[Hệ Thống] Ta Đi Cứu Vớt Nhân Vật Phụ Hi Sinh

Chương 92: Rừng sương mù (2)




Nửa ngày nhanh chóng trôi qua. Khi truyền tống, ba người kia may mắn không bị tách nhóm quá xa. Dương Mộ Kì và Nhạc Viên gần như tiếp đất cùng một địa điểm, Bạch Sam lại ở cách đó không xa lắm, chẳng mấy chốc đã họp nhóm với bọn họ, duy nhất một người từ đầu đến giờ vẫn không thấy đâu, Dương Mộ Kì cảm thán nhân phẩm của Đường Hi thật nghèo nàn.

Hiển nhiên trong cả đám Đường Hi là đứa bị lệch xa nhất, xa tít mù tắp, theo lời Bạch Sam ước lượng thì trong phạm vi mười mấy dặm đổi lại không tìm thấy Đường Hi.

Nhạc Viên:"..."

Dương Mộ Kì:"..."

"Mẹ kiếp." Dương Mộ Kì mất kiên nhẫn vô tình chửi bậy, cậu cũng ý thức được mình hơi nóng nảy, ảo não đỡ trán, "Khu rừng này đã rộng lại còn giăng sương mù kín mít từ ngày này sang ngày khác, không biết bao giờ mới có thể gặp mặt."

Bị vây trong không gian rộng nhưng khép kín, mọi phương hướng đều bị che khuất mờ trắng, thời gian càng lâu càng đặt gánh nặng rất lớn lên tinh thần, mức độ lo lắng tăng cao tuyệt đối là việc xấu.

Bạch Sam nhận ra ngay trạng thái của hai người kia dần trở nên không ổn định. Dẫu sao bị nhốt trong rừng sương nửa ngày mà còn chẳng biết bao giờ được ra ngoài, ngột ngạt như vậy, nội tâm ai cũng kích động. Anh thình lình vỗ vai Nhạc Viên, cô nàng đang thừ người bỗng bị dọa chết khiếp, dễ dàng nhìn ra có biểu hiện căng thẳng.

"A, xin lỗi, tôi hơi lơ đễnh một chút."

Thấy ánh mắt người kia không có ý trách mắng, cô nàng chỉ đành cười ngượng ngùng, "Tối qua tôi không ngủ được nên hơi đuối sức một chút."

Bạch Sam thẳng tay ném thứ gì đó về phía cô nàng, Nhạc Viên theo bản năng chụp lấy.

"Giữ cái này đi, đừng quá căng thẳng, cô đi gần trông chừng tên kia giúp tôi."

Nhạc Viên mở lòng bàn tay ra xem, gật đầu nhưng trong mắt toàn là mơ hồ. Món đồ nhỏ xíu nằm gọn trong tay cô nàng, hình dạng trông như móc khóa lưu niệm, à không, nó chắc chắn là một cái móc khóa đó, còn treo theo một hộp quà nhỏ lủng lẳng vui mắt. Cô nàng chớp mắt mấy cái, không hỏi nhiều mà ngoan ngoãn móc nó vào quai balo, nhận được sự xác nhận của Bạch Sam thì chậm chạp nhích từng bước lại gần Dương Mộ Kì.

...Bạch Sam cảm thấy giống như vừa rồi anh ta đi lừa trẻ con.

Dương Mộ Kì mặc dù dễ mất bình tĩnh nhưng là người luôn biết tự điều chỉnh đúng lúc, không cần lo làm gì. Ngặt nỗi cháu gái cậu ta lại quá dè dặt, gặp chuyện cũng sợ làm phiền người khác, cứ im im cho qua. Tính cách âm thầm ẩn nhẫn này nói thẳng mới là thứ đáng lo lắng. Có điều Bạch Sam không muốn nặng lời quở trách Nhạc Viên làm gì, không dễ mở lòng ỷ lại vào người khác cũng là chuyện thường tình.

Bên trong hộp quà không có gì to tát, chẳng qua là đựng thảo mộc và một ít hoa khô, tác dụng cũng như tinh dầu thông thường, giúp duy trì tỉnh táo, giảm căng thẳng và ức chế lo âu. Để Nhạc Viên đi cạnh Dương Mộ Kì cũng là thuận tiện cho cậu ta để mắt cô nàng, mà vừa nãy cũng chỉ là một cách nói bông đùa để Nhạc Viên không cảm thấy gánh nặng thôi.

