Trợn mắt: Khoảng cách xa nhất thế gian là chỉ được gọi mẹ vợ bằng bác gái.
Vệ Tây Lẫm ăn một chùm nho, đá Cố Duyên Tranh: "Em muốn dùng Macbook." Cố Duyên Tranh lấy máy tính từ túi đựng ra đặt lên bàn. Vệ Trừng Trừng mơ hồ cảm nhận được bầu không khí mờ ám giữa anh trai và anh Cố nên tò mò quan sát họ.
Vệ Văn Phong để ý liền trừng mắt cảnh cáo Vệ Tây Lẫm với hàm ý: "Hai đứa vừa phải thôi".
Vệ Tây Lẫm mấp máy môi, ngồi ngay ngắn lại, cúi đầu xem máy tính.
Vệ Vân Phong nhìn bộ dáng khó chịu của hắn thì không đành lòng, dứt khoát xem TV, nhắm mắt làm ngơ.
Cố Duyên Tranh sờ đầu người yêu rồi đứng dậy.
Ba mẹ Vệ thấy y định vào bếp thì bất ngờ: "Duyên Tranh, con vào đây làm gì? Trong bếp vừa dầu mỡ vừa nóng bức, ra ngoài ngồi đi."
Cố Duyên Tranh nhìn số nguyên liệu đã được sơ chế bên bồn rửa bát, vén áo lên rửa tay, trả lời: "Con giúp hai bác, tiện thể trò chuyện đôi câu."
"Con thật có lòng." Ba Vệ ngẩn người. Dù gia đình họ và y thân thiết cỡ nào nhưng đến chơi vẫn là khách, chủ động vào giúp đỡ nấu ăn thế này cứ quái quái.
Cố Duyên Tranh lấy một bó cải thảo đã rửa sạch, dùng dao cắt phần rau xanh bỏ vào chậu rửa còn phần cuống trắng đặt một bên.
Làm thế rất lãng phí, mẹ Vệ muốn nói lại thôi.
Cố Duyên Tranh nhận ra ý của bà, giải thích: "Tây Lẫm không thích ăn phần trắng, lát con sẽ dùng nó làm cải thảo muối chua ngọt."
Mẹ Vệ ngạc nhiên, nở nụ cười: "Đúng là như thế, dù là cải thìa hay cải thảo thằng bé chỉ ăn phần lá, thật giống hệt con nít."
Cố Duyên Tranh cười cười, cắt khúc những cuống cải thảo non mướt. Thiếu niên nhà mình chẳng những chỉ ăn lá xanh mà đến khoai tây, củ cải... đều cần hầm cách thủy cho mềm nhuyễn mới vừa lòng. Hôm nay, nhà có khoai tây càng dễ làm khoai tây viên chiên xù.
"Bác trai, con thấy xe đạp trong trang trại đều là loại một người, bằng không mình mua thêm loại hai hoặc ba người cho các cặp đôi, nhà ba người, thậm chí xe điện cho nhóm đông bè bạn thuê."
Là một người đàn ông ai mà chẳng có tham vọng. Trước kia gia đình không có điều kiện, nay trong nhà đã có nghiệp riêng, ba Vệ toàn tâm toàn ý nghĩ cách thu hút thêm nhiều du khách về nông trại.
Nghe Cố Duyên Tranh đề xuất thay đổi, ông hứng thú dào dạt: "Ý kiến hay. Ngoài ra, bác cảm thấy nên mở khu vui chơi giải trí cho trẻ con. Con có gợi ý nào hay không?"
Cố Duyên Tranh khen ông một câu: "Chủ ý của bác hay lắm. Con thấy có thể..."
Nấu cơm vào ngày hè quá nóng nực. Trên mặt y nhanh chóng đổ một tầng mồ hôi mỏng, áo sơ mi trắng ướt đẫm dán chặt vào lưng. Y tựa hồ không phát hiện, ánh mắt vẫn chuyên tâm vào việc thái lát dưa chuột, sườn mặt tuấn mỹ nay càng thêm hấp dẫn.
Mẹ Vệ tuổi đã lớn còn không nhịn được liếc thêm vài cái, thầm tán dương.
Con gái nhà ai diễm phúc lắm mới lấy được y.
(Quân: Dạ con bác ạ :)))
Có bác trai bác gái trợ giúp, tốc độ làm bữa của Cố Duyên Tranh tăng vọt.
Hai vợ chồng nhìn mâm cơm tám món thì có sáu món là món khoái khẩu của Vệ Tây Lẫm. Mặc dù nghi hoặc nhưng không tưởng tượng nhiều.
"Tây Lẫm có người bạn như con quả là may mắn." Mẹ Vệ vỗ vỗ tay y, vui vẻ khuyên: "Con trai mau ra phòng khách chơi đi kẻo bị bếp hun nóng. Hai món còn lại bác tự xào được."
