Hệ Thống: Thợ Săn Tại Dị Giới

Chương 77: Con mồi và thợ săn




Trần Vũ có cảm giác như mình vừa mới gặp quỷ rồi vậy, hắn không nhịn được mà thốt lên: “Con này đã thành tinh rồi sao?”

Mà Ái Lệ Na cũng thật sự bị dọa sợ. Theo như những gì nàng biết, thì đám Dã Man Nhân này đều rất ngu ngốc, chúng chỉ giống như một bầy dã thú biết đứng thẳng hai chân mà thôi. Nhưng biểu hiện vừa rồi của tên Dã Man Nhân này, hoàn toàn không giống như biểu hiện của một con dã thú nên có? Đây thật sự là thành tinh rồi sao?

Nàng càng nghĩ càng cảm thấy có gì đó không ổn, trong đầm lầy cùng lúc xuất hiện hai con Cá Sấu Chúa, Dã Man Nhân đột nhiên biến thông minh, mà thậm chí một con quạ đen cũng có thể đi chọc người. Đặc biệt là khi nàng vừa nghĩ đến việc miếng ăn đã đưa tới tận miệng, thế mà nàng vẫn không thể nào ăn được, thật sự là một chuyện đáng hận. Nếu lần sau gặp lại được con qua đen đó, nàng nhất định sẽ làm thịt nó.

“Hú hú hú…”

Lúc này, tên Dã Man Nhân kia sau một hồi nhìn ngó, khi phát hiện ra hai người đang ẩn nấp ở bên trong thạch động, nó liền đứng dậy vỗ ngực hú lên vài tiếng, bộ dáng rất là hung dữ, giống như đang muốn hù dọa để cho hai người sợ hãi mà chạy ra ngoài vậy. Nhưng đáng tiếc, mặc dù lúc này nó có chút thông minh, nhưng cũng không thể nào thông minh hơn hai người Trần Vũ được. Cho nên, mặc cho nó kêu hú như thế nào, hai người cũng mặc kệ nó.

Sau một hồi lâu, thấy hai người vậy mà ngoan cố không chịu chui ra, nó đã bắt đầu nổi giận. Chỉ nghe nó hú lên vài tiếng, sau đó liền vung tay lên đập mạnh.

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Những tiếng chấn động vô cùng đinh tai nhức óc, làm cho hai người vội vàng mà đem lỗ tai bịt kín lại. Sau đó là một cánh tay đầy lông lá từ bên ngoài chui vào. Nhìn thấy những ngón tay vừa thô vừa dài của con Dã Man Nhân này, hai người thật sự là nhịn không được, bắt đầu lui dần về sau.

“Ầm! Ầm! Ầm!”

Thạch động bắt đầu lay động dữ dội, mặt đất cũng bị những ngón tay khổng lồ của con Dã Man Nhân này làm cho xáo trộn lên. Mà đất đá từ phía trên đỉnh đầu của hai người đã bắt đầu rơi xuống, bụi bay lên tứ tung, cứ tiếp tục như vậy nữa, e rằng hai người còn chưa có bị nó bắt đi thì đã bị chôn sống luôn rồi.

Nhìn thấy tình huống không ổn, Trần Vũ liền kéo theo lấy cánh tay của Ái Lệ Na, nói: “Bên trong còn có động ngầm, mau chui vào trong này ẩn trốn, nhanh!”

Lúc này toàn bộ thạch động đều tối đen như mực, nhưng khi nghe nói bên trong còn có chỗ có thể ẩn trốn, Ái Lệ Na hoàn toàn không có một chút do dự nào, nàng liền đi theo phía sau Trần Vũ mà chạy đi. Nàng cũng không biết, từ lúc nào mình lại nghe lời của hắn như vậy, hoàn toàn không có một chút nghi ngờ, hay phòng bị nào.

Sau khi hai người chạy đi, con Dã Man Nhân kia vẫn cứ tiếp tục tìm kiếm, nhưng khi mò mẫm một hồi vẫn không có kết quả gì, nó dường như đã mất đi kiên nhẫn, liền tức giận mà gầm lên một trận. Sau đó hai cánh tay của nó bắt đầu huy động, mạnh mẽ kéo ra từng khối đất đá, như muốn đem cả cái thạch động này móc ra ngoài.

Mặc dù đã chạy đi một đoạn rất xa, nhưng khi nhìn thấy cửa hang dần dần bị man lực của con Dã Man Nhân kia phá vỡ, hai người đều cảm giác không rét mà run. Chất liệu của cái thạch động này rất cứng rắn, vậy mà vẫn bị nó dùng tay không dở bỏ, sức lực thật sự là quá kinh khủng, so với hai con Thiên Giai ma thú mà hai người nhìn thấy hôm trước, dường như còn muộn mạnh mẽ hơn rất nhiều.

