Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Rời giường, ăn sáng xong, liền đi đến phòng học theo thời khóa biểu.
Trải qua ba năm hun đúc của xã hội, lại trở lại phòng học, đối với Tiếu Lạc mà nói là một chuyện tình phi thường khó chịu, giảng viên đang trên bục giảng thao thao bất tuyệt nói, nhưng hắn ở phía dưới thì rất buồn ngủ, mí mắt như hai khối nam châm hấp dẫn lẫn nhau.
Cuối cùng không thể chiến thắng cơn buồn ngủ, gục xuống bàn ngủ say sưa.
Nguyên bản giáo viên đang giảng bài phát hiện có một học sinh nằm nhoài lên bàn mà ngủ, lập tức liền ngừng lại, ngước mặt hỏi: "Các bạn học, ta giảng bài có phải là quá khô khan không hả?"
Cả lớp ngạc nhiên không hiểu, sau đó liền mau lắc đầu phủ nhận.
"Sẽ không a, Chung lão sư giảng bài rất đặc sắc, đặc biệt là khi giảng giải các tiền sử quốc gia, chúng ta nghe đều say sưa vui vẻ lắm." An Lạc Lạc vóc người nhỏ nhắn, đáng yêu nói.
Những người khác cũng ngay lập tức lên tiếng phụ họa.
Giáo viên hướng dẫn Chung Mỹ Lệ nâng kính, sau đó chỉ Tiếu Lạc: "Nếu quả thật là đặc sắc như thế, vậy làm sao hắn lại ngủ?"
Mọi người quay đầu nhìn lại, cái gì thế này, Tiếu Lạc đang nằm nhoài trên bàn ngủ say như chết.
"Trời ạ, bọn Chu Tiểu Phi không nói với Lạc thần sao, lớp nào cũng có thể ngủ, chỉ có lớp của Chung lao sư là không thể ngủ a." An Lạc Lạc nội tâm lo lắng thay Tiếu Lạc một hồi.
Lúc này Sở Nguyệt mặc một áo sơ mi trắng thêu hoa, hạ than thì bận một cái quần lụa mỏng cùng màu, tóc đen búi tết thành đuôi ngựa, vài sợi tóc tung bay theo gió lùa từ ngoài cửa sổ vào, vẻ đẹp thật thanh lệ thoát tục.
Nhìn thấy Tiếu Lạc ngủ, không chân mày nhăn lại: "Cái tên này tại sao đến lên lớp vẫn còn ngủ."
"Chung lão sư ghét nhất là có người ngủ ở trong lớp của nàng, Tiếu Lạc lần này gặp phiền toái rồi." Bạch Lăng đồng tình lắc đầu.
Tiếu Lạc hoàn toàn không có ý thức được mình đã trở thành tiêu điểm của cả lớp, sau khi bị Chu Tiểu Phi và Đinh Khải đánh thức, còn hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Chu Tiểu Phi dở khóc dở cười: "Lạc ca, ta thật phục Lạc ca, không thể ngủ trong lớp của Chung lão sư a."
"Tại sao?"
Tiếu Lạc không rõ vì sao, trước đây thời điểm hắn đi học đại học vẫn chưa từng nghe nói lên lớp không được ngủ, Lão sư đại học sẽ không quản ngươi có hay không nghe, chỉ để chú tâm giảng hết thời gian là được, ở đây lẽ nào không phải là như thế?
Ngẩng đầu nhìn lên, Tiếu Lạc lập tức sợ hết hồn, nữ sinh cả lớp cùng nữ giáo viên trên bục giảng tất cả đều nhìn vào hắn.
"Chủ nhiệm phòng giáo vụ là thân thích của Chung lão sư, chủ nhiệm phòng giáo vụ nắm đại quyền trong tay đó, chỉ cần nàng chào hỏi một tiếng, lập tức có thể viết vài chữ trên hồ sơ của ngươi, đã từng có một học sinh ngủ trong lớp của nàng, trực tiếp bị lưu ban, học đại học năm năm mới tốt nghiệp." Đinh Khải lo lắng như con kiến bò trên chảo nóng.
Tiếu Lạc ý thức được tính chất nghiêm trọng, cười khổ nói: "Vậy làm sao bay giờ!"
"Tại ta, lại không nghĩ tới việc này, không có nói trước với ngươi, ta quên mất a." Chu Tiểu Phi vỗ đầu một cái, tự trách nói.
Lúc này, một người nữ sinh đứng lên, hướng Tiếu Lạc quát lên: "Tiếu Lạc, ngươi tối hôm qua không ngủ ngon sao, tại sao có thể ngủ ở trong lớp, vấn đề này là cực kỳ không tốt ngươi có biết không?"
Nữ sinh này có môt mái tóc ngắn, trang phục đúng quy củ, không tạo theo các nét trang trí giống những nữ sinh khác, hoàn toàn tự nhiên, mặt trái xoan, con mắt không quá nhỏ, tướng mạo cũng không tệ, có điều tính khi thì không được vui vẻ, khắp toàn thân, lộ ra một khí chất đoan trang nghiêm túc, đúng là hình mẫu điển hình của phái nữ.
Trải qua giới thiệu của bọn Chu Tiểu Phi họ ngày hôm qua, Tiếu Lạc biết cô nữ sinh này là lớp trưởng chuyên ngành Anh ngữ, tên là Hoàng Nhược Nhiên, tính tình tực kỳ khó chịu, là người phi có nguyên tắc thường.
"Nhanh hướng về Chung lão sư nhận lỗi, đồng thời bảo đảm sau này không ngủ ở trong lớp nữa!" Hoàng Nhược Nhiên lấy giọng ra lệnh nói.
