[Hệ Thống] Ta Đi Cứu Vớt Nhân Vật Phụ Hi Sinh

Chương 41: Dị thế đại lục (hoàn)




Con người có thể cam chịu khi bị người khác tổn thương, kể cả bị đâm bị chém, nhưng thứ khiêu khích sức chịu đựng của ngươi nhất chính là khi ngươi phải tự làm tổn thương chính mình.


Người không cần mạng liền dễ nói, nhưng bắt một người bình thường phải tự đâm chính mình một kiếm thì sợ rằng không ai làm được.


Cánh tay Đường Hi bị Sương Băng cứa cho bê bết máu, cục vải bị cắn chặt trong khoang miệng.


Đường Hi đặt mũi kiếm cách xa tim, nhắm chặt mắt, cố bám lấy tia quyết tâm khỏi muôn trùng sợ hãi, hung ác đem Tử Linh xuyên qua thân mình.


Phập.


Bởi vì hành động này quá mức liều lĩnh lại tàn nhẫn vô cùng, 1802 hét lớn.


[Đường Hi!]


Thanh kiếm đã đâm xuống, xuyên thủng lồng ngực của Đường Hi, ghim sâu qua thân thể cô.


Đau đớn trên ngực bùng nổ, lan rộng nỗi run rẩy ra khắp cơ thể, rõ ràng lưỡi kiếm rất lạnh, nhưng vết thương thì nóng rực xót rát. Hai tay cô nắm chặt chuôi kiếm, hai mắt trợn lớn, khăn vải ngậm trong miệng rơi ra, cổ họng ê a không thành tiếng.


Đường Hi ho khẽ, máu trào ra khỏi khóe môi chảy xuống cằm, ánh mắt cô vẩn đục vì nước mắt, từ trong sâu thẳm đáy lòng, những uất hận không nhịn được nữa tuôn ra.


Tại sao luôn là cô?!


Tại sao chỉ có cô vô vọng cứu lấy vị diện?


Tại sao tại sao vậy?!!!


Cô rõ ràng không cần phải chịu những thứ này, cũng không phải đau đớn như vậy!


Sống như thế này thật sự tốt sao?!


Khoảnh khắc đó, dù chỉ là trong nháy mắt thôi, Đường Hi đã muốn từ bỏ.


Bỗng những kí ức trước kia chạy lên trong đầu Đường Hi, nhắc nhở cô rằng cô đã từng cam chịu như thế nào, từng khổ sở như thế nào.


Việc cứu người...không phải lúc nào cũng không kèm theo oán hận.


Đáy lòng mềm mại bị chạm vào, thời gian như dừng lại.


Có thứ gì đó...vỡ rồi.


Tất cả phẫn uất bên trong Đường Hi chẳng ai nhận thấy, 1802 nghe được suy nghĩ của cô thì im lặng, việc này đã đạt đến giới hạn chịu đựng của ký chủ nhà nó.


[...Tôi đã nói rồi, cô cậy mạnh cái gì, không làm được thì...thôi đi.]


Một ý nghĩ bật dậy trong đầu cô, đã có người từng hỏi Đường Hi, hỏi rất nhiều lần, đến đỗi cô vẫn khắc ghi giọng nói ấy.


"...Cậu sống như vậy có ý nghĩa gì?"


"Tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi! Việc ý nghĩa nhất đối với tôi, chính là được sống, chính là ngay lúc này đây tôi nhận thức được...mình vẫn còn sống."


Câu nói ấy bỗng xua tan đi hết những suy nghĩ tiêu cực, gánh nặng trong lòng được trút bỏ, trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.


A...được sống sao?


Nước mắt nóng hổi trào ra, lăn trên gò má, ướt đẫm cả một mảng quần áo. Đường Hi cất tiếng thều thào, giọng cô nhỏ như tiếng mũi kêu.


"1802, ta chỉ là...chưa muốn từ bỏ."


Phốc.


