Hệ Thống Thuần Phục Hoa Tâm Nhân

Chương 19: Thế giới II: Đưa phế vật lai lên đỉnh nhân sinh (7)




“Cái gì? Mới đó xong rồi ư?”

William đứng giữa đống xác chết ngổn ngang của lũ người chuồn chuồn. Dù vậy, khác với những thành viên khác trong tiểu đội, trên giáp hắn không hề dính một vết máu, đủ để thấy kĩ năng chiến đấu của hắn cao siêu đến mức nào.

Lưới điện cũng đã được sửa xong, quân địch cũng được dọn dẹp sạch sẽ, giờ chỉ cần chờ nam chủ và Eddie trở về.

“Hệ thống, sao ta lại có cảm giác bất an là thế nào?”

“Cụ thể sao a? Tôi không biết.” Tiểu Đinh Đang cười cười trả lời.

Bạch Kết Dương cũng câm nín, đánh chết hắn cũng không nói cúc hoa của hắn đang có dấu hiệu co lại.

Đậu xanh rau má chắc chắn là ảo giác! (ʘдʘ╬)

Sau khi đưa hết mọi người vào buồng y tế chữa trị, William một mình lo lắng ở ngoài ngóng trông hai thân ảnh quen thuộc kia.

Hắn không có làm Hòn Vọng Phu, đừng nghĩ lung tung.

William thức trắng đến bình minh mới nhác thấy một cơ thể cao lớn đang bước về phía căn cứ. Đó chính là Erik, y vẫn không sao.

Lạy chúa không bị mất điểm ahaha!

William không kiềm nổi sung sướng mà chạy đến đón Erik.

Thấy William từ xa chạy nhanh về đến mình, tâm Erik như được rưới một dòng nước ấm áp. Y cứ tưởng hắn sẽ chào đón y bằng một cái ôm. Tuy nhiên…

BINH!

Erik té rạp ra đất, tay ôm má mà sửng sốt. Chưa kịp để y hoàn hồn, William hai tay nắm chặt cổ áo y, thô bạo lắc qua lắc lại. “Thằng nhóc nhà nguơi giỏi quá nhỉ? Dám chạy đi mà không có sự cho phép của ta! Ngươi chán sống rồi hả?”

Nam chủ, ngài nắm mạng của tôi đó, đừng làm tôi đau tim nữa.

Erik ngẩn cả người, phát hiện khóe mắt William hơi ửng hồng, bọng mắt cũng xám lại. “Ngươi… tối qua không ngủ chờ ta sao? Thật dễ thương.” Erik nở một nụ cười thật tâm, như có như không áp sát cơ thể lại gần William hơn, hưởng thụ hương thơm bạc hà luôn hiện hữu trên người hắn.

Hắn như thế này, sao y có thể buông tay.

William phút chốc cứng người, cảm thấy có gì không đúng lắm. Sao cái chữ dễ thương khi nãy của y nghe có hơi quen tai, và phá lệ trầm hơn bình thường. Chợt William nhận ra tư thế đáng xấu hổ của hai người. Hắn đang ngồi trên chỗ đáng xấu hổ của Erik, thân thể đầy mồ hôi của họ hoàn toàn dính sát nhau, bàn tay bạo gan của tên hỗn đản này thế mà đang quấn lấy eo hắn mà hắn không hề phát giác.

Làn da của William chuyển sang một màu đỏ rất ngon mắt, hắn muốn đứng dậy nhưng lại bị Erik kéo lại vào lòng. Hắn cực kì khó chịu, tên nhóc này mới 16 tuổi cơ thể đã to hơn hắn rồi, cả chiều cao cũng bằng hắn mất rồi.

Mẹ nó, biết thế hồi trước đã không ép y uống sữa rồi.

“Xin lỗi, nhưng ta đã trải qua chuyện rất khủng khiếp.” William có thể cảm thấy y run rẩy, tim lại mềm nhũn, vươn tay ôm lại y, vỗ vỗ an ủi. “Eddie, chết rồi. Bọn chúng giết anh ta trước mặt ta, rồi ném xác ra chỗ nào đó. Thực xin lỗi, ta thật vô dụng, chỉ có thể tự đấu tranh để thoát thân.”