Bạch Sam chính là người có nội tâm tinh tế như vậy. Anh không muốn cũng không bao giờ thể hiện những cảm xúc như vậy qua lời nói, hay thậm chí mồm miệng đôi khi lạnh nhạt, tự cao tự đại, nhưng Bạch Sam đối xử với người bên cạnh thế nào thì mọi người đều ngầm hiểu ra được.

Cùng lắm là ở một trình độ khó nhận ra hơn 1802 thôi.

Nhạc Viên lạch bà lạch bạch đi gần Dương Mộ Kì, điệu bộ lén lút thấp thỏm làm cậu ta nhìn thôi cũng khó hiểu không kém. Mãi đến khi cảm nhận được mùi hoa khô thoang thoảng vương trong hơi thở, Dương Mộ Kì mới hiểu lí do Nhạc Viên thấp thỏm đi theo cậu.

Cậu tặc lưỡi, vươn tay túm lấy Nhạc Viên kéo phăng về phía mình, không một động tác thừa. Nhạc Viên bị lôi đi sợ phát khiếp nhưng không hó hé gì, im như gà mắc tóc. Không có Đường Hi kè kè bên cạnh, cô nàng vẫn chưa thể thoải mái ở bên cạnh bọn họ, đôi khi cư xử cực kì khách sáo. Cái này thì Dương Mộ Kì bày tỏ chính mình cũng không hiểu được.

"Này, Nhạc--"

"Cẩn thận!!!"

Dương Mộ Kì còn chưa kịp nói, Bạch Sam đã quát lớn về phía bọn họ.

Ầm ầm ầm!

"Cái mẹ gì??!"

Tiếng sấm lớn oanh tạc cả một vùng trời, chim chóc phía xa bị dọa sợ chạy trốn tán loạn, cực đại âm thanh như khuấy động cả mặt đất cũng rúng động nhè nhẹ. Trận tia chớp nổ rền trời không hề dừng lại, liên tiếp thêm những tiếng sấm chồng đè lên nhau ác liệt, lần này còn thấy được chớp trắng lấp loáng mờ mờ ở xa xa.

Cả ba người đều không tránh khỏi ngỡ ngang, nhưng chỉ một giây sau đó đã đâm đầu chạy về hướng ngược lại, bước chân hối hả.

"Chết tiệt, rừng ẩm sương mù như thế này không biết lúc nào sẽ mưa bão."

Bạch Sam nghiến răng, rõ là đang bất mãn cực độ. Dương Mộ Kì không kịp nghĩ nhiều lập tức xách Nhạc Viên bên tay đuổi theo, có lẽ kể từ tai nạn nhiệm vụ với Đường Hi đó cậu cũng chưa từng nghĩ rằng mình phải làm điều này thêm một lần nữa.

Nhạc Viên cực kì phối hợp giữ lấy tay Dương Mộ Kì làm điểm tựa, cậu ta cắp thêm một người vẫn chạy vun vút lao thẳng về trước, mặt mũi nhăn nhó.

"Cơn bão này tệ đến thế sao, rừng nhiệt đới mưa quanh năm cơ mà?"

"Thế giới này có yếu tố ma quỷ."

"?!"

Rừng sương mù vốn có độ ẩm cao hơn rừng bình thường, lại ở độ cao khá lạnh, lượng mưa trong năm cao là điều dễ hiểu, cùng lắm trải qua một đêm rét cắt da cắt thịt. Nhưng nhớ tới mô tả nhiệm vụ của thế giới này, nó sẽ là một chuyện hoàn toàn khác.

Bạch Sam vốn không ưa thích kiểu vận động mạnh như chạy nhảy, nhưng bọn họ buộc phải tìm ra một nơi tạm trú trước khi cơn mưa ập đến.

Điểm khó chịu của rừng sương mù là cây cối nhiều cành tán dày chen chúc xen kẽ, lại thêm màn sương trắng đục, tầm nhìn cực kì bị hạn chế. Chỉ cần sơ sẩy là không kịp phòng bị.

