Mọi người thấy hắn ăn xong thì một bộ ngây người, giống như ăn phải cái gì đó rất khó ăn vậy.
Mọi người trong lòng đang mừng thầm may là bọn họ không lên trước ăn món cơm xào trứng.
Tiêu Dao nhìn về phía hắn biểu hiện trong đầu hiện lên suy nghĩ "chẳng lẽ Lạc Tiêu không biết làm cơm ".
Nhưng làm mọi người ngạc nhiên là người kia liếc mắt một cái đem trong miệng miếng cơm nuốt xuống,khen nói rằng:"thế nào đây lại là cơm xào trứng, ăn quá ngon đi"
"Cái gi"
Mọi người nghe vậy bắt đầu ngây người, cái này không phải chứ, chẳng lẽ người này không phải là ăn quá dở mà đơ người, mà lại ăn quá ngon nên đơ người.
Ở những người khác đang hoài nghi thì người kia đã lập tức dùng muôi đưa miếng cơm vào miệng một dạng như hổ chết đói vậy.
Mọi người nhìn thấy cảnh này lòng hiếu kì tăng mạnh, rốt cuộc không nhịn được nữa, dần dần có người lên bắt đầu cầm muôi tới nếm thử.
"Trời ạ,cái này thật sự là cơm xào trứng, cái này quá ngon đi"
"Cái cơm xào trứng này làm cho ta nhớ về mẹ "
.............
Làm cho Lạc Tiêu không hề nghĩ tới là kĩ năng [ bí tịch trù thần] lại có thể làm cho người ăn khóc.
Bây giờ mọi người ở trong đây không còn ai dám trêu chọc Lạc Tiêu nữa, nói đùa một người mà cả âm nhạc lẫn trù nghệ đều đạt đến cảnh giới "xuất thần nhập hóa" thì không có một gia tộc nào bình thường bồi dưỡng nên, phải nhớ rằng Lạc Tiêu thoạt nhìn qua thì vẫn chưa đến 20 tuổi.
Nếu như Lạc Tiêu mà từ gia tộc nào lớn mà ra thì cho bọn họ 100 lá gan cũng không dám trêu chọc, phải nhớ ở tỉnh Tĩnh Hải thì bọn họ có quyền có thế nhưng ra ngoài vẫn không bằng những gia tộc kia.
Choletta lúc này mộng,hắn mới vừa rồi còn khinh thường Lạc Tiêu cơm xào trứng, kết quả cơm xào trứng sẽ mang đến kết quả như vậy.
So với hắn món bít tết thì khác xa nhau một trời một vực, mọi người chỉ gật đầu nói ăn ngon mà thôi, mà bây giờ bọn họ ăn cơm của Lạc Tiêu thậm chí còn có người khóc.
Rốt cuộc Choletta không nhịn được nghi ngờ bắt đầu cầm muôi lên thử món ăn của Lạc Tiêu.
"Ân"
Cơm xào trứng vừa vào khoang miệng của Choletta, hắn lập tức trợn tròn mắt, hắn chỉ cảm thấy mỗi hạt gạo thì lại có một vị, khi ăn hắn nhớ lại những nỗi khổ mà hắn đã phải chịu để lên làm đầu bếp nổi tiếng, hắn nhớ bố hắn, người bố luôn chăm sóc yêu thương hắn.
"Ăn ngon,Ăn ngon,Ăn ngon " Choletta từ trong miệng nói ra ba tiếng, trên mặt hắn có hai hàng lệ đang chảy xuống.
Hắn khóc, hắn suy nghĩ về người cha của hắn đang ở bên Pháp bận rộn với nhà hàng, hắn giờ đã quyết định phải nhanh chóng trở về Pháp để giúp đỡ cha của hắn.
Suy nghĩ kĩ một lúc hắn quay về phía Liễu Diệc Phi nói:"Liễu Tổng từ giờ ta bỏ việc, ta phải quay trở lại Pháp gấp "
Liễu Diệc Phi sau khi nghe Choletta nói vậy chỉ hiện lên trong đầu hắn một tiếng "Đoàng ",hắn lắp bắp quay về phía Choletta nói:"Thế...... Thế còn nhà hàng của ta thì làm sao".
Choletta như không nghe thấy Liễu Diệc Phi quay về phía Lạc Tiêu nói: "ngày hôm nay trù nghệ thi đấu là ta thua"
Nói xong hắn hướng cửa ra vào chạy đi,hắn không còn muốn lập cửa hàng ở Trung Hoa nữa,giờ hắn chỉ mong được trở về giúp cha của mình.
Lạc Tiêu xoay người nhìn về phía Liễu Diệc Phi nói:"ta nói không sai chứ quán ăn của ngươi cơm giang trứng của ta cũng không bằng ".
Liễu Diệc Phi giờ chỉ biết đứng ngây ngốc ở đấy, hắn giờ này chỉ biết một điều đầu bếp chính của hắn đã bỏ việc, giờ thì nhà hàng của hắn chắc chắn sẽ tụt hạng.
Lạc Tiêu nhìn phía Liễu Diệc Phi không phản ứng trong lòng cười lạnh "ngươi mà đòi so với ta".
Lạc Tiêu rửa tay xong quay về phía Tiêu Dao đang đứng ngây ngốc ở đấy nói:"giờ chúng ta đi thôi, về nhà ta làm cho ngươi ăn "
Tiêu Dao nghe Lạc Tiêu nói vậy mới từ cơn ngây ngốc tỉnh lại khẽ gật đầu một cái.