Tác: Trương Minh Hiếu, 14 tuổi rưỡi
Mọi người nhìn Tiểu Minh bơi vẻ ngạc nhiên nói: “
Thật chứ, cả bốn người chúng ta ngồi quanh nhau cùng chung ý niệm là có thể cứu thỏ con kia?”.
Tiểu Minh nói: “ Đúng là như vậy nhưng chúng ta cần phải mỗi người truyền một ít hồn lực tạo thành một lớp màng mỏng bao quanh lấy thỏ con!”. Lúc này Tiểu Minh nghe hệ thống thông báo.
Mọi người từng người nói: “ Vậy chúng ta cùng làm!”.
Từng người từng người một ngồi xếp bằng xung quanh thỏ con. Tiểu Minh nhìn thấy vòng trong này có hơi chật liền kêu: “ Mọi người hãy xít ra một tí đi!”.
Mọi người nghe theo Tiểu Minh xít ra, lúc này vòng tròn trong có vẻ ổn Tiểu Minh nói: “ Nào mọi người chúng ta liền truyền mỗi người ít hồn lực vào thỏ con và hãy suy nghĩ chung ý niệm nào!”.
Mọi người ngật đầu nói: “ Ukm, chúng ta hãy nghĩ tới việc cứu thỏ con này!”,
Mọi người đều nhắm mắt, các hồn lực dạng khí quay quanh thỏ con, các hồn lực dạng khí đột nhiên quay với tốc độ nhanh. Một phút sau hồn lực dạng khí văng ra rất nhiều hướng!. Tất nhiên các hồn lực dạng khí này đánh trúng sáu người!. Mọi người lúc này miệng dính vài giọt máu trên khép miệng. Quyền Ngọc Minh liền tức giận nói: “ là ai, là ai không chung ý niệm với chúng ta! Khiến chúng ta ra nông nổi này!”.
Lưu Giang Hiệp nói: “ Ngươi hãy bình tĩnh đi lần sau ngươi còn tức há chẳng phải chúng ta lại bị như vậy lần nữa!”,
Trẩu An Bình nói: “ Ha ha có người không chung suy nghĩ với bọn ta mà còn ở đó nói này nói nói. Nói cái gì bình tĩnh đi, làm lại lần sau!”.
Lưu Giang Hiệp chỉ tay vào Trẩu An Bình nói: “ ngươi! Ý ngươi là đang nói ta!”.
Trẩu An Bình nói: “ Ngươi bị gì vậy ta đâu có nói ngươi! Ngươi như vậy tức giận lẽ nào người không chung suy nghĩ với bọn ta là ngươi”.
Lưu Giang Hiệp nói: “ Ngươi được lắm! dám thêm dầu vào lửa! Người đó chính là ngươi mới đúng “.
Trẩu An Bình nói: “ Là ngươi “
Lưu Giang Hiệp nói: “ không phải ta là ngươi!”.
Hai người cứ cãi qua cãi lại đến một hồi Manh Manh là lên: “ Thôi các ngươi đừng cãi nhau nữa ta nghe mà nhức cả đầu! Ai làm liền nhận đi ta nhức đầu quá a! Mau nhận đi!”.
Trư Bao Bao rung rung dơ tay lên nói: “ người đó chính là ta!”,
Quyền Ngọc Minh, Trẩu An Bình, Lưu Giang Hiệp tức giận nói: “ Đáng chết, ngươi làm vậy là ý gì? Muốn hại cho chúng ta chết sao! Ngươi lúc này đang nghĩ đến cái gì? “.
Trư Bao Bao đỏ mặt nói: “ chỉ là, chỉ là ta nhìn nàng Manh Manh ngồi trước mặt ta, ta cảm thấy tim đập thình thịch, mắt cứ liên tục nhìn nàng!”
Cả ba người đều cùng cười nói: “ Ha ha ngươi mập mạo như vật thì làm sao nàng có thể yêu ngươi được? Với lại nàng ta mạnh hơn ngươi gấp 10 lần thì ngươi lấy tư cách gì xứng với nàng!”,
Tiểu Minh nói: “ Các ngươi cãi nhau đến đây là được rồi, mau mau cứu thỏ con để cô Đàm Liên Hoa không đợi lâu. Nếu cô ấy đợi quá lâu há chúng ta có chuyện thì sao?”.
Mọi người nói: “ Ukm, lần này chúng ta cùng nhau chung suy nghĩ, ý niệm!”.
