã hội kia đâu.
“Kịch bản này được khá nhiều người ưa chuộng đấy.”
“Cái cóc khỉ, não bị úng nước hay sao mà đọc ba cái thể loại kinh dị thế này? Ta kháo, nữ chính quá tội nghiệp!”
“Kí chủ đừng quá kích động nha. Chẳng phải tam quan ngài tan tành từ lâu rồi sao?”
Bạch Kết Dương câm nín.
“Đây chỉ là quyển 1 thôi, còn quyển 2 nữa. Nữ chính trọng sinh thì hắc hoá, trả thù nam chủ Mộ Hàm gấp 10 lần. Kiếp này cô có thêm sự trợ giúp của nam chính Âu Dương Tử Lang, cuối cùng thành công giết chết Mộ Hàm. Happy Ending!!!”
“Thế thôi à?”
“Phải, nội dung cụ thể kí chủ phải tự trải nghiệm a.”
“Nghe cũng được đó. Nhưng mà ta vẫn không nỡ hại nữ chính a, dù gì cô ấy cũng là nạn nhân.”
“Nạn nhân hay không không quan trọng, nhiệm vụ chính vẫn là nam chủ. Kí chủ nếu có khả năng cứu được cô ta thì cứ việc.”
“Gắt quá đấy.”
“Hihi! Tình yêu của tôi vẫn là nam chủ tính tình biến thái a, không quan tâm.”
“Mày với nam chủ điên rồ như nhau.”
“Kí chủ quá khen.”
Bạch Kết Dương hứng thú với kỹ năng hacker, hưng phấn hoàn hảo kỹ năng này.
“Được rồi, bắt đầu thôi.”
———————————————————
Reng reng!
Tiếng chuông báo thức inh ỏi vang lên, đánh thức hắn khỏi giấc ngủ. Hắn xoa mắt rời khỏi chiếc nệm êm ái, đi thẳng một đường đứng trước một chiếc gương lớn. Ngắm nghía người ở trong gương, hắn không ngừng cảm thán thẩm mỹ của hệ thống. Mái tóc vàng rơm được cắt ngắn do mới ngủ dậy xù lên trông rất khả ái. Nước da thì trắng hồng khoẻ mạnh, thân hình thì cân đối gọn gàng cùng chiều cao lí tưởng 1 mét 8. Nổi bật nhất chính là gương mặt, một khuôn diện như quan ngọc, mâu hàm thu thuỷ đem lại cho con người ta cảm giác yên bình lại thêm tư thái cấm dục. Tuy vậy, khí khái toả ra từ người hắn vẫn mang tư vị đàn ông, tạo nên một loại mỹ cảm người người ưa chuộng.
Đây chính là Tô Hinh, cậu ấm công ty Công nghệ nổi tiếng Việt Nam. Mộc Miên hắc hoá quyến rũ được chàng hacker tài giỏi này, nhận được sự trợ giúp đắc lực từ hắn. Số phận người này kiểu nam phụ thâm tình, bị nữ chính lợi dụng triệt để, cuối cùng đỡ đạn cho cô mà chết. Tình tiết không thể nào quen hơn được nữa.
“Bây giờ là thời điểm nào rồi?”
“Còn sớm lắm nha, nữ chính còn chưa trọng sinh đâu. Tôi thương kí chủ lắm nên muốn cho kí chủ thư giãn một chút, tận dụng cơ hội này đi tham quan thôi.”
Nghĩa là hắn không nhất thiết phải đi yêu nữ chính. Tốt, hắn không thích phụ nữ.
“Mi mà cũng tốt như vậy à?”
“Ứ ừ, kí chủ làm tổn thương trái tim pha lê của tôi quá nha. Tôi quý kí chủ nhất nà.”
“Thôi ngừng cái giọng điệu sến rện đó đi, ta rởn hết da gà rồi này.”
Tô Hinh cười thành tiếng, có hệ thống này trò chuyện đúng là thú vui. Hắn nhanh chóng thay một bộ đồ đơn giản, đầu tóc được chải chuốt nề nếp, một cặp kính cận đen trang nhã đặt ngay ngắn trên cánh mũi. Tô Hinh nhìn bản thân một cây ngọc thụ lâm phong ưa nhìn mà hài lòng.
“Tô Hinh à, con định ra ngoài hả?” Một người phụ nữ mặt mũi phúc hậu tiến vào. “Con trai mẹ rất đẹp trai nha. “
“Mẹ khen làm con ngượng lắm.” Tô Hinh khúc khích cười ôm lấy bà. “Chủ nhật con muốn ra ngoài thư giãn xíu.”
“Ừ cũng được, lâu lâu nghỉ ngơi chút cũng không sao. Tội nghiệp con tôi, làm hội trưởng hội học sinh vất vả quá.”