Nhạc Viên nghe tới đó lạnh cả người, cô nàng vừa quay đầu đã bàng hoàng nhận ra mây đen vần vũ đã phủ kín đặc phía sau bọn họ. Làn mây dày đặc như chia xung quanh ra làm hai nửa ngày và đêm, khu vực bị mây che khuất tối đến mức quỷ dị, tầng mây mù trắng hắt heo càng khiến nó thêm khiếp đảm hơn bao giờ hết.

Nhạc Viên không sợ bóng tối, nhưng đứng trước rừng đêm dày sương như bước ra từ phim kinh dị, cô nàng cũng không nhịn được nuốt nước bọt.

Bóng tối bao trùm phía sau lưng bọn họ, chốc chốc ùng oàng tia sét, màn sương mờ tỏ lạnh thấu xương, mới thoáng nhìn qua tưởng như có những chiếc bóng hiện lên trong sương trắng, cho dù là gan dạ cỡ nào cũng bị dọa mất mật.

Đây tuyệt đối không phải mây đen bình thường.

"Đêm nay đừng đi đâu cả, cũng đừng để tách nhau ra."

Nhạc Viên nói lớn tiếng để đảm bảo cả hai người kia nghe thấy. Tuy cô nàng không có phép thần thông, cũng không hiểu biết nhiều, nhưng trực giác của một con mọt truyện cảnh cáo Nhạc Viên không được lang thang trong rừng cho đến khi cơn bão qua đi. Không có chuyện bầu trời đang sáng sủa đột ngột tối sầm đi như vậy.

Nhưng cô nàng không biết rằng cho dù bọn họ ý thức được việc đó, thế giới cũng có cách để ép cả đám tách ra.

Mây đen ngùn ngụt bủa vây với tốc độ chóng mặt, rất nhanh đã nuốt gọn mấy người trong bóng tối. Mưa bắt đầu rơi tí tách trên con đường bùn lầy, ánh sáng mỗi lúc một yếu đi, không khí lạnh xộc vào hơi thở khiến cơ thể không kiềm được mà run lên. Trí nhớ của Dương Mộ Kì không tệ, thấy cả bọn vòng lại con đường cũ, cậu liền chỉ ra được phương hướng bỏ chạy vô cùng chi tiết, cõng thêm Nhạc Viên vẫn có thể theo sát bước chân Bạch Sam.

Chỉ nghe tiếng hai người họ thảo luận, cô nàng mới được mở mang tầm mắt.

"Dương Mộ Kì, không thể chạy về vị trí ban đầu được. Tốt nhất nên là hang động, chỗ đất cao và thông thoáng."

"Đoạn đường bên phải có một khe suối hẹp, khả năng cao trên thượng nguồn sẽ có hang động, chỉ là tìm đường leo lên sẽ hơi mất thời gian."

"Tôi hi vọng đó không phải một hang động trũng hay có lượng nước tàn dư nào trong hang."

"Không phải anh nên hi vọng chúng ta có thể thuận lợi đến được thượng nguồn trước sao?"

Dương Mộ Kì nhếch miệng, rõ là đang châm chọc anh ta nghĩ nhiều quá. Bạch Sam đến ánh mắt cũng lười đếm xỉa cậu.

"Tất cả những gì tôi cần là mốc xuất phát thôi."

Dương Mộ Kì nhún vai tỏ vẻ sao cũng được, chợt nhận ra hai mắt Nhạc Viên đang mở trân trân nhìn mình, một nửa là khó tin, nửa còn lại là nghi hoặc.

Dương Mộ Kì: ...

Cút xuống sông đi!!

Không mấy khi được tỏa sáng thì lại bị nghi ngờ năng lực, Dương Mộ Kì ngậm bồ hòn làm ngọt cõng Nhạc Viên chạy đi.