May là vừa rồi thông qua Thông Thiên Nhãn, Trần Vũ đã phát hiện ra được cái hang động này còn có mạch ngầm bên trong, nếu không thì ngay lúc này tình cảnh của bọn họ đã nguy cơ sớm chiều rồi. Thế nhưng dừng lại ở chỗ này cũng không an toàn, cả hai không ai nói với ai mà bắt đầu chạy tiếp. Bọn họ đều hy vọng tên Dã Man Nhân kia sau một hồi tìm kiếm không thành, thì sẽ âm thầm bỏ đi.

Quả nhiên không qua được bao lâu, âm thanh chấn động bên ngoài cũng dần dần yên tĩnh lại, mà bước chân của cả hai người cũng đã càng ngày càng xa. Lúc này, quả thật như là lời Trần Vũ nói, bên trong thạch động còn có động ngầm. Mà cái động ngầm này tương đối lớn, mạch nước âm ĩ từ khắp các nơi chảy ra, phía trên đỉnh đầu còn nhô ra vô số thạch nhũ to nhỏ khác nhau, phía trên còn ánh ra vài tia lân quang, nhìn như là những ngôi sao trên trời vậy.

Đến bây giờ, Ái Lệ Na mới hiếu kỳ nhìn sang Trần Vũ hỏi: “Ngươi làm sao mà phát hiện ra được nơi này?”

Trần Vũ đương nhiên là sẽ không nói ra kỹ năng thần thông của mình rồi, hắn chỉ giả vờ giả vịt, chỉ chỉ vào hai mắt nói: “Ta đương nhiên là dùng mắt để nhìn rồi!”

“Hừ!” Nàng đương nhiên là không tin lời hắn, nếu mà hắn có thể dùng mắt để nhìn được, chẳng lẽ nàng là người mù hay sao? Sau khi hừ lạnh một tiếng, nàng cũng không thèm để ý đến hắn nữa, dù sao ai cũng có bí mật của riêng mình.

Hai người lại đi một hồi, không gian bên trong cái động ngầm này rất rộng, hai người đi lâu như vậy mà vẫn không thể thấy được điểm cuối. Cũng may nhờ có những phiến lân tinh bám trên thạch nhũ và vách động tạo thành những chùm ánh sáng màu lam, cộng với thị giác phi thường mạnh mẽ của cả hai người, cho nên đường đi phía trước cũng trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Bên trong động ngầm này, ngoài vô số thạch nhũ ra, thì nơi này còn có một vài bụi hoa cỏ và ao nước nhỏ. Nước bên trong ao trong vắt, tĩnh lặng như tờ. Nếu như không phải đây là ban đêm, hai người tin rằng chỉ dùng đến mắt thường cũng có thể nhìn thấy dưới đáy. Đáng tiếc ban đêm ánh sáng quá yếu, hai người chỉ nhìn được bề mặt bên ngoài, cũng không nhìn rõ bên trong có vật gì hay không. Đương nhiên, Trần Vũ thông qua thần thông Thông Thiên Nhãn hoàn toàn có thể nhìn thông suốt hết thảy. Bên trong hồ nước cũng không có vật gì quan trọng, cho nên hắn cũng không thèm để ý, chỉ tiếp tục hướng về phía bên trong đi tiếp.

Đi một hồi, hai người đã bắt đầu có chút giật mình. Nhìn bề ngoài của cái thạch động này nhỏ như vậy, nhưng hai người càng đi vào trong càng cảm thấy nó rộng lớn vô biên, dường như muốn thông qua cả ngọn núi mới có thể đi hết được cái thạch động này vậy.

Thế nhưng lúc này, hai người đột nhiên cảm nhận được một luồng khí lạnh, như muốn tập kích vào phía sau lưng. Giật mình, cả hai liền quay ngoắc lại, thậm chí Ái Lệ Na còn dùng cây nỏ trên tay bắn ra một chi mũi tên.

“Vụt!”

Mũi tên lao ra, nhưng cũng không có bất kỳ âm thanh nào đáp lại, thì ra chỉ là một chút tiếng gió mà thôi. Hai người nhìn nhau rồi thở ra một hơi. Quả thật đoạn đường này làm cho bọn họ vô cùng căng thẳng, hết chạy đông chạy tây, lại bị một tên thích khách lúc nào cũng ẩn hình sau lưng, thật sự là không thể nào có thời gian để mà thả lỏng được.

Nhưng khi hai người vừa mới quay lưng lại, thì một đôi mắt đỏ ngầu đang nhìn lấy hai người chằm chằm, sau đó là một trận tiếng kêu oác oác đầy kinh hãi. Lúc này hai người mới kịp nhận ra, đây chính là con quạ đen lần trước đã ị một bãi lên mấy xiên thịt của Ái Lệ Na.

Kẻ thù vừa nhìn thấy nhau liền đỏ mắt. Thế nhưng cũng không đợi cho hai người kịp ra tay hành động, con quạ đen này đã xoay người nhanh chóng bay nhanh lên trời, trong miệng còn phát ra âm thành oác oác, như là đang nói: “Gặp quỷ rồi, gặp quỷ rồi!”

