Hệ Thống Thiên Hoàng Của Siêu Sao

Chương 23: Hệ thống khen thưởng




Vệ Tây Lẫm V: Tương lai của ta không phải là mộng, tương lai của ngươi cũng không phải là mộng.

Fans của Vệ Tây Lẫm ngồi cùng một chỗ vừa đồng loạt giơ di động lên quay chụp vừa hưng phấn chụm đầu vào bàn luận với nhau.

"Đây cũng là tác phẩm của Tây Lẫm a, thần tượng của ta thật quá tài giỏi!"

"Những người kia không tới thì nên hối hận đi. [Bán quải] quá hài, [Đỡ không đỡ] cũng chẳng kém! Một chuyến này đi thật quá đáng giá mà!"

"Không biết Tây Lẫm còn muốn biểu diễn tiết mục nào nữa không, ta sắp chờ không nổi rồi!"

"...."

Ngồi vào một góc, mấy phóng viên cầm camera chụp vài tấm ảnh, sau đó đưa vào notebook viết bài.

[Dương Vân Chí đẩy một chiếc xe đạp đến bánh xe cũng vặn vẹo đi lên sân khấu, vừa đi vừa lầm bầm, "Mấy người nói xem ta làm người, có một khuyết điểm lớn nhất chính là hay xen vào việc của người khác, ví như, vừa nãy đang đi trên đường thì nhìn thấy có cái cốp xe hơi chưa đóng, ta liền cưỡi chiếc xe này đuổi theo phía sau định là nói cho người ta một tiếng. Kết quả người ta thắng gấp xe một cái, ta chúi người vào trong cái cốp luôn, rồi vừa mới loạng choạng bò ra đã thấy một vị cảnh sát mặc thường phục hảo tâm tới vỗ vai ta nói, ngươi phải chịu trách nhiệm bồi thường người kia hai trăm đồng tiền. Mấy người nói xem đó có phải là do ta xen vào việc của người khác không, nếu đã như vậy thì ta thề sau này nếu còn xen vào việc người khác ta liền không tên 'Hách Kiến' nữa mà tên là 'Phi Thường tiện'!"

Giữa một tràng tiếng cười của người xem, Hương Tiểu Ngải đóng vai một bà lão lên sân, mới vừa đi được hai bước đã ngã lăn ra đất, mặt mày khổ sở, "Ai nha, ai nha..."

Dương Vân Chí nghiêng đầu tiếp tục đi, tự nhủ với mình, "Không nhìn thấy!"

Bà lão rêи ɾỉ không ngừng, tiếng này lớn hơn tiếng kia, "Ai nha! Ai nha! Ai nha..."

Dương Vân Chí bất đắc dĩ đẩy xe đạp quay lại, "Người, thắng! Bác gái à, bác không sao chứ?"

Bà lão: Bảy mươi chín rồi, rầm một cái ngã xuống đất, ngươi nghĩ có sao hay không?

Hách Kiến: Vậy mau xem có ngã bị hỏng chỗ nào, có đau chỗ nào không a.

Bà lão: Ai nha, khuỷu tay của lão! Ai nha ba cái xương sườn của lão! Ai nha thắt lưng của lão! Ai nha chẳng đau ở đâu cả.

Hách Kiến: Bác gái à, giờ này rồi đừng dùng phương pháp loại trừ nữa. Nếu không đau ở đâu thì thử xem có đi được không, thử một chút thôi cẩn thận một chút là đươc, thấy không, vẫn có thể đi a, nhưng là đi tập tễnh nga.

Bà lão: Ai nha, xương hông của lão như thế nào tự nhiên lại đau nha?

Hách Kiến: Vậy là đúng rồi, vừa rồi đụng xuống đất, để nguyên thì không sao nhưng di chuyển thì sẽ thấy đau. Tới a, bác gái, ta đỡ người dậy!

Bà lão: Ai nha tiểu tử, mặt mũi ngươi xanh xanh tím tím, xem ra ngươi ngã cũng không nhẹ đâu.

Hách Kiến: Ta không có việc gì.

Bà lão: Ngươi đúng là một hảo hài tử, còn biết đỡ lão già này dậy.

Hách Kiến: Ta đây là thực thích làm chuyện tốt mà.

