Hệ Thống Thiên Hoàng Của Siêu Sao

Chương 192: Cướp trong lễ cưới




Vệ Tây Lẫm V: Đẹp trai đến không có bạn.

Hôm sau, Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh không đi đâu cả, nằm lì tại nhà, ôm ôm hôn hôn rồi lăn lên giường. Một ngày ba bữa dễ xử lý, nguyên liệu nấu ăn còn trong nhà vẫn đủ. Vệ Tây Lẫm đặt món, Cố Duyên Tranh nấu theo đơn đặt hàng của hắn. Không biết do ăn ngon hay do chuyện tình ái thoải mái, mà phần thịt hai người đánh mất cũng chậm rãi được bù về, hơn nữa còn rạng rỡ hơn như tự mang hiệu ứng ánh sáng nhu hòa.

Ngày kế tiếp, bọn họ và cha mẹ Cố cùng đến tham dự lễ cưới của Ngô Ưu.

Lễ cưới của Ngô Ưu được tổ chức trong nhà hàng của hắn, khung cảnh được bố trí vô cùng xa hoa.

Vào cửa, chuyện đầu tiên là đưa quà mừng. Cha mẹ Cố là trưởng bối, lì xì 6666 nguyên.

Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh với Ngô Ưu là bạn tốt, quan hệ thân cận hơn, tiền mừng không thể tính như trưởng bối, hai người đều lì xì 66666 nguyên. Hai người họ là chồng chồng, theo lí chỉ đưa một phần là được, chỉ là hôm qua lúc gọi điện, Ngô Ưu cố ý nói: Hai người tuy đã cầm giấy kết hôn, nhưng chưa cử hành hôn lễ, theo lệ bên Hoa Hạ, ấy là chưa kết hôn thật, thế nên nhất định hai người phải tặng lễ riêng. Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh bất đắc dĩ, chỉ có thể mỗi người đưa một bao lì xì.

"Muốn tiết kiệm chút tiền cũng không dễ!" Vệ Tây Lẫm ôm ngực cảm khái.

Cố Duyên Tranh cong môi, thỏa mãn nhìn tên mình và tên Vệ Tây Lẫm một trên một dưới dính liền nhau, tặng lễ thế cũng không tồi.

Lễ tân phụ trách thu tiền biếu nhìn Vệ Tây Lẫm mà thấy hơi buồn cười. Vệ Tây Lẫm đeo kính râm, nên hắn không nhận ra đối phương là minh tinh đang hot, chẳng qua khi nhìn cách ăn mặc của Vệ Tây Lẫm thì vẫn biết đối phương không phải người thiếu tiền, song lại nói lời như vậy, thật đủ dí dỏm.

Nói đi nói lại, người có tiền kết hôn và người bình thường kết hôn quả thật không giống nhau được, thậm chí tiền biếu còn phải dùng máy đếm tiền để đếm, hơn nữa còn phải được cất vào két sắt. Cứ thế, Vệ Tây Lẫm đứng cạnh chú ý thấy két sắt đã đầy, bèn giúp một tay lấy cái két khác đưa cho lễ tân. Không chỉ thế, bảo vệ tại đây cũng rất cảnh giác đề phòng bốn phía. Tình hình như vậy chẳng hề khoa trương, trước đây cũng không phải chưa từng xảy ra án có cướp cả gan xuất hiện làm loạn tại lễ cưới nhà giàu.

Cố Duyên Tranh ôm vai Vệ Tây Lẫm, dẫn hắn vào trong.

Sau khi tiến vào hội trường, cha mẹ Cố đi tìm bạn bè của họ; Vệ Tây Lẫm và Cố Duyên Tranh chào hỏi với các vị khách quen, tùy ý tán gẫu.

Vợ Ngô Ưu cũng có gia thế, để bảo vệ cô, nhà họ Ngô không công khai thân phận của cô, lễ cưới hôm nay cũng không cho mời truyền thông. Nhưng Ngô Ưu là người thừa kế duy nhất của tập đoàn thực phẩm họ Ngô nên lễ cưới của hắn rất được truyền thông xem trọng, vẫn có rất nhiều phóng viên nghe tin mà tới. Người tới là khách, người nhà họ Ngô cũng không thể cương quyết đuổi bọn họ đi, chỉ nói rõ là không mong phóng viên tuồn ra bất cứ tin gì về nhà gái, bằng không thì nhất định họ sẽ truy cứu tới cùng. Các ký giả không dám đắc tội nhà họ Ngô, đều rất an phận.