Ngay sau đó lại là mấy tiếng “phẹt phẹt” đầy quen thuộc. Lần này, không chỉ có Ái Lệ Na không tránh kịp, mà ngay cả Trần Vũ cũng bị dính đoàn. Hai người đầy mặt đều là phân chim, mà ngay lúc này thân ảnh của con quạ đen kia cũng nhanh chóng bay đi mất.

“Khốn nạn! Mau đứng lại đó cho ta!” Ái Lệ Na gầm lên một tiếng, nhanh chóng cầm theo cây nỏ trên tay mà đuổi theo.

Lúc này Trần Vũ cũng chạy đuổi theo phía sau. Hắn thật sự rất hiếu kỳ về con quạ đen này. Nó dường như rất có nhân tính, lại là một con quạ có thù tất báo, hoàn toàn không giống như là một con ma thú bình thường. Nhưng vừa đuổi đi được một đoạn, trong lòng Trần Vũ âm thầm trầm xuống. Không biết từ lúc nào phía trước hai người lại nhiều ra một bóng người, mà con quạ đen thì không thấy đâu cả.

“Cẩn thận!” Trần Vũ vừa hô lên một tiếng, phía trước đã vang lên “tranh” một tiếng.

Ái Lệ Na vậy mà bị kích bay ra ngoài, trên người hình như đã bị trọng thương.

“Ngươi mau chạy đi!” Không biết như thế nào, lúc này Ái Lệ Na đột nhiên hướng về phía Trần Vũ hô lên.

Trần Vũ hơi có chút sửng sốt, hắn không nghĩ lúc này nàng lại kêu hắn chạy đi. Thế nhưng bảo vệ an toàn cho nàng chính là nhiệm vụ của hắn, hắn có thể chạy đi được sao?

Không có nói thêm bất kỳ lời nào, thân hình Trần Vũ nhảy lên trên cao, sau đó là một loạt lông châm được hắn phóng ra ngoài. Tên thích khách mặc dù nhìn ra thực lực của Trần Vũ không cao, nhưng hắn vẫn cẩn thận mà tránh đi, không muốn đón đỡ lông châm trên người Trần Vũ phóng tới.

Chỉ nghe “xuy xuy” một trận, phía trên thạch động vậy mà bóc lên một làn khói xanh. Nhìn thấy một màn này, tên thích khách không khỏi giật mình. Đám lông châm này nhìn ra rất mảnh và yếu, thế nhưng độ sắc bén và lực công kích thật sự là kinh người. Thạch động này chất liệu rất cứng, thế nhưng vẫn dễ dàng bị lông châm đâm vào. Nếu như vừa rồi hắn sơ ý để bắn trúng vào cái, không phải là sẽ lâm nguy rồi sao?

Nghĩ như vậy, nét mặt tên thích khách càng thêm âm trầm. Hiện tại Ái Lệ Na đã bị kích thương, nhưng hắn biết bản lĩnh của nàng, chỉ cần hắn sơ sẩy một cái, nàng nhất định sẽ một kích tất sát, hoàn toàn không có nương tay chút nào.

“Trước hết giải quyết tên tiểu tử kia rồi tính sau!” Trong lòng tên thích khách tự nhủ, sau đó lại lần nữa ẩn thân biến mất, giống như là chưa từng xuất hiện ở chỗ này lần nào vậy.

Trần Vũ vội vàng chạy về phía Ái Lệ Na, nhìn thấy trên vai của nàng đã bị chém thương, mà trên vết thương đang chảy ra từng dòng máu đen. Điều này nói rõ là vết thương của nàng trúng độc rồi!

“Ngươi có sao không?” Trần Vũ lo lắng mà hỏi thăm.

Nàng lúc này đã muốn hôn mê, thế nhưng vẫn cứu cố gắng giữ vững thân hình, lắc đầu nói: “Ta không sao? Chúng ta nhanh chóng rời khỏi đây ngay!”

Mặc dù biết là tình huống của nàng không ổn, nhưng Trần Vũ cũng không dám chần chờ ở lâu, liền nhanh chóng đem theo nàng chạy đi. Tên thích khách ở một chỗ ẩn thân, nhìn theo bóng lưng của hai người mà híp con ngươi lại. Trong lòng của hắn cũng đang cười khẽ: “Chạy đi, tiếp tục chạy đi!”

Hắn vừa nói vừa vươn ra đầu lưỡi liếm liếm môi vài cái. Thật ra, vừa rồi hắn hoàn toàn có thể đem nàng đưa vào chỗ chết, thế nhưng một phần là vì cẩn thận đề phòng bị nàng phản kích, một phần là hắn đang muốn hưởng thụ cảm giác con mồi của mình bị ép dần vào chỗ chết, cuối cùng bất lực mà giãy giụa chờ chết. Cái cảm giác này, thật sự là phấn khích vô cùng. Đặc biệt khi con mồi còn là một tên thợ săn dày dạn kinh nghiệm, như thế thì càng thêm kích thích và hưng phấn.