Khe nước mà Dương Mộ Kì nhắc tới nằm khuất trong hốc đá, rãnh cực kì nhỏ, gần như không thể phát hiện nó khi lần đầu tiên đi qua. Bạch Sam cao hứng huýt sáo, nói một tiếng 'Tôi biết đường đi rồi' liền nhanh chóng di chuyển. Ngạc nhiên là bọn họ không hề men theo rìa con suối mà chạy về một hướng hoàn toàn khác, địa hình dốc chông chênh. Nhạc Viên nghe thấy tiếng nước thì có chút không thể tin nổi, đến khi leo được lên trên, hang động tức thì hiện ra trước mắt, nằm ngay bên cạnh một hồ nước tự nhiên ẩn náu sâu trong lòng khu rừng.

Cứ nghĩ không thể đến kịp, rốt cuộc phút chót lại đi theo đường tắt vòng được lên thượng nguồn.

Mưa dần nặng hạt, Dương Mộ Kì bỗng tăng tốc lách người qua những tàng cây rộng, vượt mặt Bạch Sam lao về phía trước, lúc sắp đâm sầm vào thân cây lại linh hoạt tránh qua một bên, Nhạc Viên suýt thì ngã khỏi lưng cậu.

"Này này này! Khoan--!!!"

Đúng lúc cô nàng mất thăng bằng, chỗ đất bùn đáng lẽ không nên tồn tại xuất hiện ngay dưới chân họ, nước mưa tích lại trong đất nhão nhoét, không cho người ta đường lui.

"Đệch!!"

Dương Mộ Kì mất chỗ đứng không thể trụ vững, lại đang ngay trên gò đất cao, một mình cậu ta thì không sao, nhưng có thêm Nhạc Viên, lực quán tính hình thành sức nặng, cả người nhấc khỏi mặt đất.

Bàn tay đang níu Dương Mộ Kì của Nhạc Viên lập tức buông ra, nhưng một giây sau cô nàng liền điên cuồng hối hận. Bỗng cánh tay Nhạc Viên bị giữ lại, chỉ thấy Dương Mộ Kì kinh hãi nhào tới, thứ cuối cùng cô nàng nghe được là tiếng gọi của Bạch Sam trước khi cả hai cùng rơi xuống vách đá.

***

"Thôi chết, trời mưa rồi."

Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn sắc trời tối dần, rồi quay sang chồng mình với vẻ lo lắng, "Em nghĩ trời sẽ mưa to đấy, chúng ta tìm nơi nghỉ chân thôi nhỉ."

Bọn họ tiếp tục tiến về phía trước, Đường Hi bị cõng cả ngày trời còn cảm thấy mệt, huống hồ chồng của chị gái phải mang theo cô đi đi lại lại, mồ hôi lạnh chảy xuống cằm, Đường Hi thật muốn đâm đầu xuống đất vì áy náy.

Tiếng sấm nổ mỗi lúc một lớn, dội vào màng nhĩ đinh tai nhức óc, gió lồng lộng quật những tán cây nghiêng ngả, luồn qua kẽ lá rít lên tiếng kêu the thé như tiếng hét. Đường Hi quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra, cau mày.

Không biết vì lí do gì nhưng cô có dự cảm không lành về cơn bão này.

[Gió giật mạnh, tốc độ gió lên đến 58km/h, sấm chớp dữ dội. Ban đầu chỉ là vùng áp thấp nhưng sau khi kết hợp với không khí lạnh, cấp gió tăng mạnh ngang ngửa áp thấp nhiệt đới đổ bộ vào đất liền.

Tuy chưa đủ tiêu chuẩn để trở thành bão, vùng núi ở độ cao này nhiệt độ giảm mạnh, mưa giông kéo dài và có khả năng sạt lở, lũ quét.]

"Cảm ơn ngươi vì thông tin vô cùng chi tiết."

1802 sổ một tràng văn bản y hệt mấy bài dự báo thời tiết, Đường Hi còn đang căng thẳng nghe xong chỉ muốn cười. Cô nhớ lại hồi sáng hệ thống có nhắc đi nhắc lại mấy lần hôm nay trời mưa để cô chịu đi ngủ, tình yêu của Đường Hi dành cho 1802 liền tăng vọt.

"1802, ta nghĩ lại rồi, chúng ta tiếp tục ở bên nhau tương ái tương sát cũng được, ta không nỡ ném ngươi đi!"

Hệ thống: ...

"A Cửu."

"Hử?"

