Hệ Thống Thiên Hoàng Của Siêu Sao

Chương 191: Tiểu biệt thắng tân hôn




Vệ Tây Lẫm V: Ra đời lăn lộn, sớm muộn gì cũng phải đổi tên.

Cố Duyên Tranh nâng chén với Ngô Ưu: "Đầu tiên xin được chúc mừng. Ông kết hôn, dù em ấy có bận đến đâu thì nhất định vẫn sẽ rút thời gian trở về, em ấy còn viết một bài hát cho ông."

"Thật sao?" Ngô Ưu rất vui vẻ.

Đỗ Minh Thành ghen ghét: "Lúc nào tôi kết hôn Tây Lẫm cũng phải viết cho tôi một bài, không thể bên trọng bên khinh thế được!"

Ngô Ưu nói: "Ông tìm được đối tượng kết hôn đi rồi nói."

"Không chế nhạo tôi ông sẽ chết hả?" Đỗ Minh Thành buồn bực định rót rượu cho hắn.

Ngô Ưu nhanh chân chạy trốn, thế nhưng sức Đỗ Minh Thành rất lớn, đè hắn lên sô pha, rót cho hắn cả một mồm, suýt nữa Ngô Ưu đã bị sặc chết.

"Khụ khụ, họ Khâu, Duyên Tranh, mấy người ngồi vậy nhìn đó hả? Không tốt bụng gì hết!"

Hai vị này đều mang thân phận khác người bình thường, lại giỡn với nhau như mấy đứa nhóc, không để ý hình tượng gì cả. Nói ra chỉ sợ cũng chẳng ai tin.

Khâu Tử Tấn chậm rãi nói: "Ai bảo tôi cũng là người không có đối tượng kết hôn chứ."

Cố Duyên Tranh cong môi.

Đỗ Minh Thành cười to: "Cho ông kiêu ngạo, giờ bị chúng bạn xa lánh thấy chưa?"

Ngô Ưu tự nhận xui xẻo lau rượu trên mặt: "Rồi rồi, nghĩ cho tâm hồn bị thương của mấy người, tôi không thèm so đo với mầy người nữa."

Lúc này, phía sau truyền đến tiếng giày cao gót gõ xuống đất, cùng theo tới còn có một mùi hương thanh nhã.

Khâu Tử Tấn ngẩng đầu, thấy người tới liền cười: "Sao em lại tới đây?"

"Mấy anh uống rượu mà lại không gọi tôi à..." Phương Y Đồng ngồi xuống cạnh hắn, bắt chéo chân, váy ngắn xẻ tà để lộ phần đùi gợi cảm, nâng ly rượu lên nhấp một ngụm, giương mắt nhìn ba người Cố Duyên Tranh, cất giọng vừa lạnh nhạt vừa lười biếng: "Kỳ thị giới tính?"

Cô đang uống ly của Khâu Tử Tấn, ba người Cố Duyên Tranh, Ngô Ưu và Đỗ Minh Thành ai cũng không cảm thấy lạ.

"Không phải em có thói quen dành một buổi tối trong tuần để đi spa sao?" Khâu Tử Tấn nói, đồng thời gọi thêm một ly rượu nhẹ cho Phương Y Đồng.

Phương Y Đồng cười nhạt, dựa vào người hắn: "Hôm nay lười rồi, không muốn đi."

Đỗ Minh Thành và Ngô Ưu nhìn nhau, đồng thời nhún vai. Đó giờ bọn họ vẫn cảm thấy cách Phương Y Đồng và Khâu Tử Tấn ở chung như một đôi tình lữ, thế nhưng đúng là hai người đã tách ra. Thật không hiểu nổi.

......

Vệ Tây Lẫm mở tổng cộng bốn show ở nước Mỹ, lần lượt cụ thể là ở Washington, New York, Los Angeles và Chicago. Phong thái của bước nhảy vũ trụ trong [Beat it], điệu nhảy cứng nhắc cùng góc nghiêng 45° đã khiến fan âm nhạc cả nước Mỹ đều điên cuồng, dấy lên một làn sóng bắt chước mạnh mẽ.