Tiếng thanh kiếm bị rút phăng ra khỏi cơ thể vậy mà cực kì rõ ràng, cổ họng Đường Hi không thể nén được nữa, thảm thiết gào lên.


Tiếng thét ấy thê lương đến mức khiến đầu óc ong ong, hơi thở đình trệ, tựa như đem đau đớn cả mấy đời cộng lại, phát ra toàn bộ những tuyệt vọng và khủng hoảng.


Đường Hi mắt trợn lớn, đau đến phát điên, đau đến cùng cực, cho dù cô có hét đến cuống họng thất thanh, những cảm giác ấy vẫn không vơi đi được.


Trước mắt chỉ còn là một mảng đen tối, thanh kiếm rơi xuống, máu đỏ tươi thấm qua y phục, nhuộm đỏ cả bạch y.


Nhưng Đường Hi không có chết.


Cô ngã ngồi ra sau, cảm nhận từng nhịp đập của quả tim Bạch Xà bên dưới, sắc mặt tái nhợt, tay chân run rẩy vô lực.


Đường Hi vươn tay ra trước lồng ngực mình, một viên ngọc chậm rãi xuất hiện khỏi vết cắt. Viên ngọc trắng như tuyết, quanh nó bao bọc một tầng quang mang màu đỏ tươi, nằm yên trong tay cô.


Diệu Sa Thạch Hầu, không ngờ tới một ngày cô phải tự tay moi nó ra khỏi cơ thể mình.


Thể xác trọng thương chảy máu đầm đìa, linh hồn của Đường Hi dần dần nhạt đi, tan biến mất bảy phần, không đau đớn, nhưng ý thức tựa hồ bị che chắn, càng lúc càng mơ hồ.


Đường Hi rướn người, Diệu Sa Thạch Hầu lơ lửng trong không trung, dừng tại trung tâm trận pháp. Cô dùng những ý thức còn lại của mình, hai tay bấm pháp quyết.


Ầm!!!!!!!!!


Âm thanh phát nổ kinh động trời đất, trên bầu trời mây mù xám xịt, Bạch Xà bỗng nhiên nổ tung. Khói đen cuồn cuộn bao trùm lấy một mảng trời, Bạch Xà ho sù sụ thổ huyết, Đường Hi từ bên trong miệng nó bị phun ra, từ đầu đến chân đều là máu, một thân huyết y rơi khỏi tầng khói mù mịt.


Cô rơi tự do, tiếng gió vụt qua bên tai phù phù, Đường Hi vậy mà không có chút hoảng sợ. Cô cười khổ, giương đôi tay thử phát động linh lực, nhưng kinh mạch toàn thân đứt đoạn, hồn phách tổn thương nghiêm trọng, ngay cả linh căn cũng bị phế đi.


"A...ta chỉ vừa mới lên Nguyên Anh..."


Mất đi hồn ngọc Diệu Sa cũng giống như mất tất cả, tu vi thâm hậu nguyên chủ cố gắng suốt bao năm nháy mắt tan biến như bọt biển.


Rầm!


Đường Hi rơi xuống mặt đất, tiếng răng rắc giòn rụm của xương cốt vang lên. Cô nằm sải lai trên đất, tay chân đều không thể cử động, nhưng trên gương mặt lại khoan khoái dễ chịu.


Cuối cùng cũng xong rồi.


Ngẩng đầu nhìn trời cao vời vợi, mây đen nhanh chóng rút đi, các tầng trời xuất hiện những tia sáng soi rọi, màu xanh thiên thanh ấy lại càng trong vắt tươi sáng, tựa như được cơn mưa gột rửa qua.


Đường Hi lẩm nhẩm trong miệng nhưng lại chẳng thể phát ra âm thanh, cô đành than thở với hệ thống.


"Gãy xương rồi, ta thật sự trở thành phế nhân."


[...Đã nhắc nhở rồi mà vẫn như thế! Thân thể hiện tại của cô là phàm thai, nếu không phải nhờ có cây cối đỡ lấy, dựa vào độ cao kia không tan xương nát thịt tôi quỳ!]