Tô Hinh chỉ biết cười trừ.
“Thôi được rồi, con đi chơi vui vẻ. Nhớ ăn sáng đầy đủ nhé.”
“Con nhớ rồi, chào mẹ.”
———————————————————
Mang tâm tình của một con sâu thèm ngọt, Tô Hinh tâm tình tươi sảng bước vào tiệm bánh ngọt La Dorée nổi tiếng với những món tráng miệng tinh tế và đắt đỏ bậc nhất Sài thành. Tô Hinh chọn một bàn trong góc ngay cạnh cửa sổ. Hắn có thói quen đi ăn một mình như thế này ở thế giới của mình, cộng thêm một cuốn sách nữa là tuyệt hảo. Hắn nhất định sẽ tận hưởng một ngày yên tĩnh này.
Tuy nhiên, mơ ước giản đơn của Tô Hinh trong nháy mắt bị phá huỷ.
“Mày là ai? Sao mày dám ép buộc Mộ Hàm đi ăn cùng mày hả thằng chó?”
“Tao không bắt ép, em ấy tự nguyện đi cùng! Mày là cái thá gì mà dám quản em ấy?”
“Đừng tưởng tao không nhìn thấu bộ mặt bỉ ổi của mày. Mày lợi dụng bài tập để dụ dỗ em ấy lên giường mày đúng không?”
“Đừng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Tao thích em ấy không vì cái chuyện dơ bẩn ấy. Có khi mày mới là người có ý đồ đó!”
Tiếng cãi cọ ầm ĩ hoà cùng thuỷ tinh vỡ phá tan tâm tình thanh tịnh của hắn.
Tô Hinh nhíu mày, tay cầm nĩa không tự chủ đâm xuống miếng bánh dâu tây. Ai u, đúng là chạy trời không khỏi nắng mà, đi lang thang thôi mà cũng gặp đúng nam chủ.
“Anh Hà Tu đừng giận mà. Em… Em chỉ là đi ăn với anh Cố Thử thôi, anh ấy giúp em làm bài tập nên… Nên em chỉ muốn trả ơn thôi mà.”
Một giọng nói yếu ớt như xé tan bầu không khí căng thẳng giữa hai người. Tô Hinh hứng thú đánh giá cậu trai mặt đỏ bối rối đang cố gắng khuyên can hai thanh niên ấu trĩ kia. Mộ Hàm quả nhiên sở hữu vẻ đẹp kinh tâm đoạt phách, nếu như hắn không xem trước cốt truyện chắc đã nghĩ y là thiên sứ giáng trần rồi.
Đáng tiếc, đây lại là ác quỷ khoác lông vũ trắng của thiên thần, xinh đẹp thanh thuần chỉ là lớp da cho một tâm địa rắn rết.
Tô Hinh vẫn nhớ rất kĩ dòng miêu tả nhân vật này.
Một con người mưu mô coi cuộc sống là một trò chơi.
Với y, mỗi hành động là một ván cờ, con người là lũ rối y xoay mòng mòng trong lòng bàn tay.
Y không mang lòng trắc ẩn của một con người, tâm tư y cũng không vì thế mà ngang hàng với đạo lý quan thông thường.
Y tuỳ ý điều khiển hỉ nộ ái ố của mọi người, y thoả mãn với sự tuyệt vọng thống khổ của họ. Lừa dối là trò vui của y, hành hạ là thuốc nghiện với y, sự kích thích từ vở kịch y đóng là nguồn sống của y.
Xuống địa ngục thì có sao, y không màng. Y biết, ở dưới địa ngục đã sắp xếp một chỗ đặc biệt cho y rồi.
Nó được gọi là “NGAI VÀNG”.
Lời tuyên bố cuồng ngạo ấy đã thể hiện rõ tính cách của y, Tô Hinh nhớ lại mà rùng mình. Cứ qua mỗi thế giới nam chủ lại biến hoá thêm một kiểu nguy hiểm mới làm biết sống sao. (ToT)
Không biết vô tình hay hữu ý, ánh mắt của hai người giao nhau, sắc ngọc bích đối chọi với sắc xanh da trời. Tô Hinh giật mình né tránh, đáng tiếc thay Mộ Hàm lại không buông tha.
Kia là… Hội trưởng trường y chuẩn bị nhập học nhỉ? Hắn hình như không thích y cho lắm?
Nhưng họ chưa từng gặp, sao có thể thế được nhỉ?
Khoé môi Mộ Hàm nhẹ nhàng câu lên thành một vòng cung tà mị, đồ chơi mới tự dâng lên cửa rồi.
Thật tò mò, thật thú vị a!