“Đầu lĩnh làm gì thế? Còn ở đây nhìn ngó cái gì?”
Đám người áo đen che mặt đứng trên nóc nhà phía sau không thấy đằng trước truyền tin, bắt đầu xôn xao bất an.
“Chuyện… Chuyện này… lớn… lớn… lớn thế… Đầu… đầu lĩnh không… không… không thể
nào quên… Chúng ta còn phải… phải đến… đến… đến…” Một gã áo đen nói lắp
nói vậy.
Hắn vốn muốn nói rõ ý đồ đến đây lần này, tăng thêm sự chú ý của mọi ngời,
không ngờ quá kích động lại càng nói lắp, thế nào cũng không thành câu
được.
“…”
Người bên cạnh đồng loạt quay đầu ngắm cảnh.
Gã áo đen nói lắp một lúc không thấy ai quan tâm đành tức giận cúi đầu.
Nóc nhà đúng là bắt mắt, gió lạnh từng luồng thổi vào trong cổ, mấy người
áo đen vận chuyển nội lực toàn thân để khiến cơ thể ấm áp hơn.
Ảnh Nhị Thập Cửu nấp phía sau bọn chúng, mặt nạ sắt lóe tia sáng lạnh, hắn
hơi suy tư liền nghĩ ra một ý tưởng giết người âm thầm tuyệt diệu.
Hắn nhếch môi một cái, rút một sợi dây thừng từ thắt lưng quăng ra.
Dây thừng lơ lửng trong gió, trong tiếng vù vù có vẻ rất im lặng, toàn bộ
dây thừng như một con rắn độc ẩn nấp, bỗng quấn quanh cổ một gã áo đen
sau cùng, Ảnh Nhị Thập Cửu dùng sức, dây thừng vòng quanh gáy hắn hai
vòng rồi trực tiếp kéo thân thể hắn ngã xuống thềm nhà.
Gã áo đen lăn lộn trên thềm nhưng không cách nào phát ra tiếng.
Ảnh Nhị Thập Cửu liếc nhìn gã, bất kẻ đánh lén một người hay một đám người… đối với ảnh vệ mà nói đều dễ như trở bàn tay, không nói gì khác, ảnh vệ được bồi dưỡng không phải vì làm chuyện này đấy sao!
Ảnh Nhị Thập Cửu lần đầu tiên ra tay đã thấy hứng thú, vì thế lại dùng
phương pháp tương tự bắt đầu giải quyết đám tiểu tặc này, hắn cầm dây
thừng cười hắc hắc, dưới động tác của hắn đám áo đen dần giảm bớt, tất
cả chất đống dưới chân hắn, trong viện, đám áo đen nằm thành một chuỗi,
ngay cả tướng chết cũng giống nhau.
“Để cho ta ít chứ!”
Ảnh Nhị Thập Cửu đang đánh lén vui quên trời đất, Ảnh Tam vừa từ phía sau
chạy tới không nói một lời nắm lấy sợi dây thừng của hắn, “Được rồi, còn lại để ta.”
Ảnh Nhị Thập Cửu trợn mắt há mồm nhìn Ảnh Tam từ phía sau rút ra trường
kiếm, đột nhiên từ dưới đất bật lên, bay vọt giữa không trung rồi lao
xuống. Lưỡi kiếm trong tay hắn xoay tròn như hoa sen, hắn sà xuống bên
cạnh ba gã áo đen, một kiếm lấy mạng, rồi Ảnh Tam lại lắc mình lặp lại
động tác. Mỗi khi kiếm của hắn cắt qua cổ đám áo đen sẽ luôn dừng lại
một chút mới tan biến như tàn ảnh.
Ảnh Nhị Thập Cửu há miệng hô, “Dứt điểm đi.”
Ảnh Tam chặt cái đầu cuối cùng, thân thể gã áo đen này lăn xuống sân cung điện, phát ra một tiếng “bịch” nặng nề.