"Ha ha."


Bà đây vẫn luôn may mắn như thế đấy!


***


Đường Hi còn muốn trò chuyện, bỗng cơ thể bị mạnh bạo bắn đi, cô không kịp phản ứng, muốn giảm tốc nhưng lại không đủ sức, theo quán tính bay ngược ra sau.


Rầm rầm rầm!


"Khụ."


Đường Hi lưng tông gãy thân cây, cơ thể không dừng lại mà vẫn bắn ngược về sau, tiếp tục tông gãy mấy thân cây liền, cuối cùng đập thẳng một tường đá.


Tầm mắt Đường Hi bị che mờ vì cú chấn động, khói bụi bay dày đặc, đá vụn rơi xuống lả tả. Hình ảnh trong mắt chỉ là những thứ rời rạc, khi khói tan hết, cô cố ngẩng mặt lên.


Tường đá sau lưng thủng một lỗ lớn, Đường Hi bị một sức mạnh kinh hồn đánh bay đến tận đây, lục phủ ngũ tạng tựa hồ đảo lộn, vầng trán đau rát.


[Đường Hi, này, cô có nghe rõ không đó?]


"Ồn quá đó 1802, ta còn sống." Cô lầm bầm.


1802 bị dội một chậu nước lạnh, tâm trạng tuột dốc không phanh, hừ lạnh.


[Đầu chảy máu, tổng cộng gãy hai mươi tám cái xương lớn nhỏ, nội tạng bị thương, cô còn không chữa trị là chầu ông bà thật đấy.]


Đường Hi rất muốn cười nhạo 1802, cô thẫn thờ nhìn một hắc y đang chậm rãi đến gần mình, chỉ thấy nhân sinh không còn gì luyến tiếc.


"Ngươi cho rằng ta có thể chữa trị?"


[...]


Hắc y thong thả sải bước, đây là lần đầu Đường Hi nhìn rõ kẻ này, dáng người thon dài, tóc hơi rối, dường như nam tử này chỉ tùy tiện dùng một dải lụa đen buộc lại, làn da trắng như ngọc.


Nam tử này lớn lên nam nữ khó bề phân biệt, đẹp như mộng như ảo, tựa hồ bước ra từ tranh vẽ. Hắn từ từ bước đến, áo choàng đen bay phấp phới, tà mị vô cùng, như một đóa Mạn Châu Sa Hoa huyền ảo vậy.


Ngoại hình này thoạt nhìn không khác gì mười sáu mười bảy tuổi!


Hắc y này và Lãnh Tiêu Thành giống như hai cực đối lập. Lãnh Tiêu Thành cả người loáng thoáng một cỗ chính khí đáng tin khiến người ta an tâm dựa dẫm, Nhạn Dẫn toàn thân đều là tà khí, yêu mị đến cực điểm, làm cho đối phương trầm mê trong ái tình.


Đây có lẽ là kẻ có giá trị nhan sắc cao nhất mà cô từng gặp.


Nếu nhan sắc của Lãnh Tiêu Thành được đánh giá chín điểm, vậy nam tử này liền là chín phẩy chín điểm.


Đường Hi không nhịn được thở dài, xung quanh hắc y dường như đều là hắc khí, hắn càng tiến gần, cảm giác sợ hãi và bất lực trong lòng cô càng lớn, một cỗ cảm giác xa lạ mà quen thuộc.


Khuôn mặt xinh đẹp, yêu mị mê hoặc lòng người, tà khí lăng nhiên.


"1802, hình như Yêu Vương là có thật."


[...]


Cho đến khi hắc y dừng lại trước mặt Đường Hi, hắn không hề mỉm cười nhưng sức hút của dung mạo vẫn rất mãnh liệt, cô cười động lòng người:


"Nhạn Dẫn đế quân, lại gặp mặt rồi."


Hắc y từ trên cao nhìn xuống cô, đôi huyết đồng không hề có chút độ ấm.


"Nhiệm vụ giả?"