Nghe được tin dữ, William cũng bất giác run lên. Eddie chết rồi sao, người bạn thân của nguyên chủ lại chết rồi. Hắn tự trách, bản thân đã làm không đủ để bảo vệ những người thân cận bên nguyên chủ. Hắn biết trong chiến tranh thì sẽ luôn có những mất mát nên chỉ có thể chấp nhận thôi. Hắn hồi xưa có cạnh tranh khốc liệt trên chiến trường kinh tế ra sao thì cũng chưa từng thấy nhiều chết chóc như thế này, đã thế còn kéo dài cả hai thế giới, và chắc chắn cả những thế giới sau nữa.

Nhưng, hắn nhận ra, mình lại bắt đầu quen với việc chém giết này, và có chút thưởng thức nó.

Xì tốp, cái suy nghĩ biến chất gì thế này? Không, không được a.

Má ơi mấy cái thế giới này đang phá hủy tam quan và đạo đức chính trực của con!

William lập tức vùi đầu vào ngực Erik, ngăn chặn tiếng nấc bất an của mình. “Không sao, việc này cũng quá sức đối với ngươi. Không cần tự trách. Chúng ta sẽ tìm được anh ấy, đem anh ấy chôn cất tại quê nhà.”

Erik âu yếm vuốt ve mái tóc mềm mại của hắn, từ góc độ mà hắn không nhìn thấy nở một nụ cười tà ác, lạnh lẽo đến thấu xương. Họ có tìm đến đỏ mắt cũng đừng hòng nhìn thấy được một cọng tóc của tên đó, y đã đảm bảo Eddie hoàn toàn nhục tiêu cốt dong (*). Erik phấn khởi hưởng thụ cảm giác được ôm William trong vòng tay, thân hình Alpha của hắn lọt thỏm vào lòng y, cảm tưởng như hắn vĩnh viễn thuộc về nơi này, chỉ thuộc về y mà thôi.

Dục vọng độc chiếm nhóm lên một ngọn lửa sục sôi trong huyết quản y, y phải cố gắng kiềm chế lắm mới ngăn hỏa thiết của mình không ngẩng đầu lên. Erik không muốn dọa William chạy mất, y vẫn chưa nắm đủ quyền lực để có thể nắm chặt hắn trong tay, muốn vùng vẫy đến đâu cũng vô dụng. Cái y cần là quyền lực tuyệt đối, y phải lật đổ tên Arnold đáng chết kia khỏi vị trí Thống soái. Chỉ cần Arnold còn sống, y vẫn chưa thực sự thỏa mãn, y muốn hắn ta phải nhận đủ tra tấn nhục nhã mới xoa dịu được cừu hận của mình.

Tất nhiên, William không thể biết được điều này.

“Kí chủ, nam chủ đã tăng lên tinh thần lực cấp SSS. “

“Erik, ngươi, tinh thần lực của ngươi, là SSS?”

William cả kinh, nam chủ đúng nghịch thiên luôn. Ánh mắt hắn không kiềm được mà sáng lấp lánh, tam S lận nha, chỉ có mình y mới có thôi, nam chủ của hắn là con cưng của trời luôn rồi.

Erik cũng không ngờ William nhận ra, y đã dùng thuốc che giấu rồi mà hắn vẫn nhận ra ư? Nhìn đôi mắt trong vắt chỉ mang vẻ mừng rỡ thuần khiết của hắn, Erik nhếch mép cười.

Không sao, chỉ cần không nói cho hắn âm mưu thực của hắn là được. Nhưng nếu hắn cũng muốn ngăn cản y thực hiện tham vọng của mình, y sẽ rút ngắn thời gian chờ đợi, đè hắn ra mà hung hăng làm đến khi hắn trở thành Omega chỉ thuộc sở hữu của mình y. Nghĩ đến đây, Erik liếm mép, lòng rất mong chờ.