Một đêm trước khi rời khỏi Mỹ, Cố Duyên Tranh bay đến Mỹ bồi Vệ Tây Lẫm một ngày, rồi Vệ Tây Lẫm lại đến nước Anh.

Chờ đến khi Vệ Tây Lẫm về nước đã là gần hai tháng sau đó. Lúc này, hắn mang theo danh hiệu 'Vua trào lưu' trở về, từ hôm nay, Vệ Tây Lẫm không chỉ được người trong nước biết, mà còn được fan âm nhạc trên toàn thế giới biết. Vệ Tây Lẫm chính thức bước lên ngai vàng thần ca!

Khi trở về, Vệ Tây Lẫm đã có thêm phần cẩn thận, về trễ hơn đoàn một ngày, tránh khỏi phóng viên và fans đang điên cuồng, một thân nhẹ nhàng ra khỏi sân bay. Vừa lên xe Cố Duyên Tranh, hắn đã đối diện với một đôi mắt thâm tình sâu thẳm, nỗi nhớ nén trong lòng chợt trào ra như triều dâng.

"Em đã về."

"Cuối cùng cũng về." Cố Duyên Tranh nắm tay hắn, ánh mắt nóng rực như lửa nhìn chằm chằm vào hắn.

Vệ Tây Lẫm vuốt ve khuôn mặt hiện lên góc cạnh rõ ràng của người đàn ông trước mắt. Y gầy, nhìn qua thì ngũ quan càng rõ nét, ngay cả cằm cũng thon lại. Hắn dùng sức nhéo nhéo, bất mãn: "Anh gầy, cằm không đẹp như trước."

"Nhớ em." Cố Duyên Tranh vuốt mặt hắn, tay lướt lên vai hắn, nhéo nhéo, lại mò xuống eo hắn, xuống mông, như đang đo đạc gì, giọng đầy đau lòng: "Em cũng gầy, có phải ăn ở ngoài không quen không?" Y biết người yêu mình thích đồ ăn Hoa Hạ hơn. Chỉ là nhìn mặt người yêu cũng không đến nỗi tệ, hai mắt đen láy sáng ngời linh động, đầu mày khóe mắt bên môi đều mang nét suиɠ sướиɠ rực rỡ.

"Ừm." Vệ Tây Lẫm tựa đầu lên vai y, thỏa mãn thở dài một hơi, thẳng thắn nói: "Không có anh bên cạnh, ngủ cũng không ngon."

Tay Cố Duyên Tranh đặt trên eo hắn chợt dừng một chút, ôm hắn chặt hơn, môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, mổ một cái, rồi lại một cái, vẫn thấy không thỏa mãn, cạy môi hắn ra, đầu lưỡi nóng bỏng chui vào khoang miệng, tìm được thanh niên, dây dưa liếʍ ʍúŧ.

Công tắc nhiệt tình của Vệ Tây Lẫm được bật lên, hắn phối hợp hưởng ứng theo.

Thoáng chốc, trong thùng xe chỉ còn lại tiếng tấm tắc ái muội và tiếng thở dốc nặng nề.

Nhưng tốt xấu gì hai người vẫn nhớ rõ mình đang trên xe, phía trước còn có tài xế. Giải tỏa nỗi tương tư xong họ liền bình tĩnh lại, lẳng lặng ôm lấy nhau, không nói gì, chỉ cảm nhận hơi thở của người yêu trong lòng cũng đã làm lòng họ an tĩnh lại.

"Đúng rồi, có cái này cho anh." Vệ Tây Lẫm nhớ tới gì đó, lấy một chiếc hộp giấy không tính là nhỏ ra khỏi túi du lịch đưa y.

"Gì thế?" Cố Duyên Tranh hỏi, mở hộp ra. Ra là dao cạo râu. Y hôn lên môi Vệ Tây Lẫm: "Cảm ơn bảo bối. Anh rất thích."

"Thích là tốt rồi." Vệ Tây Lẫm cũng rất vui vẻ, nhìn y cất dao cạo râu vào. Kỳ thật hắn có thể mua mấy thứ này trên Thương thành của hệ thống, thậm chí chất lượng còn tốt hơn mấy cái hiện có trên địa cầu. Thế nhưng tự mình chọn quà là tâm ý dành cho người yêu, cũng là sự tôn trọng dành cho người ấy. Hơn nữa hắn cũng rất hưởng thụ quá trình chọn quà cho người đàn ông này.

