Nhàn nhã chưa được mấy ngày, chuyện phong vị lại thành chương trình hội nghị.
Thiệu Tuyên Đế đương nhiên muốn Yến An Quân ngồi lên vị trí Hoàng Hậu, hậu
cung này ngoại trừ Bảo Nhi còn ai có tư cách ngồi trên vị trí này? Có
điều thân phận Bảo Phi không phải người Cao Thú, người nước khác có thể
làm Hoàng Hậu Cao Thú hay sao? Lần này số đại thần phản đối chiếm đa số, trên triều ngay cả Ngôn Thừa Tướng cũng không đồng ý với suy nghĩ của
hắn.
Trong lòng Thiệu Tuyên Đế nghẹn một hơi. Không sai, những người này nói không sai, Bảo Phi quả thật là người nước khác, con gái của quan viên Đại
Cật. Nhưng nàng cũng là nữ nhân hắn yêu nhất! Nữ nhân của hắn còn phải
chia ra nước hắn nước khác hay sao?
Đêm đó, Thiệu Tuyên Đế đầy bụng tâm sự trở về Dưỡng Tâm Điện, một tay ôm ba mẹ con trong phòng sưởi vào lòng, bóng hắn phủ xuống, “Bảo Nhi.”
Yến An Quân đang định bụng oán giận về tên khuê nữ, không ngờ tâm trạng
Thiệu Tuyên Đế hôm nay có vẻ đặc biệt xuống thấp, Yến An Quân đặt trán
mình lên trán hắn: “Hoàng Thượng, làm sao vậy?” Ngày thường Thiệu Tuyên
Đế có vẻ trầm ổn, khi im lặng khiến người ta không nhìn được tâm trạng,
chưa từng uể oải thế này, hôm nay quả thật có chút khác thường.
Bé con ở bên y y a a, giơ bàn tay nhỏ chào hỏi phụ hoàng, Bánh Trôi thì cố gắng nhìn về phía này, mấy ngày nay con bé thân với cha mình nhất, tuy
mới chào đời chưa lâu đã có thể nhận người, đối với cha mẹ là Thiệu
Tuyên Đế và Yến An Quân, rõ ràng thái độ thân thiết hơn với người phía
trước.
Thiệu Tuyên Đế nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ của con gái, dựa đầu lên vai Yến An
Quân, bỗng nói chắc như đinh đóng cột: “Bảo Nhi, trẫm muốn nàng làm
Hoàng Hậu của trẫm, chỉ có nàng mới đủ tư cách làm Hoàng Hậu của trẫm.”
Yến An Quân giật mình, che giấu cảm xúc dưới đáy mắt: “Hoàng Thượng nói lung tung gì thế, thần thiếp… không muốn thăng vị.”
Nàng mím môi ngẩng đầu, lông mi như cánh bướm, nàng ôm lấy cổ Thiệu Tuyên Đế nhìn thẳng vào mắt hắn, sợ hắn không tin còn cố gắng giải thích một
lần: “Ở phi vị đã đủ rồi, thần thiếp cảm thấy hiện giờ rất hạnh phúc.”
“Trước đây trẫm chưa từng yêu một nữ nhân nào, cũng không biết phải đối xử với người yêu ra sao, thế nhưng trẫm chỉ muốn cho nàng những gì tốt nhất,
Bảo Nhi, nàng không biết ta yêu nàng nhiều đến thế nào đâu.” Cuối cùng,
khi những lời này vừa ra khỏi miệng, một giây sau, hơi thở của Thiệu
Tuyên Đế điên cuồng ập đến, Yến An Quân bị hắn giữ chặt gáy hôn sâu.
Nàng tận sức tiếp nhận, suýt chút nữa để bản thân lạc trong cơn lốc này.
Nàng nghĩ.
Nếu như… nếu thật sự thăng vị.
Vậy độ hoàn thành nhiệm vụ… nhất định sẽ là trăm phần trăm.
…
Thiệu Tuyên Đế tuyệt đối không phải là người hứa không giữ lời, đêm đó nói
xong những lời kia liền trực tiếp hạ chỉ. Hắn là đế vương, muốn lấy ai
còn cần người ngoài giơ tay chỉ huy chắc? Người nước khác thì sao? Đại
Cật hiện giờ đã là vật trong tay hắn, thần dân Đại Cật cũng là thần dân
của hắn, Yến An Quân đương nhiên cũng thuộc về Cao Thú!