Nghe vậy, Đường Hi cũng không cảm thấy gì nhiều, cô đã sớm dự đoán trước việc này rồi, qua mắt hắn một lần, ngươi còn mong có thể lặp lại lần thứ hai sao?


Đường Hi vẫn nhẹ nhàng cười không đáp, đại boss phản diện trước mặt cô chẳng phải loại phản diện tầm thường, dù hắn đang hỏi nhưng câu hỏi lại là một câu khẳng định.


Đường sinh mệnh của cô tận rồi.


Vào những lúc như thế này, Đường Hi lại chẳng hề hoảng sợ, cô thầm than trong lòng 'Ngay cả giọng nói cũng gợi cảm như vậy'.


Hắc y lạnh nhạt, "Vậy ngươi chết đi."


Ai...lần này toang thật rồi.


Mạng sống khó giữ a!


Khi Đường Hi tin rằng mình sẽ chết chắc, cô nhắm mắt chờ đợi, âm thanh xé rách da thịt vang lên, nhưng cỗ đau đớn mà cô tưởng tượng không ập đến.


Đường Hi kinh hoàng mở mắt ra, một hồng y chắn trước mặt cô, tóc đen nhánh ba ngàn sợi bay phấp phới, trên cổ tay là một chiếc vòng bằng cẩm thạch xanh lơ thanh nhã.


Leng keng.


Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, chuông bạc phát ra âm thanh quen thuộc, một âm thanh vui tai lại dịu dàng.


Đường Hi cổ họng nghẹn đắng, ú ớ không thể nói thành lời, muốn vươn tay chạm vào thân ảnh ấy nhưng lại không thể.


Nguyệt Sa...


Nguyệt Sa tại sao lại xuất hiện ở đây?!!!


Đôi mắt Đường Hi mở lớn, môi run bần bật, không dám tin cảnh tượng trước mắt mình.


Hồng y quỳ trên đất, ôm lấy cô vào lòng, cả người Đường Hi thẫn thờ vô lực, thu vào tầm mắt là ý cười nhạt trên môi của Nhạn Dẫn và lưỡi kiếm lạnh băng đâm xuyên qua tấm lưng của Nguyệt Sa, cô nàng gục đầu bên vai Đường Hi, hơi thở yếu đến đỗi khiến cô chấn kinh.


"Không..."


"Không thể nào."


Đường Hi nâng cánh tay rệu rã của mình vòng qua lưng Nguyệt Sa, nước mắt ào ào rơi xuống.


"Ngươi đừng chết, ngươi tuyệt đối đừng chết!"


"Ta không muốn, dừng lại đi."


Máu của cô nàng thấm qua lớp vải y phục, Nguyệt Sa cố giữ cho giọng nói bình tĩnh, nhưng âm thanh vẫn suy yếu hơn mọi ngày.


"Ngươi...không thể chết. Kể cả...ngươi không phải Nguyệt Linh đi nữa."


Tiếng nói của cô nàng kề sát bên tai Đường Hi, hơi ấm quen thuộc bao lấy thân thể, đáy lòng cô tựa hồ được sưởi ấm.


"Đừng diễn trò tỷ muội tình cảm trước mặt ta."


Nhạn Dẫn tới ánh mắt cũng không thèm nhìn liền rút thanh kiếm ra, Nguyệt Sa phun ra một búng máu, Đường Hi hoảng sợ, hai tay lại càng ôm cô nàng chặt hơn.


"Này, ngươi đừng chết, ta...ta biết làm sao nếu ngươi chết đây?"


Nguyệt Sa cũng ôm chặt lấy cô, cố cảm nhận những ấm áp khi bên nhau, tay cô nàng hơi run rẩy, gương mặt trắng bệch. Đường Hi kinh ngạc cực độ, tuy đã có vô số kí ức về việc Nguyệt Sa sẽ vì Nguyệt Linh mà bỏ mạng, nhưng khi nó xảy ra trước mắt cô lại hoang mang vô cùng.