Nếu như là Chung lão sư lấy giọng điệu loại này nói chuyện với hắn, Tiếu Lạc có thể tiếp thu, nhưng bây giờ lại là ai, một nha đầu tuổi tác nhỏ hơn so với hắn vài cuộn lịch, lại còn quơ tay múa chân với hắn trước nhiều người như vậy, muốn hắn thừa nhận sai lầm còn phải cam kết nữa, hắn cũng không dễ dính chiêu đâu nha.
Đứng lên, hướng về Chung Mỹ Lệ trên bục giảng cúi đầu một cái, thái độ thành khẩn nói: "Lão sư, ở trong lớp ngủ là ta không đúng, ta thừa nhận sai lầm." Liếc Hoàng Nhược Nhiên, chuyển đề tài, "Ta thừa nhận sai lầm là bởi vì ta phạm sai lầm, còn chuyện ta nhận sai không phải vì Hoàng Nhược Nhiên nhắc nhở."
Lời này vừa nói ra, cả lớp ồ lên.
Lạc thần đây là muốn làm gì, hướng về lớp trưởng Hoàng Nhược Nhiên tuyên chiến mà?
Chu Tiểu Phi cùng Đinh Khải hết hồn hết vía, Hoàng Nhược Nhiên là nữ sinh cá tính rất hiếu thắng, Tiếu Lạc lúc này vẽ mặt nàng, cuộc sống sau này sợ là không dễ chịu a, phải biết, người này là lớp trưởng, rất nhiều chuyện đều phải thông qua lớp trưởng đi làm giúp.
Mặc dù nói muốn cho Tiếu Lạc vào chiến đội của mình, lúc này Sở Nguyệt cũng xem náo nhiệt, nàng cùng Hoàng Nhược Nhiên không tính là bằng hữu thâm giao, nhưng cũng rất khâm phục với học thức, tố dưỡng, khẩu tài của Hoàng Nhược Nhiên, bằng không nàng cũng sẽ không thừa nhận địa vị trưởng lớp của Hoàng Nhược Nhiên.
"Ta nói quả nhiên không sai, Tiếu Lạc vừa đến, lớp chúng ta lập tức trở nên thú vị đây." Bạch Lăng giống như sợ không có náo nhiệt để xem được chò vui.
Hoàng Nhược Nhiên liếc nhìn Tiếu Lạc một chút, trong mắt tràn đầy chán ghét cùng phản cảm, bởi vì Tiếu Lạc là người thứ nhất khiêu chiến quyền uy của nàng.
Chung Mỹ Lệ giáo viên cũng không có vui mừng bởi vì Tiếu Lạc nhận sai, ngược lại là khuôn mặt càng thể hiện vẻ không vui, nhìn Tiếu Lạc trầm giọng nói: "Ngươi là học sinh Tiếu Lạc mới tới, không biết Nhược Nhiên là lớp trưởng của ngươi? Ngủ trên lớp, nàng nói ngươi cũng là muốn tốt cho ngươi, có lớp trưởng tốt như vậy ngươi nên cảm thấy vui mừng mới đúng, ngươi soa có thể thể hiện thái độ như vậy, quả thực là không coi bề trên ra gì, căn bản người cũng không thừa nhận sai lầm."
Tiếu Lạc cảm thấy mặt có chút nóng lên, lớn như vậy, đây là lần đầu tiên bị người khác đè đầu mà mắng như vậy.
Nghĩ đến là do mình sai, cũng không có gì để nói, nên mình cũng không có quyền gì để nói rồi.
"Idiot( ngu xuẩn)!"
Hoàng Nhược Nhiên liếc hắn một cái, dùng Anh ngữ mắng một câu rồi ngồi xuống.
Tiếu Lạc nhịn không được, lập tức lạnh giọng đáp lại: "Who did the idiot say(nói ai ngu xuẩn)?"
Hắn rất đơn giản và hòa đồng, cùng phân cao thấp với một nữ sinh không phải là phong cách của hắn, nhưng lại rất không đúng dịp, Hoàng Nhược Nhiên lại làm cho hắn rất khó chịu, mà hắn cũng chưa bao giờ tự nhận là mình là thân sĩ, nên nhịn không được đáp lại, không dấu sự khó chịu ở trong bụng của mình.
Hắn vừa nói, toàn bộ phòng học trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Mỗi người, đều dùng một ánh mắt khác thường nhìn hắn, không phải vì hắn dám hò hét cùng Hoàng Nhược Nhiên, mà là bởi vì khẩu âm Anh ngữ của hắn thật sự là quá tốt.
Nếu như không phải chính mắt thấy Tiếu Lạc nói, chỉ nghe âm thanh, các nàng sẽ nghĩ đây là xuất từ trong miệng một người nước ngoài, quá tiêu chuẩn, giống y khẩu âm của người mỹ, đây chính là trình độ khẩu âm mà các nàng luôn muốn đạt được.
Sở Nguyệt lúc này nhìn Tiếu Lạc mới một ánh mắt đầy ngạc nhiên, hiển nhiên không nghĩ Tiếu Lạc có thể nói tốt Anh ngữ như vậy.
Chung Mỹ Lệ giáo sư cũng rất bất ngờ, tuy rằng Tiếu Lạc chỉ nói ngắn gọn một câu, thể nhưng nàng có thể chắc chắn, khẩu âm Anh ngữ của Tiếu Lạc đạt đến trình độ cấp sáu, mà toàn bộ chuyên ngành, hiện nay mới có Hoàng Nhược Nhiên đạt đến cấp bậc này, cho nên nàng mới thiên vị Hoàng Nhược Nhiên, dù sao Lão sư đều yêu thích học giỏi học sinh, đây là thiên tính.