Ý chỉ phong hậu vừa ban xuống, hơn nửa hậu cung lòng người rét lạnh.
Khi vị trí Hoàng Hậu còn để trống, người trong hậu cung tràn đầy động lực,
gần như người người đều lấy Hoàng Hậu làm mục tiêu, vậy mà lúc này Bảo
Phi nương nương thành công thượng vị, đánh nát biết bao huyễn tưởng.
Hoàng Hậu trước kia tuy chiếm Hậu vị nhưng chung quy không có con, không có
con tương đương Hoàng Thượng hiện nay chưa có con trai trưởng, các hoàng tử đều không phải con trai trưởng, vị trí ngang nhau, sau này trưởng
thành có thể liều mạng một phen. Nay Yến An Quân vừa sinh hoàng tử đã
thăng chức làm Hoàng Hậu, một khi ngồi lên đấy thật, đứa bé còn hôi sữa
mới hơn một tháng tuổi trong Dưỡng Tâm Điện kia sẽ biến thành con trai
trưởng của Hoàng Hậu, sáng loáng treo trên đỉnh đầu chúng phi.
Mọi người nói long phượng thai được lòng Hoàng Đế, Yến An Quân mẹ quý nhờ con.
Không ai ngờ họ đều đoán sai, lần này thật sự là con quý nhờ mẹ. Nếu không có Yến An Quân, Thiệu Tuyên Đế cũng không thích hai đứa bé đến thế.
Tất cả chỉ vì mẹ bọn trẻ là người hắn yêu mà thôi.
“Một chải chải đến đuôi, hai chải đầu bạc răng long, ba chải con cháu đầy
đàn.” Ma ma cầm lược trong tay, chải từ chân tới ngọn mái tóc bóng mượt
của Yến An Quân.
Trong căn phòng đầy mùi hoa, Yến An Quân ra cữ lần đầu tiên mặc bộ váy áo màu vàng hoàng kim. Trong tay nàng cầm hộp son, mím lên môi một cái, lập
tức màu môi càng đỏ tươi diễm lệ, cực kỳ quyến rũ.
Ma ma chải đầu ước chừng chưa từng thấy ai đẹp đến thế, bước vào liền
không ngừng khen ngợi, Yến An Quân là mỹ nhân trăm phần trăm được hệ
thống nhận định, những cô gái khác so với nàng đương nhiên một trời một
vực. Ma ma khen ngợi một phen xong nói thẳng không cần đánh phấn, chỉ
cần vẽ vài đường chân mày nhàn nhạt, bôi ít son là coi như đại công cáo
thành.
Yến An Quân không có gì dị nghị, tuy xuất giá là phải trang điểm nhưng mục
đích của trang điểm là che khuyết điểm, trên mặt nàng không một chút tỳ
vết, đương nhiên không cần tự dày vò, chưa nói đến cổ đại không có nước
tẩy trang, trong lòng nàng cảm thấy trang điểm xong sẽ rửa không sạch.
“Chúc mừng chủ tử.”
Lộc Nhi cười cùng một cung nữ khác mỗi người ôm một đứa bé tới, Yến An Quân nhéo cái mặt nhỏ của Bánh Bao, cầm bàn tay nhỏ của Bánh Trôi, “Chăm sóc Bánh Bao và Bánh Trôi cẩn thận cho bản cung, nhất định đừng để bọn
chúng ngủ.”
Hai đứa bé này ngày ngủ tối sẽ không ngủ, đứa nào đứa nấy rất có tinh thần, còn bì bà bì bõm chu môi vung tay tìm cha mẹ. Yến An Quân thật sự không muốn Thiệu Tuyên Đế ban ngày vào triều mệt mỏi, buổi tối còn phải cùng
nàng dỗ con. Trên vai hắn đã gánh quá nhiều, nàng nhìn mà đau lòng.
Trước khi làm mẹ Yến An Quân không cảm thấy gì, nay sinh con rồi mới biết rốt cuộc trong lòng thường xuyên nhớ đến hai cục cưng nghịch ngợm thế nào.