Dù là gì, William tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần đi.

“Phải, lúc ta bị truy giết, ta đã thức tỉnh tinh thần lực của mình. Ta cũng không ngờ ta lại mang tinh thần lực cao đến thế này.”

“Vậy tốt rồi, sẽ không ai coi thường được ngươi nữa. Ta quả thực đã quyết định đúng đắn khi cứu ngươi ngày đó, giờ tinh cầu Vina lại có thêm một chiến binh dũng mãnh nữa rồi.”

Ánh mắt Erik lóe lên tia hàn quang đầy nguy hiểm, môi nở nụ cười sủng nịch nhưng lại ẩn giấu suy nghĩ đen tối không thể phát giác. “Phải, ta được như vậy, đều là nhờ ngươi.”

Vậy nên, ta quyết định sẽ biến ngươi thành bạn lữ của ta, dù ngươi có muốn hay không.

Đến lúc đó, ta thật mong chờ vẻ mặt của ngươi sẽ như thế nào.

“Ta cũng phát hiện, ta không bị ảnh hưởng bởi khí độc của Trùng tộc, kể cả khi không có giáp. Ngươi biết việc này nghĩa là gì không? Chúng ta có thể diệt tận gốc lũ Trùng tộc ngay trên chính địa bàn của chúng. Chỉ cần giết chết nữ hoàng, bọn chúng sẽ trở nên hỗn loạn tự đả thương bản thân, đến lúc đó ta sẽ toàn thắng.”

Nữ hoàng Trùng tộc là sự tồn tại quan trọng nhất đối với chúng. Nữ hoàng là một cá thể lưỡng tính, nếu được bồi bổ đủ sẽ tự tạo t*ng trùng cho bản thân, mỗi tháng đẻ được vài trăm quả trứng. Mỗi trứng sẽ là một Trùng tộc với mọi giống loài khác nhau, con nào tinh thần lực cao, đánh nhau giỏi là Hùng trùng, những con còn lại là thư trùng có nhiệm vụ chăm sóc Nữ hoàng về mọi phương diện.

Nếu ả chết, Trùng tộc nhất định sẽ dệt vong.

William há hốc mồm, đây thực sự là cơ hội nghìn vàng để tiêu diệt Trùng tộc. Nhưng mà, số người có thể tiến vào địa bàn của Trùng tộc ít vô cùng, ngoài hắn và Bộ Tư Lệnh ra cũng chỉ lác đác vài chiến binh khác chỉ đếm được trên một bàn tay. Nay có Erik cấp SSS, phải chăng ta sẽ có cơ hội?

“Cũng có thể, nhưng quá nguy hiểm, quân số ta quá ít.”

“Dù không thể qua bên kia, bên ngươi vẫn có máy thăm dò đúng không?”

Ừ có, chỉ là bị phá mấy chục lần rồi.

“Chắc hẳn cũng nắm đại khái vị trí đúng không? Sử dụng nó, kết hợp với sức mạnh của ta cùng một số người khác, cơ hội thành công nhất định tăng cao.”

“Kế hoạch ngươi rủi ro quá cao. Dù gì thì ngươi cũng chỉ mới thức tỉnh, cần thời gian để sử dụng nhuần nhuyễn hơn, đâu phải cứ muốn là được. Trước tiên phải về báo cáo đã, đừng quá bốc đồng. Ngươi vẫn còn là một đứa trẻ, đợi ngươi đủ lông đủ cánh thực hiện kế hoạch đó cũng không muộn.”

“…Theo ngươi vậy.” Erik trong lòng bực dọc, nhưng William nói đúng. Y không nên vì sức mạnh mới có được của mình mà hành động bất cẩn. Không hề gì, chỉ vài năm nữa thôi, y tin y sẽ đoạt được mọi thứ mà mình mong muốn.

“Tít tít, nhiệm vụ 2: Trợ giúp nam chủ đánh bại Nữ hoàng Trùng tộc, trở thành Thống soái tối cao.”