Bà lão: Này nếu đổi là người khác đụng phải lão thì đã sớm chạy rồi.]

Chuyển cảnh!

Người xem cười vang.

[Hách Kiến: Được rồi, bác gái này, ta không khó xử, ta xem tình hình mà nói. Cũng may là giờ phố lớn hẻm nhỏ đều lắp đặt máy quay----- nhỉ? Xong rồi, không có máy quay gì hết! Dây dưa một hồi mà lại không có máy quay, ta có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch rồi a.

Bác gái: Như thế nào, ngươi còn muốn chạy a?

Hách Kiến: Hiện tại muốn chạy thì chắc còn kịp đâu, ta phải chạy mau a!

Lúc này, Vệ Tây Lẫm đóng vai người đi đường nghênh ngang lên đài, mái tóc bóng mượt chải vuốt về sau, mình khoác áo choàng dài bằng da, tay đeo đồng hồ vàng sáng loáng, giày da lau đến sáng như gương, nom như là ông chủ lớn mới phất lên vậy.

Hắn vừa ra sân, dưới đài vang lên tiếng vỗ tay như sấm dậy, cùng với tiếng cười to sảng khoái còn mơ hồ nghe có người nói "Nam thần trông thật hài hước!".

Mập Mạp nắm bắt cơ hội tách tách chụp ảnh không ngừng.

Vệ Tây Lẫm vừa đi vừa gọi điện thoại, "Bà xã, ta sắp về đến nhà rồi, đừng gấp chứ! Chờ một chút! Ta nhìn thấy một lão bà ngã trên đường xe chạy mà chẳng ai buồn đỡ kìa, em nói xem xã hội bây giờ sao lại vô cảm như vậy chứ! Người khác không lo thì ta lo!"

Người xem lớn tiếng khen ngợi, tiếng vỗ tay càng nhiệt liệt.

Vệ Tây Lẫm giơ điện thoại đến gần, nhưng không đứng quá gần, "Bác gái, người đừng động, ta phải chụp mấy tấm thật nét rồi đăng lên Weibo để khiển trách những hành động thế này, để ba mẹ của ta cũng biết mà bình luận. Bà xã, nhớ like cho ta nga! Ai nha, bác gái này bị ngã, thật khổ nha!" Nói xong, hắn --- quay người rời đi!

Lần nữa chuyển cảnh!

"Há há há há..." Người xem phình bụng cười to, ngay cả khách quý luôn nghiêm túc ở hàng ghế đầu cũng không nhịn được mà phì cười, vỗ tay theo.

Không lâu sau, Vương Phi Vũ trong vai cảnh sát ra sân, vở kịch ngắn gần như là diễn đến đoạn cuối trong tiếng vỗ tay.

Hách Kiến nói: "Bác gái, có người ngã mà không đỡ, lòng người nọ có đau không? Nếu lòng người mà ngã, thì ta muốn đỡ cũng đỡ không lên! Đi, bác gái, chúng ta đến bệnh viện, mau ngồi lên xe cháu."

Kịch ngắn đặc sắc kết thúc trong tràng pháo tay nhiệt liệt.

Lý Dục nói: "Khi gặp người già ngã, đỡ được thì nên đỡ, nhưng cũng phải chú ý bảo vệ mình, hãy cố gắng tìm cho mình một người chứng kiến tận mắt quan sát. Tiết mục này kết thúc, chúng ta tiếp tục thưởng thức tiết mục của người kế tiếp..."

Lúc này 002 nhô ra, [Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ ngẫu nhiên, giúp đồng học viết kịch bản, được thưởng ngẫu nhiên một bộ miếng dán nấc, có hiệu lực trong vòng mười phút.]

Vệ Tây Lẫm không biết nói gì, [Tiểu Nhị, rốt cuộc ngươi có đáng tin hay không vậy? Vật này đối với ta có gì hữu dụng chứ?]

002 ấp úng một chút sau đó lẽ thẳng khí hùng mà nói, [Có thể dùng trên người người khác!]

Vệ Tây Lẫm bị tiểu tử này chọc đến vui vẻ bật cười, con ngươi giảo hoạt đảo vòng, [Tiểu Nhị, không bằng chúng ta thương lượng, sau này phần thưởng có thể hay không để cho ta tự mình chọn? Tiểu Nhị a, hai chúng ta chính là huynh đệ gắn bó vào sinh ra tử nga.]