Tiểu Minh nói: “ Manh Manh ngươi qua chỗ Trư Bao Bao ngồi, còn ngươi Trư Bao Bao qua chỗ Kình Bạch Liên hướng trước mặt Quyền Ngọc Minh, còn ngươi Kình Bạch Liên mau qua chỗ Manh Manh kế ta. Sau hai phút mọi người đã ổn định chỗ. Lại một lần nữa nhắm mắt ngồi xếp bằng truyền hồn lực khí vào thỏ con. Lúc này các dạng khí hồn lực mảng bao lấy thịt con rồi từ từ thâm nhập vào da. Khoảng năm phút sau, thỏ con liền ói ra một viên Ngọc nhỏ bé hơn viên bi một chút. Tiểu Minh cầm lên và nhờ hệ thống thẩm định. Khoảng 3 -4 phút sau hắng bắt đầu nói ra những thông tin mình biết về viên Ngọc từ hệ thống thẩm định. Mọi người ồ lên và nói: “ Đây là nguyên nhân dẫn đến thỏ con bị như thế sao?.
Hắn nói: “ Phải chính là do viên Ngọc này nói đúng hơn là nhuỵ liên tử. Nhụy hoa liên tử này động vật không bao giờ ăn, thế mà tại sao con thỏ con này lại ăn?”.
Trẩu An Bình nói: “ Bởi vì nó quá đói bụng cho nên mới ăn như vậy!”.
Tiểu Minh nói: “ Không đúng, dù cho hồn thú có đói bụng hay làm gì tới mực cuối cùng thì cứ vc không bao giờ ăn nhuỵ liên tử này!”.
Quyền Ngọc Minh nói: “ Vậy là có người cho thịt con ăn?”.
Manh Manh nói: “ người đó thật là xấu xa! Ta phải trừng trị người đó mới được!”,
Thỏ con từ nhắn mắt bắt đầu mở mắt vào khoảng vài giây trước đó. Thỏ con trong có vẻ sợ hãi đi sau sát lưng thỏ mẹ như không rời. Có thể nhưng qua thịt con đang chảy rất nhiều mồ hôi.
Tiểu Minh nói: “ Chúng ta đã chữa trị xong chúng ta liền đi ra khỏi hang. Dù sao ở đây cũng không có việc gì cho chúng ta làm hay chơi cả!”,
Thỏ mẹ nói: “ Cảm ơn các vị ân nhân đã cứu thỏ con, ta sẽ nhớ ơn này suốt kiếp!”.
Nói xong cả bảy người quay lưng hướng ngược lại thỏ mẹ tiến tới phía cửa. Bỗng nhiên có tiếng vỗ tay từ phái ngoài cửa vàng vọng vào.
Mọi người vào thế thủ chuẩn bị cho tình huống. Tiếng vỗ tay ngày càng lớn cùng với đó là tiếng bước chân, lộc cộc.
Mọi người nhìn phía cửa liền ngạc nhiên nói: “ Không thể nào, người lừa ngạt chúng ta sao?”.
Người nữ nhân ngừng tiếng vỗ tay nói: “ Ta chỉ muốn thử và luyện tập các ngươi có đồng lòng chung ta nghĩ hay không! Dù sao thì trong đấu đội bảy người thì cả bảy người phải cùng chung hơi thở, nhịp đập thì mới có thể đoàn kết chặt chẽ được. Các ngươi đừng có nói là ta lừa các ngươi hay gì nữa. Ta đã nói là sẽ tập huấn các ngươi trong hai tuần này để nâng tỉ lệ thắng của các ngươi phần còn lại các ngươi tự lo liệu ta chỉ giúp được đến đó mà thôi!”,
Tiểu Minh nói: “ cô Đàm Liên Hoa vậy cái kết giới cấp hồn tông trở lên liền vào không được là giả sao?”.
Đàm Liên Hoa nói: “ Một phần là giả, một phần cũng là thật. Phần giả thì là câu chuyện con U Linh thỏ có kết giới bao quanh hang. Phần thiệt đó chính là kết giới cấm những ai trên hồn tông trở lên bước qua. Ta làm như vậy chỉ để muốn có cớ để quan sát các ngươi trong quá trình luyện tập mà thôi!”.
U Linh thỏ mẹ đột nhiên lông xù lên Khuôn mặt tức giận nói: “ Lũ nhân loại đáng ghét dám dùng con của ta làm vật thí nghiệm! Làm đồ luyện tập cho các ngươi. Nhưng ta vì nể các ngươi đã cứu con ta thù này coi như là không tính! Vì vậy các ngươi liền mau ra khỏi hang này ngay lũ nhân loại đáng ghét.
Tiểu Minh nói: “ U Linh thịt mẹ có nằm trong kế hoạch của người không Đàm Liên Hoa?”.