William giật mình, nói toẹt ra là hất cẳng Arnold xuống chứ gì, mà Arnold lại chịu để chuyện đó xảy ra hay sao?

Hắn thân là em trai, đâu thể đùng một cái phò tá Erik một đường lên vị trí đó được, chẳng những OOC trầm trọng mà còn bị người đời bàn ra tán vào nữa. Cách tốt nhất mà hắn có thể nghĩ lúc này chỉ là huấn luyện Erik lên cảnh giới cao nhất, giết Nữ hoàng để thu phục lòng dân, đến lúc đó tranh giành ngôi vị cũng sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

William biết Arnold rất ghét Erik, chắc chắn sẽ gây khó dễ, nhưng y là nhân tài SSS nha, thế giới này lại cực kì coi trọng kẻ mạnh nữa, chắc chắn sẽ không làm khó được nam chủ của hắn đâu.

Nhưng mà… Nam chủ cũng sẽ không ra tay quá nặng với anh ấy đâu, nhỉ?

———————————————————

Cả phòng họp tĩnh lặng như tờ.

Đầu tiên, họ hoàn toàn bị choáng váng với sự xuất hiện của một Alpha SSS chưa từng có trong lịch sử, kẻ mà mới năm năm trước chỉ là đứa nhỏ yếu ớt cấp F.

Tiếp theo là kế hoạch có phần điên rồ của y. Chuyện bất khả thi đó, thực sự có thể thực hiện sao? Y là một Alpha cường đại mới, nếu đã chắc chắn như vậy chẳng phải nhân loại có cơ hội diệt trừ tận gốc lũ man di đó sao?

Hy vọng mới về một kẻ mạnh mới khiến tất cả quan chức cấp cao vui mừng hơn thôi, không hề để ý đến nét mặt đen hơn đít nồi của Thống soái.

Đến giờ Arnold vẫn không thể tin thứ miêu cẩu mà hắn có thể dễ dàng bóp nát như một con kiến trước đây, giờ lại trở thành kẻ uy hiếp đến quyền lực của hắn. Xã hội này rất vô tình, sức mạnh là tất cả, kẻ mạnh nhất tất có được mọi vinh quang và quyền lực, nắm trong tay sinh mệnh của hàng triệu con người.

Nay Arnold hắn lại gặp phải nguy cơ lớn này vào tay một thằng nhãi không rõ lai lịch, lại chịu sự lăng nhục của thế giới sau một thời gian rất dài, há có thể không ghi hận?

Nếu y trở thành một kẻ độc tài tàn bạo, lúc đó tinh cầu này sẽ thế nào đây?

Tiếc là, không ai suy xét đến việc đó, họ chỉ chăm chăm vào tiềm lực hiện tại của y. Nếu hắn ra tay lúc này, nhất định sẽ bị phản đối kịch liệt, sinh ra phản động, thật khó nghĩ.

Tệ hơn, người giúp y được như ngày hôm nay lại là đứa em trai mà hắn vô cùng nâng niu.

Arnold cảm thấy tim nhói đau, hắn có thể nhìn ra sự ỷ lại của Erik đối với William, chỉ cần thấy hai người ở cùng nhau lòng hắn lại lên cơn ghen tị khủng khiếp.

William là của hắn, đáng lẽ ánh mắt trong veo đó chỉ có thể in hằn bóng dáng của hắn mà thôi. Hắn đã quá coi thường phân lượng của y trong lòng em trai mình.

Tiếng bàn tán ồn ào ngay lập tức im bặt sau tiếng hắng giọng của Thống soái. Nhìn ánh mắt giết người của Arnold hướng về mình, Erik trong lòng cười lạnh.

Không thể ngay lập tức tiêu diệt, việc quan trọng nhất phải tách hai đứa ra.

“Việc chúng ta có một Alpha tam S quả thật là đại hỉ, nhất định phải bồi dưỡng tỉ mỉ. Nên cho y vào tiểu đội Hổ Mang, luyện tập ở đó rất phù hợp để rèn giũa kĩ năng của y.”