Giọng của tiểu hồ ly vang lên trong đầu Đường Hi, nhìn dáng vẻ nó cơ hồ hơi thất vọng, "Tôi không tìm được ba người kia, nhưng phía trước có thứ khác đấy."

Thứ gì cơ?

Bất chợt bước chân của hai vợ chồng dừng lại, Đường Hi theo phản xạ ngẩng phắt lên.

Đằng sau màn sương mù, một con đường mòn trải đá hiện ra, ở cuối đoạn đường, lọt vào tầm mắt bọn họ là một ngôi làng nằm giấu mình sau tầng tầng lớp lớp tàng cây rộng. Những nóc nhà ngói san sát nhau, có những lớp sơn trên tường đã bạc màu, vữa ra, cũng có chỗ tường gạch nung chưa phết sơn nứt vỡ, mang cái vẻ xưa cũ của bản làng vùng cao. Nhưng sương có dày hơn nữa cũng không giấu được cái mùi hăng nồng của bếp lửa bập bùng lẫn trong mùi gỗ cháy.

Có người.

Đường Hi đơ ra khoảng chừng vài giây, rồi cô vuốt mặt.

Thật sự có người chịu sống ở cái nơi này hả...

Đi cả nửa ngày thậm chí không có dấu vết con người, đến khi trời sập tối mưa giông gần kề thì một ngôi làng không biết từ đâu lại xuất hiện.

Diễn biến qué gì nghe như phim! Đã thế lại còn là kiểu tình tiết mười bộ như một. Đường Hi có ngu hơn nữa cũng không tin sự 'trùng hợp' này.

Nhưng kịch bản đã có rồi thì diễn viên phải diễn cho tới chứ nhỉ, cũng đâu còn cách nào khác, trời sắp mưa rồi.

"Không có tí sáng tạo nào cả."

Khi cô còn đang thầm cười nhạo thiết lập nhạt nhẽo của thế giới này, một cuộc gọi nối thẳng vào đầu Đường Hi, dọa cho cô suýt nhảy dựng.

...E192? Số hiệu của Bạch Sam?

Đường Hi chậm chạp nhận liên hệ, giọng điệu ngờ vực, "Bạch Sam? Có chuyện gì à?"

Đó giờ Bạch Sam chưa bao giờ liên lạc trực tiếp cho Đường Hi, hầu như tất cả mọi thứ đều thông qua trung gian Dương Mộ Kì thông báo cho cả bọn, cô thậm chí còn nghĩ Bạch Sam không thích liên hệ qua Mạng Ảo cơ.

Bạch Sam đứng lặng người bên trong hang động, xa ra bên ngoài còn nghe vọng lại tiếng mưa tầm tã, mưa trắng trời, cái lạnh ngấm vào từng tế bào đến nỗi tứ chi run rẩy, nhưng tất cả những thứ ấy đều không thể tác động đến đối phương. Anh đảo mắt một vòng hang động, trong bóng tối những gò đất lại càng lạnh lẽo hơn bao giờ hết. Tàn dư còn sót lại của nhang đèn rơi vãi, mùi hôi thối bốc lên từ sâu trong động đá, cả lũ ruồi nhặng bu kín tụ đất cộm.

Bạch Sam ngồi khụy xuống cách đó không xa, lọt vào mắt là một góc nhỏ bàn tay người lồi ra khỏi mặt đất, bị giỏi bọ xâu xé đến lộ ra phần xương trắng.

Anh ta đáp lại lạnh nhạt.

"Tin tốt đây, tôi bị tách khỏi Nhạc Viên và Dương Mộ Kì rồi, không thể liên lạc được."

[Cái quái? Rốt cuộc là chuyện--?!]

"À từ đã, tôi chưa nói hết. Bọn tôi men theo con suối tìm được một hang động khô ráo ở thượng nguồn, nhưng mà có vẻ nơi đây không lí tưởng để ở lại cho lắm."

[?? Anh đang muốn nói gì?]

"Hang động này là một hố chôn tập thể, tử thi đang trong giai đoạn phân hủy, bọn họ chết chưa lâu."

Đường Hi ở đầu bên kia bỗng dưng rùng mình.

[Bạch Sam?]

"Toàn bộ xác chết là khách du lịch."

***
3065 từ