Để tránh xáo trộn lễ cưới của Ngô Ưu, lúc Vệ Tây Lẫm tới thì đội mũ và đeo kính râm, nhưng hắn vẫn bị phóng viên nhận ra.

Phương pháp các ký giả nhận ra hắn kỳ thực rất đơn giản, đó chính là... Cố Duyên Tranh. Hai người này thường dắt tay nhau xuất hiện ở một số nơi công cộng, Cố Duyên Tranh gần như đã trở thành 'tiêu chí' để biết Vệ Tây Lẫm xuất hiện. Chỉ là bảo vệ cảnh giới nghiêm, các ký giả không cách nào tới gần, chỉ đứng xa xa chụp mấy bức ảnh. Nếu hôm sau có những tin tức mang tiêu đề như 'Nam thần quốc dân có mặt tại lễ cưới của người thừa kế Ngô thị' xuất hiện cũng không phải kỳ quái.

Giờ lành chưa tới, cô dâu vẫn chưa hiện thân. Ngô Ưu mặc một bộ tây trang đen phẳng phiu, trước ngực cài một đóa hoa hồng, vừa đẹp trai vừa trang trọng, mặt tươi cười đón tiếp khách mời với cha mẹ.

"Chào mừng, mừng ngài có thể tới tham gia lễ cưới của vãn bối!"

Rất nhiều người quen dồn dập tiến tới trêu ghẹo.

Vệ Tây Lẫm đứng chung một chỗ với Cố Duyên Tranh, Khâu Tử Tấn, Phương Y Đồng, Đỗ Minh Thành, cười nhìn Ngô Ưu bị trêu chọc đến đỏ mặt.

Lúc này, trước cửa bỗng náo loạn.

"Cướp đây! Đều ngồi xuống cho tao!" Một giọng nam cao vút đầy thô lỗ độc ác vang lên.

Cố Duyên Tranh quét mắt ra cửa, vẻ mặt nhanh chóng thay đổi, phản ứng nhanh ôm chặt eo Vệ Tây Lẫm, đưa hắn vào góc, tiện tay kéo Khâu Tử Tấn gần y nhất, nhẹ giọng quát: "Ngồi xổm xuống!"

Phản ứng của Khâu Tử Tấn cũng không chậm, hai tay lần lượt kéo Phương Y Đồng và Đỗ Minh Thành trốn ra sau bàn, mặt nghiêm túc.

"A ——" Mấy vị khách nữ thất kinh, phát ra tiếng thét chói tai, ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất phát run.

Tiếng khóc trẻ con vang lên liên hồi, cả hội trường rối như tơ vò.

Vài vị khách nhát gan hoảng loạn né sang một bên, vô tình đụng phải bàn, món tráng miệng, bộ đồ ăn và lọ hoa cùng lăn xuống, phát ra từng tiếng vỡ vụn. Rượu ngon thơm ngọt cũng rơi chảy tung tóe trên nền đất, nơi nơi bừa bộn.

'Pằng' một tiếng, một tiếng súng nhỏ hơn bình thường do đi qua ống giảm thanh vang lên, đi kèm là tiếng quát chói tai.

"Tất cả câm miệng!"

Bên trong đại sảnh lập tức tĩnh lặng không còn chút tiếng động nào.

Cố Duyên Tranh tỉnh táo đảo mắt tìm cha mẹ.

Eo Vệ Tây Lẫm bị Cố Duyên Tranh siết có chút đau, nhưng hắn không nói gì, biết vừa nãy nhất định y đã rất sợ hắn bị thương nên mới vô tình dùng sức như thế. Hắn trao y một ánh mắt động viên, hai mắt nhanh chóng tìm kiếm hình bóng cha mẹ Cố, xác định tạm thời họ đều rất an toàn, hơi an tâm, ánh mắt trượt về phía năm tên cướp trùm khăn đen chỉ lộ ra mắt mũi miệng và súng trong tay chúng, không nói, chà xát mặt. Chuyện hắn vừa nghĩ đến mấy phút trước nay đã xảy ra, không ngờ lại thật sự có chuyện thế này. Đây có tính là miệng quạ đen không?