002 xuất hiện, hình ảnh một hài tử nho nhỏ, mập mạp, gương mặt mũm mĩm hồng hào của cực kì đáng yêu, do dự một chút, [Cái này... Vậy đi, Tây Lẫm. Về sau khi ngươi hoàn thành nhiệm vụ có thể lựa chọn hệ thống thưởng ngẫu nhiên hoặc để chính mình rút thưởng, nhưng mỗi lần rút thưởng phải tốn 50 vạn danh vọng. Thưởng ngẫu nhiên có thể được thưởng nhiều hơn một phần, rút thưởng thì một lần chỉ có thể rút một loại. Tây Lẫm, này tự ngươi cân nhắc đi.]

Vệ Tây Lẫm mừng rỡ, [Tốn 50 vạn danh vọng cũng đáng! Cảm ơn ngươi, Tiểu Nhị. Trước phải xem thử phần thưởng có bao nhiêu loại.]

Trên màn sáng chợt lóe, sau đó xuất hiện hình ảnh một đĩa quay, chính giữa có một nút ấn hình tròn, trên đó viết "Rút thưởng", kế đó là một cây kim chỉ hình tam giác. Khu vực phần thưởng chia làm ba sáu phần. Có tổng cộng sáu loại phần thưởng, theo thứ tự là kỹ năng, dụng cụ, quần áo trang sức, cơ hội, vật tiêu hao, những thức khác, sau đó lặp lại kỹ năng, dụng cụ, quần áo trang sức...

Kỹ năng bao gồm: sửa âm, thu âm, máy tính kỹ thuật, nhạc khí tinh luyện, võ thuật, dị năng v.v.; cơ hội: hệ thống ngay lập tức sao lưu những cơ hội có lợi cho ký chủ và lưu trữ những cơ hội gây bất lợi cho túc chủ trên toàn trái đất; dụng cụ và quần áo trang sức thì không cần nói cũng biết; vật tiêu hao bao gồm dịch ưu hóa gen, nước tăng tinh thần, thuốc viên giải rượu, giấy siêu cách âm; những thứ khác chính là những phần thưởng không thể phân loại.

Trong sáu loại, kỹ năng và cơ hội chiếm diện tích nhỏ nhất, dụng cụ, quần áo trang sức, vật tiêu hao và những thứ khác có một khoảng khá lớn. Nói cách khác, cực kỳ khó trúng vào kỹ năng và cơ hội.

Nhưng bất kể thế nào, khả năng quất trúng vào kỹ năng và cơ hội vẫn tồn tại, hơn nữa phần thưởng là do mình tự quyết định, chứ không phải là nhận một cách bị động, Vệ Tây Lẫm rất hài lòng, khóe miệng treo một nụ cười mê người, làm người bên cạnh không nhịn được mà ngó hắn.

[Tiểu Nhị, sau này phát ra nhiều nhiệm vụ ngẫu nhiên đi.]

[Không thành vấn đề.] 002 cũng rất hào hứng, Vệ Tây Lẫm tiêu tốn càng nhiều danh vọng thì hắn càng cao hứng.

Sau hơn hai giờ diễn ra dạ tiệc cuối cùng cũng đến tiết mục cuối cùng.

Đôi nam nữ dẫn chương trình sóng vai nhau bươc lên sân khấu.

La Chân Chân nói: "Trong cuộc sống, các ngươi có từng vì học hành quá áp lực mà cảm thấy mệt mỏi hay không?"

Lý Dục nói: "Các ngươi có từng vì muôn vàn khó khăn rào cản mà muốn từ bỏ?"

La Chân Chân: "Ngươi có từng nghĩ tới tương lai?"

Lý Dục: "Ngươi có từng mơ ước?"

La Chân Chân: "Có lẽ ca khúc của Vệ Tây Lẫm sẽ cho ngươi đáp án."

Lý Dục: "Hoan nghênh bạn học Vệ Tây Lẫm mang đến cho chúng ta ca khúc mới của hắn 《Tương lai của ta không phải là mộng 》!"