Đàm Liên Hoa nói: “ Nằm ngoài kế hoạch của ta! Và việc Manh Manh đuổi theo con thỏ đến đây cũng vậy!”,
U Linh thỏ tức giận nói qua ý niệm: “ Nhân loại chết tiệc các ngươi cong không biến đi! Các ngươi hãy đi ra khỏi hang này mau nhân loại chết bầm!”.
Mọi người thấy vậy liền đi ra ngoài. Khi đi ra ngoài Tiểu Minh nói: “ Ngay từ đầu kế hoạch của người là cho chúng ta làm cái này sao?”.
Đàm Liên Hoa nói: “ Đúng nhưng chuyện Manh Manh đi đến đây trước và ngươi tìm ra được nơi này nằm ngoài dự tính của ta, khiến ta hơi bị bất ngờ”.
Đàm Liên Hoa như nhớ ra cái gì đó nói: “ à đúng rồi, ngươi khai báo thực sự ngươi hiện tại bây giờ cấp mấy? Có bao nhiêu cóc hồn!”.
Hắn suy nghĩ: “. Ta có nên nói ta là đang ở Phong Hào Đấu Là không? Không không nói như vậy sẽ có nhiều người đến tìm ta để gây nhiều chuyện. Vậy ta nói mình đang ở mức đại hồn sư?. Như vậy cũng không được lần đầu mình không vào được chắc chắn cô ta đã ghi ngờ. Huống chỉ kết giới đó là của cô ta đặt, cô ta có thể điều khiển kết giới đó cho mình vào?”. Hắn sau bao nhiêu suy nghĩ hắn liền nói: “ Ta bây giờ ở mức hồn tông!”.
Đàm liên Hoa hả miệng trợn mắt nhìn về Tiểu Minh nói: “ hả? Ngươi... ngươi.... ngươi.... có.... có.... thể.. nói.... nói lại cho...cho ta... ta nghe được không?”.
Mọi người như không tin vào lỗ tay mình liền gạt qua lời nói của Tiểu Minh!”.
Tiểu Minh lặp lại một lần nữa: “ Ta hiện tại đang ở cấp bậc hồn tông!”.
Đàm Liên Hoa nói: “ Ta.. ta vốn dĩ đã chuẩn bị tâm lý khi lần đầu ngươi bước vào kết giới, ta đã biết bảy mươi phần trăm ngươi ở trên cấp bậc hồn tông! Nhưng bây giờ nghe ngươi ta không khỏi há hốc mồm được!”.
Mọi người một lần nữa như không tin vào lỗ tai mình nhìn Tiểu Minh hỏi.: “ Có phải ngươi hiện tại đang ở cấp bậc hồn tông?”.
Tiểu Minh nói: “ Đúng hiện tại ta đang ở cáp bậc hồn tông, ta chỉ nói lại lần này thôi! Lần sau mọi người hỏi ta liền không trả lời “.
Mọi người nhìn Tiểu Minh như một thứ vĩ đại không ai xứng được trừ Manh Manh ra.
Tiểu Minh nhìn mọi người như vậy nói: “ Các ngươi đừng làm như vậy ta ngại lắm, dù ta 11 tuổi mà đạt được cấp bậc hồn tông thịt ta vẫn là ta thôi! Ta đâu phải là thứ cao cao tại thượng trong mắt mọi người đâu?”.
Đàm Liên Hoa hỏi: “ Tại sao ngươi lại không được xếp vào lớp S mà ở lại lớp!”.
Tiểu Minh có chút thất vọng nói: “ Ta chỉ là không đi thi để lên lớp vì một số lý do, ta không thể tiết lộ được!”.
Mọi người lúc này cùng hô to: “ Tiểu Minh thật tuyệt vời, ngươi chính là niềm tự hào vô cùng lớn của trường ta, ngươi chính là quái vật thiên tài trên nhiều...... nhiều quái vật thiên tài! Mười một tuổi đã như vậy! Không biết sau này sẽ như thế nào?”.
Đàm Liên Hoa nói: “ E, Hèm quay lại chút đề chính ta sẽ kiểm tra hồn lực với hồn hoàn của nàng. Vốn dĩ để nàng kiểm tra xong thì ta mới cho các ngươi làm nhiệm vụ này ai ngờ haiz”.
Manh Manh nàng theo sự chỉ dẫn của Tiểu Minh mà giả bộ triệu hồi võ hồn ra.
Như trước kia, nàng giả bộ triệu hồi võ hồn kiếm băng toả ra khí lạnh buốt người. Nàng hiện thị cấp bậc là đại hồn sư!”.