Một Nguyệt Sa luôn cao cao tại thượng, một Nguyệt Sa luôn tiêu xài phung phí, cô nàng sống rất tùy hứng, không coi trọng lễ tiết, tiêu dao tự tại lại ngông cuồng vô cùng.


Một Nguyệt Sa mạnh mẽ đến thế...tại trên vai cô mà yếu đuối như vậy, vì cô mà làm nhiều đến vậy, kể cả khi cô không phải nguyên chủ.


Người không vì mình trời tru đất diệt.


Từ trước đến nay, Đường Hi vẫn luôn tin vào điều đó, mọi thứ chỉ có thể dựa vào chính mình, sinh mạng chỉ có một, vĩnh viễn sẽ không đem cho ai khác.


Là một con mọt sách cuồng tiểu thuyết, những nhân vật đem toàn bộ tâm ý và mạng sống của mình đặt trên người khác nhiều vô số, vì người khác mà hi sinh cũng rất nhiều. Có lẽ Nguyệt Linh và Nguyệt Sa cũng chỉ là đôi ba dòng chữ trong tiểu thuyết, chết rồi cũng kết thúc đất diễn, nhưng bên trong đó lại là cả cuộc đời của hai người.


Nguyệt Linh và Nguyệt Sa có thể là những nhân vật qua đường trong thế giới mà mọi thứ xoay quanh Lãnh Tiêu Thành, nhưng sau những câu từ giản đơn, cuộc sống của họ lại nhiều màu sắc đến vậy.


Vui vẻ có, hạnh phúc có, buồn bã có, đau thương cũng có, nhưng họ vẫn luôn bên nhau, như hình với bóng. Trải nghiệm những chuỗi ngày an bình không sóng gió hay kịch tính, không có tổn thương lẫn nhau, thuận như nước mà sinh hoạt cùng nhau, êm đềm như vậy.


Nhưng những biến cố kia đảo lộn hết tất cả, đem cuộc sống trước đây của họ phá tan tành. Nguyệt Linh căm hận, bi phẫn nhiều đến vậy, chỉ bởi vì nàng muốn quay trở lại, quay lại thời gian yên vui trước đây.


Dù Nguyệt Sa ôm Đường Hi rất chặt, hơi ấm người sống trên cô nàng lại dần biến mất, cô hốt hoảng ghì chặt thân thể cô nàng.


"Không phải ngươi muốn gặp muội muội của mình sao, đừng có chết trước khi gặp nàng ấy chứ!"


"Tại sao lại cứu ta?!"


"Nguyệt Linh đã nhờ ta giúp ngươi cơ mà! Này, trả lời ta!"


Nguyệt Sa nắm lấy y phục của Đường Hi, gằn lên:"Nếu biết ta đã hi sinh để cứu ngươi, ngươi...sống thật tốt cho ta. Nhất định...phải để Nguyệt Linh-..."


...Sống tiếp.


Ngón tay cô nàng buông lơi, trượt khỏi ngực áo Đường Hi buông thõng xuống. Đầu óc cô nháy mắt đình trệ, như một loại bản năng, cô ôm lấy thi thể Nguyệt Sa gào thét.


"A a a a a a--!!!"


Đó là tiếng thét của chính Nguyệt Linh.


Không phải Đường Hi. Trong giây phút đó, tựa như linh hồn Nguyệt Linh thật sự đã nắm quyền kiểm soát cơ thể.


Đường Hi thét đến cổ họng khản đặc, đến khi cô dần bình tĩnh lại thì cả người rã rời yếu ớt.


Chính Đường Hi cũng kinh hoàng, cô không phải nguyên chủ, càng không có tư cách gọi Nguyệt Sa một tiếng 'A tỷ', nhưng đây là...


Đây là lần thứ hai có ai đó giúp cô đỡ một đòn, có ai đó...vì cô mà chết đi.


***


Nhạn Dẫn vung kiếm gạt đi máu dính trên lưỡi kiếm, nhàn nhã nhìn một màn này, khóe môi cong