William tròn mắt, muốn châm ngòi ly gián hả anh giai

?

Tiểu đội Hổ Mang còn có tên khác là “Tiểu đội Tự Sát”. Họ là những phần tử vô cùng mạnh, rất ngông cuồng và luôn nhận những nhiệm vụ có độ tử vong cao. Khác với tiểu đội của hắn, thành viên của họ rất đông và đủ loại cấp bậc. Với độ đặc thù này, tiểu đội của họ được coi là “con ghẻ” của quân đội, nhưng do sức mạnh cùng độ liều mạng của mình thì giữ lại vẫn có ích.

William có quen biết đội trưởng của tiểu đội đó, gã tên Bill, một gã Beta cấp S với khí khái hào sảng và rất biến thái. Trước hắn có qua chào hỏi tí thôi đã bị sờ mông mấy lần, tất nhiên là phải đập gã bầm dập rồi.

Tuy nhiên, William phải công nhận gã là một đội trưởng tốt, một chiến binh giỏi, nếu gửi gắm Erik cũng không đến nỗi nào. Nhưng mà…

Y đi rồi sao hắn đảm bảo được an toàn đây?

Nhiệm vụ nào của họ cũng nguy hiểm đến chết người á, mọi việc dơ bẩn nhất cũng vào tay họ á, nam chủ vào sống tốt được không?

“Thưa Thống soái, xin hãy suy xét vấn đề này. Tôi là người hiểu rõ nhất năng lực của Erik. Hãy để y-“

“Vì thế nên tôi mới điều Erik dang tiểu đội kia. Theo như lời y kể, năng lực y bộc phát lúc y bị truy đuổi đến chết, vậy chẳng phải liên tục đứng bên bờ vực tử thần sẽ có lợi cho việc nâng cao năng lực sao?”

“Erik là một nhân tài, hẳn không phải là một đứa trẻ lúc nào cũng cần có người chăm sóc nhỉ?”

Ông là người chăm trẻ thiệt mà.

Đôi mắt như xoáy sâu vào tâm hồn William khiến hắn ớn lạnh, nhưng vẫn như cũ hắn cố chấp chống lại Arnold, khiến đồng tử xanh băng lãnh kia nổi lên những tia máu.

“Tuân lệnh.”

Erik lên tiếng, đập tan căng thẳng giữa hai anh em. Hắn định lên tiếng thì gặp phải ánh mắt nhu hoà trấn an của y, câu chữ nghẹn ở họng chui lại vào trong.

“Ngươi đã suy nghĩ kỹ?”

“Phải, Thống soái quả thực rất anh minh, tạo cơ hội tốt đến vậy cho tôi. Thân là một quân nhân, tôi sẽ cố gắng hết sức rèn luyện để hoàn toàn đủ khả năng chống đỡ tinh cầu này.”

Moá, hào quang nam chủ chói mù mắt ông.

William quyết định, nếu đã vậy thì hắn cũng phải cố gắng trở nên mạnh hơn, thuận tiện hơn cho việc hỗ trợ con đường thành thần của nam chủ. Hệ thống có thể thay hắn theo dõi nam chủ.

“Kí chủ cứ tin vào tôi.” Tiểu Đinh Đang hớn hở, hiếm lắm mới được kí chủ coi trọng đến vậy nha.

Nhìn biểu cảm “Ta tin tưởng ở ngươi” toả sáng lấp lánh trên mặt người nào đó, Erik thực có ham muốn chà đạp nó bằng những nụ hôn nồng cháy.

Đừng tưởng y không biết Arnold muốn nhân cơ hộ này diệt trừ hậu hoạ. Thật nực cười khi hắn vẫn cho rằng y phải dựa dẫm vào William mới sống được đến ngày hôm nay.

Arnold, tao nhất định sẽ khiến mày phải hối hận.

———————————————————

(*) Nhục tiêu cốt dong: Xương cốt không còn