Cố Duyên Tranh xem đồng hồ, đáp ứng: "Vâng. Cũng sắp sáu giờ rồi, con xem tình hình bên trò chơi online."
Vệ Tây Lẫm thấy quần áo người yêu ướt nhẹp, thấp giọng thủ thỉ: "Anh đi tắm đi để em lấy đồ cho."
Cố Duyên Tranh đồng ý, lên gác.
Tầm nhìn của Vệ Vân Phong dán chặt vào màn hình TV song thực chất tai nghe không sót lời đối thoại nào của họ, bỗng nhiên có cảm giác chẳng ai có thể chia lìa đôi tình lữ này bởi tình cảm của họ tựa như đã hòa vào xương máu.
Tim anh thắt lại, suy nghĩ dần trôi về phương xa.
Vừa đúng sáu giờ, Vệ Tây Lẫm lập tức đăng nhập UU, tải ứng dụng nông trại, mở liền một mạch mười hai miếng đất để trồng các loại rau củ quả và hoa, rồi thúc đẩy tăng trưởng biến chúng thành những loại trái cây lớn căng và những khóm hoa nở rộ, screenshot đăng tải lên Weibo---
Vệ Tây Lẫm V: Ngày mai, nông trường Cố Vệ sẽ mở cửa đón khách. Hôm nay, 'game nông trại Cố Vệ' phát hành, chơi quá đã, cả nhà mau mau thu hoạch thôi [Hình ảnh (vườn rau)].
Đương nhiên Vệ Vân Phong muốn ủng hộ hàng cây nhà lá vườn nên cũng mở laptop tải về.
Vệ Trừng Trừng ghé sát người Vệ Tây Lẫm, hào hứng: "Anh hai, em cũng muốn chơi."
"Đợi lát nữa." Ngón tay Vệ Tây Lẫm múa trên bàn phím, mời tất cả bạn bè dùng UU chơi game nông trại.
Vệ Trừng Trừng liên tục gật đầu, mất kiên nhẫn nhìn chằm chằm động tác của hắn.
Cố Duyên Tranh xuống nhà, yên lặng đứng trên bậc thang quan sát Vệ Tây Lẫm và Vệ Trừng Trừng hồi lâu, tư thế của hai người phía dưới vô cùng chướng mắt. Y tiến lại gần bà xã, ngồi xuống, đẩy cánh tay hắn, những ngón tay thon dài thẳng tắp trượt trên con chuột Macbook, kích chọn phần mềm UU và mở giao diện đăng nhập, hồn nhiên bảo Vệ Tây Lẫm: "Giúp anh điền mật khẩu."
Vệ Tây Lẫm vô thức trả lời: "Chẳng phải đã đặt chế độ 'Lưu mật khẩu' hay sao." Tay hắn chạm vào nút 'đăng nhập' một cái là tài khoản UU của y tự động vào.
"Ừ, quên mất." Cố Duyên Tranh giả vờ như thật.
Bởi vì Macbook đặt trên đùi Vệ Tây Lẫm nên thân thể y dán vào hắn, vuốt màn hình cảm ứng vào Uzone tải ứng dụng nông trại*.
(*: Trong raw chỉ có từ 空间 nghĩa là không gian, nhưng tra kèm QQ thì nó ra Qzone nên tui để thêm vào cho dễ hiểu, Qzone là nơi để viết blog, nhật ký, nghe nhạc, chơi game)
Vệ Trừng Trừng mơ hồ cảm nhận mình như người thừa song không rõ ràng lắm, chỉ đến khi cô chạy sang đăng nhập UU bằng laptop cạnh anh Vệ Vân Phong thì cảm giác kì quái kia mới biến mất.
"Chuẩn bị ăn cơm thôi." Ba Vệ tiến tới, mở tủ lấy hũ rượu lâu năm đặt lên bàn ăn.
Vệ Tây Lẫm, Cố Duyên Tranh, Vệ Vân Phong cùng Vệ Trừng Trừng đồng loạt dừng công việc dang dở, vào bếp bê đồ ăn, sắp bát đũa.
Vệ Tây Lẫm thấy hầu hết mâm cơm đều bày món mình thích liền biết là tác phẩm của Cố Duyên Tranh, xúc cảm ngọt ngào nổi trong tim hóa thành bong bóng màu hồng. Tay nghề của ông xã tốt đến mức ngay cả cải thảo muối chua hắn cũng ăn hết. Món này thích hợp để khai vị vào ngày hè. Hơn nữa, y cố ý xào mềm, cực kỳ vừa miệng hắn.
Mẹ Vệ biết y am hiểu khẩu vị của đứa con thứ thì cảm thấy kì lạ.
Cố Duyên Tranh uống rượu cùng Vệ Vân Phong và ba anh. Bằng cách nào đó người con cả họ Vệ đã buông xuôi khúc mắc cũng cụng hai chén với y.