Vừa rồi Cố Duyên Tranh tình cờ thấy trong túi du lịch còn một chiếc hộp thon dài khác, có chút tò mò nó là gì nên cúi đầu định hỏi Vệ Tây Lẫm, lại thấy hắn đã nhắm mắt, có chút mơ mơ màng màng. Y kéo tấm thảm to bên cạnh qua bọc bảo bối bự trong lòng ngực lại, cũng nhắm mắt nghỉ ngơi.

Hơn hai mươi phút sau, Vệ Tây Lẫm bị Cố Duyên Tranh đánh thức. Xe dừng trước một nhà hàng.

Nghĩ đến việc sắp sửa được ăn lại món Hoa Hạ chính tông đã lâu không gặp, Vệ Tây Lẫm tươi tỉnh lên, gấp không chờ nổi muốn xuống xe, quên cả việc phải phòng phóng viên, kéo tay Cố Duyên Tranh nhanh chóng bước vào trong.

Ngồi vào ghế lô, Cố Duyên Tranh trực tiếp đưa thực đơn cho Vệ Tây Lẫm: "Muốn ăn gì cứ gọi."

Vệ Tây Lẫm mở thực đơn ra, rõ ràng chờ mong đã lâu, nay nhìn lượng thức ăn đa dạng đủ màu lại chợt lưỡng lự, lật từ trang đầu đến trang cuối rồi lại quay về trang đầu, khó xử lắc đầu: "Muốn ăn nhiều lắm, thịt gà, thịt bò, tôm, cua... Còn muốn ăn rau xanh, đậu hủ. Món chính... Cơm, sủi cảo, bánh bao gì cũng muốn ăn!"

Cố Duyên Tranh buồn cười nhìn vẻ mặt đáng yêu của hắn. Tuy dùng từ 'đáng yêu' để tả một người đàn ông không thích hợp lắm, nhưng bộ dáng mắt thèm thuồng nhìn chằm chằm thực đơn lại còn liếm môi của người yêu y thật sự rất thú vị. Này khiến y mềm lòng đến rối tinh rối mù, hận không thể dâng tất cả những gì tốt nhất trên đời cho hắn, chỉ để có thể nhìn biểu tình như thế của hắn lâu hơn một chút.

Còn do dự nữa y sợ thanh niên sẽ bị đói bụng, y liền giúp hắn quyết định: "Chọn vài món muốn ăn trước, tối anh lại dẫn em ra ăn khuya."

Ý này được. Vệ Tây Lẫm gật gật đầu, nhanh nhẹn chọn vài món, món chính thì lấy cơm, sủi cảo chưng và bánh bao. Cơm chén nhỏ, một phần sủi cảo chưng và một phần bánh bao đều chỉ có tám cái, rất nhỏ rất tinh xảo, không sợ ăn không hết. Nếu thật sự ăn không hết không phải còn Cố Duyên Tranh sao? Nếu cả Cố Duyên Tranh cũng ăn không hết thì còn có đóng gói mang về.

Cố Duyên Tranh chọn thêm một món canh.

Đợi đồ ăn lên hết, Vệ Tây Lẫm ăn uống thỏa thích đồng thời không quên thúc Cố Duyên Tranh ăn nhiều một chút, lấy cớ là không thích mặt y quá gầy.

Thấy hắn ăn ngon, Cố Duyên Tranh cũng ăn rất ngon. Sáu món ăn kèm và món chính, hai người tiêu diệt hết sạch.

Quả nhiên Vệ Tây Lẫm ăn đến no căng bụng, còn cãi bướng rằng 'bụng no rồi nhưng miệng còn chưa đã ghiền'. Hắn còn muốn ăn nốt cái bánh bao cuối cùng, chỉ là mới cắn một ngụm đã nuốt không nổi thật, vẫn là Cố Duyên Tranh giúp hắn giải quyết.

Cố Duyên Tranh giúp Vệ Tây Lẫm xoa bụng, hạ quyết tâm về sau tuyệt đối không thể để hắn ăn uống quá độ. Cứ như vậy, dạ dày sẽ chịu không nổi.