Năm tên cướp phân công rõ ràng, hai người trong đó cầm súng giám thị động tác của tất cả mọi người, phòng bọn họ lén lút báo cảnh sát. Ba người khác lại tìm tới két sắt chứa tiền biếu, lấy tiền bỏ vào túi vải, sau đó lần lượt thúc các khách mời giao vật đáng giá ra.

Ngô Ưu ngồi xổm cách đó sáu bảy mét, giận đến tím mặt. Nếu không phải một người chú bên cạnh dùng sức đè vai hắn lại, nhất định hắn sẽ không nhịn được xông tới. Những người này thế mà dám phá hoại lễ cưới hắn chuẩn bị tỉ mỉ, hỏi sao hắn không tức.

Vệ Tây Lẫm rất đồng tình với người bạn này, cảm thấy hẳn mình nên làm gì đó, vừa giơ tay lên đã bị Cố Duyên Tranh bắt được, nhìn hắn nhắc nhở, kiên định lắc đầu, không cho hắn ỷ mình có võ mà manh động.

Vệ Tây Lẫm hất cằm về phía cha Cố.

Cố Duyên Tranh quay đầu nhìn lại, hai mắt cha Cố sáng lên, như đang muốn hành động, mặt y không khỏi đanh lại. Đối phương có năm khẩu súng, mà cha Cố tay không tấc sắt... Bọn họ cách cha Cố quá xa, nếu cha Cố thật sự làm gì đó, chọc giận đám cướp, hậu quả thật không dám nghĩ đến.

Đột nhiên một tên cướp dùng súng chỉ về một hướng, lạnh lùng nói: "Mày muốn chết!"

Vệ Tây Lẫm thuận mắt nhìn theo hướng tên cướp kia nhìn, ra là một phóng viên to gan đang dùng camera chụp trộm.

Hiển nhiên tên cướp kia không phải hạng người lương thiện gì, không chút chậm trễ chuẩn bị bóp cò.

Vệ Tây Lẫm thầm kêu không ổn, tay phải lướt qua bàn, trong tay chợt có thêm vài cái nĩa và dao ăn. Hắn nhào cả người ra phía trước, đồng thời nhấc tay phải, khẽ phất một cái. 'Vèo vèo vèo ——' mấy luồng sáng lạnh lẽo lóe lên như sao băng, lần lượt vọt đến năm tên cướp.

"A ——" Năm tên cướp đều trúng dao nĩa, kêu thảm một tiếng, nhịn đau nhấc báng súng lên, căm giận tìm người vừa ra tay.

Động tác Vệ Tây Lẫm cực kỳ nhanh, lúc này còn đang giữa không trung, tay trái chống đất đẩy một cái, mượn lực nhảy lên, tay phải lại xuất hiện thêm năm cái nĩa và dao ăn, lần thứ hai bắn ra.

Năm người kia trúng chiêu lần hai, không chịu nổi nữa, đồng thời bị lực lớn đánh ngã xuống đất, vũ khí trong tay cũng tuột tay bay mất.

Cha Cố thấy thế hét lớn một tiếng: "Bảo vệ đâu, nhanh bắt bọn chúng!" Đồng thời, chính ông cũng nhanh chóng dùng tốc độ báo săn chạy tới, quả là càng già càng dẻo dai.

Mấy vị khách phản ứng nhanh nghe theo bản năng dùng chân đá súng ra xa.

Dù sao bảo vệ tại nhà hàng cũng đã được huấn luyện, nhanh chóng phản ứng lại, lập tức tiến lên bắt giữ năm tên cướp, ai nấy đều chảy mồ hôi lạnh khắp cả người. Chuyện hôm nay xảy ra quá nhanh, quá kinh hiểm, bọn họ cảm giác đại não vẫn chưa hoàn toàn tiếp thu được thông tin bọn cướp đã thực sự bị bắt.