Cố Duyên Tranh khéo ăn khéo nói mà không phải mấy lời ngon tiếng ngọt sáo rỗng, mỗi câu đều hết sức bình thường và thỏa đáng, nhờ đó ba Vệ được y chọc cười sang sảng, đang thầm cảm thán đấng sinh thành Cố Duyên Tranh có được người con như vậy thì đêm mơ cũng cười tỉnh. Đương nhiên, hai đứa nhà mình cũng không kém cạnh. Ông cười tủm tỉm, lần lượt nhìn cả ba với đôi mắt tự hào ngất trời.
"Đến, thêm nữa." Ba Vệ say tới mức khuôn mặt đỏ bừng.
Bình thường ông vẫn uống rượu nhưng mỗi bữa thưởng thức khá ít, chỉ khi nhà có khách mới uống thêm. Cả Cố Duyên Tranh lẫn Vệ Vân Phong đều biết điểm này cộng với thân thể ông còn tốt nên không khuyên gì, mặc ông tận hứng. Ông ấy vui là đủ rồi.
Vì phải bảo vệ cổ họng nên Vệ Tây Lẫm không hút thuốc, thi thoảng mới nhấp rượu, hôm nay nhờ có người yêu tiếp ba mình, hắn không cần động vào giọt nào, dành thời gian tán gẫu cùng mẹ. Nhà hắn chưa bao giờ ăn không nói, ngủ im lặng nên bữa cơm hết sức náo nhiệt.
"Ba, mọi người đừng chỉ uống mà quên ăn." Vệ Tây Lẫm đứng dậy gắp ít thức ăn cho ba, tương tự Vệ Vân Phong và Cố Duyên Tranh.
Vệ Vân Phong vừa tức vừa buồn cười, im lặng quăng ánh nhìn về phía hắn.
Dưới bàn, Cố Duyên Tranh nắm tay vợ.
Vệ Tây Lẫm rút ra, nghiêm túc ăn cơm nhưng đầu gối lại kề cận y. Chiều cao hai người xấp xỉ vì thế hai đôi chân độ dài tương đương duỗi song song nhau, mang sự ấm áp riêng đôi ta.
Đây là sự dịu dàng thầm lặng của bà xã. Cố Duyên Tranh rũ tay nắm chặt tựa nắm thứ mình ham muốn. Người bên cạnh là người bất luận thế nào mình cũng không từ bỏ, cho nên những việc thế này còn chưa đủ. Y rót đầy chén rượu, tiếp Vệ Vân Phong, mắt hướng thẳng mắt anh, nụ cười và lớp sóng ngầm kiên định không sợ trời không sợ đất ẩn trong ánh mắt điềm đạm khiến người ta hốt hoảng: "Vân Phong, chúng ta cụng một chén."
Vệ Vân Phong im lặng.
Cố Duyên Tranh tiếp tục giơ chén, không thúc giục, hoàn toàn không để ý anh có tỏ thái độ không.
Cuối cùng, Vệ Vân Phong vẫn bưng chén rượu, miễn cưỡng cười cười, một hơi cạn sạch: "Tôi xong rồi, cậu cứ uống đi."
Cố Duyên Tranh một ngụm uống hết, không dư một giọt nào.
Vệ Tây Lẫm không ngăn cản vì biết đây là tâm ý giữa cánh đàn ông, nhưng vẫn gắp thức ăn cho ba người.
Dùng bữa xong xuôi, ba vị nhậu nhẹt ngồi bất động một chỗ. Cố Duyên Tranh mời ba Vệ và Vệ Vân Phong điếu thuốc, ba vị tiếp tục vui vẻ hít mây nhả khói.
Vệ Tây Lẫm lườm cảnh cáo Cố Duyên Tranh, lặng lẽ dựng một ngón tay.
Thế mà Cố Duyên Tranh khẽ gật đầu, ánh mắt trêu tức. Uống rượu, hút thuốc cùng ba vợ là các trình tự sao dám lược bớt.
Vệ Tây Lẫm và Vệ Trừng Trừng giúp mẹ dọn dẹp còn bà 'xúc' chồng mình, Cố Duyên Tranh và con trai về nghỉ.
Hai người Vệ Cố cùng lên tầng.
Vừa vào phòng, Cố Duyên Tranh đã chặn bà xã sau cửa, khí tức lười biếng bao phủ toàn bộ hắn.
Vệ Tây Lẫm vuốt cái trán bị rượu hun đỏ bừng như mặt trời của y: "Hôm nay uống nhiều như vậy, dạ dày khó chịu không?"
Cố Duyên Tranh lắc lắc, vùi đầu lên vai hắn, nhắm mắt nghỉ ngơi, đặt một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước vào cổ hắn.
Mùi thuốc lá nhàn nhạt quanh quẩn khiến Vệ Tây Lẫm mê muội dán mũi vào môi y, có vẻ cũng say theo.
--------------------------------------------
Nguồn: kalun52.lofter.com