Vệ Tây Lẫm nằm trên đùi y được xoa bụng còn không thành thật, tay mân mê cúc áo sơ mi của y, từ khe hở cúc áo mò đến lồng ngực rắn chắc của người đàn ông, theo bản năng nuốt xuống một ngụm, nhịn không được lại vói tay vào, chọc chọc cơ bắp đầy sức dụ hoặc. Giây tiếp theo, tay hắn bị bắt, giọng khàn khàn của người đàn ông đầy vẻ nặng nề: "Ngoan, còn ở ngoài, nhịn thêm chút đi."

Nếu thanh niên còn tiếp tục, y không dám đảm bảo mình có thể nhịn không ăn hắn ngay tại chỗ.

Vệ Tây Lẫm ho nhẹ một tiếng, ngồi dậy, mất tự nhiên vân vê góc áo: "Trở về đi?"

Cố Duyên Tranh gật đầu, tư thế đứng lên có chút kì quái, đứng tại chỗ hồi lâu mới dịch bước.

Vệ Tây Lẫm cười xấu xa ngắm vị trí nào đó dưới eo y.

Cố Duyên Tranh xụ mặt, liếc hắn cảnh cáo.

Vệ Tây Lẫm hất cằm, cười bướng bỉnh, chậm rì rì bước ra khỏi ghế lô.

Cố Duyên Tranh lắc đầu, lấy áo khoác tây trang vắt lên cánh tay, đuổi theo.

Về đến nhà, hai người không chút rụt rè bay thẳng vào phòng ngủ.

Vệ Tây Lẫm bị đẩy ngã trên giường, kịp thời ngăn cản Cố Duyên Tranh định tiến thêm một bước: "Khụ, trong túi du lịch của em có thứ giờ có thể dùng."

Cố Duyên Tranh mở túi du lịch ra, trực tiếp cầm cái hộp thon dài kia lên, vừa thấy phía trên có hai chữ KY* tiếng Anh, thấp giọng cười...

(*Dầu bôi trơn.)

Vệ Tây Lẫm gối lên cánh tay Cố Duyên Tranh, cầm di động lướt tin Weibo mới nhất, thấy dân mạng dùng cụm 'Tôi chính là người đã có gia đình' để trêu ghẹo Cố Duyên Tranh, ngẩng đầu mỉm cười nhìn y một cái, khen thưởng hôn môi y.

"A Cố, em cảm thấy rất hạnh phúc, cứ như đang mơ ấy."

Lúc nói vậy, ánh mắt hắn có chút xa xăm, có vẻ cảm khái.

Cố Duyên Tranh đã nhận ra, trong nháy mắt cảm thấy hai người cách nhau thật xa, trong lòng rất không thoải mái. Y ôm sát eo thanh niên: "Ít nói mấy lời ngu ngốc đó đi. Đây không phải mơ, em là của anh, anh cũng là của em."

Vệ Tây Lẫm nghiêng mình, cắn một ngụm trên vai y, tựa như làm dấu, đắc ý nhìn dấu ấn rõ ràng, cười trầm thấp: "Được, đóng dấu."

Cố Duyên Tranh dung túng nhìn hắn: "Chút nữa gọi cho bọn Ngô Ưu đi, bọn họ cũng nhớ em đó."

"Được." Vệ Tây Lẫm rời Weibo, hỏi: "Ngày kia là hôn lễ Ngô Ưu nhỉ? Hẳn là em không nhớ sai đi."

Cố Duyên Tranh nói: "Đúng là ngày kia. Em ngủ trước đi, tí nữa anh dẫn em đi ăn khuya. Ngày mai ở nhà nghỉ một ngày, ngày kia chúng ta và cha mẹ cùng đi tham gia hôn lễ của hắn."

Vệ Tây Lẫm gật gật đầu, thật sự có chút buồn ngủ: "Ừm, anh ngủ với em."

Cố Duyên Tranh hôn trán hắn: "Tất nhiên, ngủ đi."

Vệ Tây Lẫm ngủ đến hơn mười một giờ khuya, quả nhiên Cố Duyên Tranh đánh thức hắn, dẫn hắn đi ăn khuya.

...............