Các khách mời khác cũng có cảm giác này, như là chưa nhận thức được nỗi sợ rõ ràng thì mọi chuyện đã kết thúc.

Mọi người bất giác nhìn về phía người vừa bắn dao, động tác hồi nãy đã làm kính râm của Vệ Tây Lẫm rơi mất, tất cả mọi người nhận ra hắn, kinh ngạc thốt lên một tiếng rồi lộ vẻ tán dương và thán phục, không hẹn mà cùng dùng sức vỗ tay, vẻ mặt kích động. Tất cả bọn họ đã được Vệ Tây Lẫm cứu!

Cố Duyên Tranh lại trầm mặt, một tay ôm eo Vệ Tây Lẫm, một tay siết chặt vai hắn, không nói một lời nhìn hắn, vẻ mặt vừa sợ vừa giận. Nhỡ như vừa rồi Tây Lẫm thất thủ, nhất định súng của mấy tên cướp kia sẽ chỉa thẳng vào Tây Lẫm!

Vệ Tây Lẫm chột dạ đảo mắt, không nhìn thẳng vào y.

Khâu Tử Tấn đặt tay lên môi, ho nhẹ một tiếng, nhắc Cố Duyên Tranh còn người ngoài ở đây.

Cố Duyên Tranh thu nét mặt lại, như không có gì xảy ra thả Vệ Tây Lẫm, ánh mắt quét tới quét lui trên mặt đất, tìm kính cho hắn, dùng giấy ăn lau qua, giúp hắn đeo lại, đeo lệch cũng không thèm chỉnh chút nào.

Vệ Tây Lẫm đành tự mình đưa tay chỉnh lại kính.

Bọn cướp đã được khống chế. Các ký giả đều lấy lại tinh thần, như phát điên liều mạng chụp ảnh Vệ Tây Lẫm tại hiện trường. Nếu không phải còn có bảo vệ can ngăn, chắc chắn họ đã vọt tới trước mặt Vệ Tây Lẫm.

"Vệ Tây Lẫm, công phu của cậu thật lợi hại, nói hai câu đi!"

"Vệ Tây Lẫm, công phu của cậu học từ ai vậy? Có thể tiết lộ không?"

"Vệ Tây Lẫm..."

"..."

"Ngoan ngoãn đợi ở đây." Cố Duyên Tranh dặn Vệ Tây Lẫm một câu, nói với mấy người Khâu Tử Tấn: "Chúng ta qua giúp Ngô Ưu chút đi."

Ngô Ưu vội vàng trấn an các khách mời khác, chỉ có thể xa xa đưa một ánh mắt cảm kích cho Vệ Tây Lẫm, tiếp tục duy trì trật tự tại hiện trường.

Vệ Tây Lẫm tìm thấy mẹ Cố, nhanh chóng bước tới.

Mẹ Cố cũng đi về phía hắn.

"Đứa nhỏ này, con không bị gì chứ?" Mẹ Cố nắm chặt tay Vệ Tây Lẫm, đánh giá từ trên xuống dưới. Nhìn qua bà không có chút hoảng hốt nào, sự thật cũng chính là như thế, cha Cố đã dùng thực lực bò lên tới vị trí bây giờ, lúc còn trẻ, ông cũng đã nhìn thấy rất nhiều chuyện nguy hiểm trong quân đội, bà nghe nhiều, tim đã sớm được tôi luyện. Chỉ có điều vừa nãy nhìn thấy đứa nhỏ này hành động mạo hiểm như vậy, bà vẫn sợ hết hồn, nhìn Vệ Tây Lẫm trách cứ.

Ánh mắt ấy dù mang ý trách cứ, nhưng ẩn sâu bên trong vẫn là quan tâm, Vệ Tây Lẫm rất hưởng thụ, hắn cười ngại ngùng, đồng thời đỡ bà cùng ngồi xuống: "Con không sao đâu mẹ, chỉ là có vẻ A Cố tức giận thật rồi, hì hì. Cha với mẹ đều không sao chứ?"