"yeah—" Tiếng vỗ tay, tiếng hoan hô cùng tiếng huýt gió đồng loạt vang lên, giống như triều dâng, sóng đợt lấn đất liền.

"Vệ Tây Lẫm! Vệ Tây Lẫm! Vệ Tây Lẫm..."

Chủ nhiệm Từ cũng ở trên khán đài, tận mắt nhìn thấy nhân khí của Vệ Tây Lẫm không khỏi giật mình.

Âm nhạc vang lên, trên màn ảnh lớn bắt đầu phát đoạn phim ngắn Vệ Tây Lẫm cố ý chèn vào.

Vệ Tây Lẫm dùng microphone cầm tay do hệ thống xuất phẩm, lấy chất giọng trong suốt hát ra câu thứ nhất: "Có phải ngươi cũng giống như ta cúi đầu trước thái dương, mồ hôi đầm đìa yên lặng khổ cực mà làm việc?"

Tiếng hát tinh tế vờn quanh không gian, quanh quẩn bên tai khiến người ta nghe mà giật mình, kìm lòng không đặng mà nhớ lại quãng thời gian mình học tập, làm việc với cuộc sống cơ cực, cảm động đến nỗi hồi sinh tiếng vỗ tay.

Hai nữ sinh xinh xắn mỗi người ôm một bó hoa tươi chạy lên vũ đài, sau khi kín đáo đưa hoa cho Vệ Tây Lẫm thì lại chạy thật nhanh xuống.

Trong phim ngắn, có học sinh (Vệ Tây Lẫm) bị phạt chạy vòng quanh đường chạy bộ, có công nhân xây cất làm việc dưới mặt trời chói trang, có học sinh cấp hai nắm tóc liều mạng tìm cách giải đề, có nhân viên bán hàng tạp hóa gặp áp lực lớn, có nhân viên dọn vệ sinh thức khuya dậy sớm, có cảnh sát giao thông nhẫn nhục chịu khó, có tài xế xe buýt nhọc nhằn mà lạc quan, còn có sinh viên bồng bột đầy chí tiến thủ, giám đốc quản lý với nhịp bước tự tin, giáo sư thao thao trên bục giảng... Bên cạnh những nhân vật này đều có một dòng chữ giống nhau, "Học sinh cao trung Học Hải" hoặc là "Tốt nghiệp từ cao trung Học Hải". Đến cuối cùng, xuất hiện trên màn hình là những đứa trẻ không buồn không lo, tung tăng vui cười dưới ánh mặt trời...

"Có phải ngươi cũng giống như ta, dù cho có bị lạnh nhạt vẫn không từ bỏ cuộc sống mà mình mơ ước?"

Ca từ sắc bén, đâm thẳng vào lòng người.

Ở hàng đầu có một vị khách quý tóc hoa râm, tuổi khoảng năm mươi vỗ tay đầu tiên, hốc mắt ươn ướt. Người nọ tên Phương Thần Hán, năm ba mươi, ông tay trắng dựng nghiệp, bắt đầu từ sạp thức ăn, đến bây giờ là dây chuyền cửa hàng bách hóa tổng hợp rải rác trên cả nước, là xí nghiệp tiếng tăm trong nước. Lấy thân phận của mình, ông vốn có thể từ chối tham gia một lễ kỉ niệm thành lập trường cao trung hạng hai, nhưng ông lại là đồng học của hiệu trưởng trường cao trung Học Hải này, có phần giao tình cho nên liền phải tới. Hiện tại, ông cảm thấy thực may mắn khi đã quyết định tới đây. Bài hát này làm ông nhớ tới thời còn trẻ dựng nghiệp bị cười nhạo bị khi dễ, còn có cố chấp và bản lĩnh thuở niên thiếu. May mắn lúc ấy ông kiên trì, nếu không sẽ không có được thành công của ngày hôm nay. Cũng bởi vậy, thật hiếm hoi khi ông nhớ được tên một ca sĩ nho nhỏ, Vệ Tây Lẫm - Người có thể viết ra một ca khúc như vậy, đối với cuộc sống này chắc chắn là có chút thấu hiểu.

......... 

_______________ 2/5/2019 _________________

~ Mùng 1 tết Kỷ Hợi ~

Chúc mọi người năm mới vui vẻ mạnh khỏe hạnh phúc