Mỗi ngày ngay cả khi ngủ cũng sợ bọn chúng bò ra khỏi nôi rơi xuống đất, dù biết bên cạnh có cung nữ, nội thị trông cũng vẫn lo lắng, nhất định
phải tự mình nhìn mới được.
“Ai, chủ tử yên tâm đi.” Lộc Nhi gật đầu, nàng là Đại cung nữ Dưỡng Tâm Điện, đương nhiên biết hai đứa trẻ này nghịch thế nào.
Yến An Quân quay đầu nhìn cung điện khánh thành vài tháng mà chưa từng có
người ở, khóe môi nở nụ cười. Trong cung này do Thiệu Tuyên Đế tự mình
đốc thúc trang trí, tuy nàng chưa từng vào ở nhưng kể từ cái gối nhỏ
trên ghế đến vị trí đặt đèn đều khiến nàng vô cùng cảm động.
Thăng chức làm Hoàng Hậu, nàng không thể từ Dưỡng Tâm Điện bước ra, vì vậy từ tối qua nàng đã trở lại Thần Hữu Cung cố ý xây dựng cho nàng ở tạm, thế nhưng… hiện giờ bất kể nàng ở đâu, Thiệu Tuyên Đế sẽ theo đuôi tới, sau đó lại như keo như sơn. Yến An Quân đối với việc này tỏ vẻ hết sức bình tĩnh.
“Nương nương, chúng ta phải đi thôi, người bên ngoài chờ đã sốt ruột.” Ma ma chải đầu rồi đội mũ phượng cho Yến An Quân.
Yến An Quân nghe lời ngồi lên kiệu.
Bên ngoài hơi lạnh, cũng may cẩm phục một tầng lại một tầng choàng trên
người rất ấm áp. Nàng ngồi trên kiệu nhìn đường cung nối tiếp nhau, bỗng có một cảm giác không chân thực, nàng đang… gả cho người sao? Trước kia còn tưởng kiếp này sẽ không có cơ hội như vậy, trên đời có một người có thể thực hiện những điều ngươi không dám kỳ vọng thật sự rất hạnh phúc.
Trên triều, Thiệu Tuyên Đế mặc một thân long bào như mọi ngày, ánh mắt hắn
lạnh lùng quét qua đại điện. Hôm nay hắn sắc phong Hoàng Hậu, nếu đám
người kia dám gây chuyện thì đừng trách hắn trả thù, Yến An Quân là điểm giới hạn của hắn, nếu ai dám chạm điểm giới hạn này, hắn tuyệt đối
không tha thứ.
Ngôn Sơ Nam đứng đầu chúng thần khẽ thở ra một hơi, hắn không ngờ Bảo Phi
tiến cung chưa tới một năm đã lên làm Hoàng Hậu, khi đó hắn ở Dưỡng Tâm
Điện thấy Bảo Phi lần đầu tiên cũng chưa từng nghĩ sẽ gặp lại nàng trên
đại điển sắc phong trên triều.
Nữ nhân này ảnh hưởng lớn tới Hoàng Thượng như vậy không biết là họa hay là phúc.
Ngoài điện vang lên tiếng hô to, Yến An Quân đi từng bước một lên bậc thang,
đuôi váy hoàng kim trải thật dài phía sau, cung nữ ở bên nâng, ánh mắt
nàng nhìn về phía trong điện đúng lúc đối diện với ánh mắt Thiệu Tuyên
Đế. Đôi mắt Thiệu Tuyên Đế sâu thẳm, nhìn nàng không rời, gần như muốn
cuốn nàng vào trong.
Thiệu Tuyên Đế nở nụ cười bước nhanh xuống bậc thang. Hắn nắm chặt tay Yến An Quân, đặt phượng ấn vào lòng bàn tay nàng. Một giây sau liền ôm lấy
nàng, vụng trộm hôn lên đầu ngón tay nàng.
“Chúng thần bái kiến Hoàng Hậu nương nương.”
Chúng đại thần đột nhiên quỳ xuống, trán đụng sàn nhà cẩm thạch soi được bóng người, trầm giọng hô.