Một gã áo đen khác được xưng là “đầu lĩnh” bới ngói lưu ly nhìn trộm gia
yến bên trong, vũ nữ dáng người yểu điệu lướt qua mắt hắn, trong mắt hắn bốc lên ngọn lửa nóng, hận không thể bắt hết đám nữ nhân bên dưới lại
khiến bọn họ rên rỉ dưới thân mình.
Dưới lớp áo đen của hắn phồng lên một cái lều nhỏ, hắn đưa tay vào bên trong, cổ họng hừ một tiếng, bắt đầu thở dốc.
Ảnh Nhị Thập Cửu khoác dây thừng trên vai nghiêng người đứng phía sau gã áo đen, bất đắc dĩ nhìn Ảnh Tam ôm kiếm đứng thẳng tắp bên cạnh, đám người này thật sự là thích khách chính quy à? Vì sao hắn cảm thấy tất cả hành vi của bọn chúng…
Toàn bộ đều là đến tìm chết.
…
Hoàng Hậu từ tháng trước bước ra khỏi Chiêu Dương Cung liền bắt đầu năng nổ hơn.
Giống như lần này mang thai không khiến nàng cẩn thận mà chỉ khiến lá gan
nàng to gấp mấy lần. Suốt ngày nàng gọi đám phi tần trong cung muội muội nọ muội muội kia, thật sự kéo được không ít người đến Chiêu Dương Cung
làm khách. Kể từ đó, Chiêu Dương Cũng cũng người đến người đi.
Hoàng Hậu làm những chuyện cung phi mang thai không dám làm.
Cung phi có thai xuất hiện chốn đông người rất dễ bị người ta ra tay, rõ
ràng Hoàng Hậu không phải người mới trong cung, vì sao còn phạm loại sai lầm này?
Điểm này, gần như tất cả cung phi đều không hiểu nổi.
Lẽ nào Hoàng Hậu không cam lòng ở dưới cái bóng của Bảo Phi? Lẽ nào nàng
muốn mọi người trong cung đừng chỉ có chú ý tới một mình Bảo Phi… Trong
cung này còn có một Hoàng Hậu mang thai, phi tần nên thừa thời cơ ra tay mới tốt?
Trên gia yến, Hoàng Hậu đặt đôi đũa bạc trong tay xuống, một tay chống thắt
lưng một tay nhận hộp gấm từ Quế ma ma, hơi lay động đi tới trước mặt
Bảo Phi, nàng lau mồ hôi trên trán rồi cười nói: “Bảo Phi muội muội xem
đi, tỷ tỷ mới chỉ đi vài bước đã nóng hết người ngay giữa mùa đông,
khiến muội muội chê cười rồi.”
Nàng đưa hộp gấm trong tay qua, Yến An Quân còn chưa nhận lấy Thiệu Tuyên Đế đã nghiêm mặt lạnh giọng hỏi: “Cái gì đấy?”
Hoàng Hậu có không ít ý đồ hơn những tần phi khác, nay trong bụng nàng là tử
thai, có thể coi như tương lai vô vọng, cho nên Thiệu Tuyên Đế không dám cam đoan một nữ nhân như vậy có thể gây ra chuyện gì điên cuồng hay
không. Hoàng Hậu điên thì cứ điên, một mình nàng ta sang một bên điên
đi, đừng liên lụy đến Bảo Nhi.
Hoàng Hậu nhìn vẻ mặt căng thẳng của Thiệu Tuyên Đế, miệng nở một nụ cười
khổ, “Hoàng Thượng cần gì căng thẳng đến thế, thần thiếp chỉ muốn tặng
một cái yếm cho trẻ sơ sinh mà thôi. Vài ngày trước thần thiếp thấy chất liệu vải mới tới không tệ nên làm hai cái, bản thân để lại một cái, lại nghĩ đứa bé trong bụng Bảo Phi sinh ra cũng có thể dùng mới lấy ra tặng Bảo Phi muội muội.”
Hoàng Hậu mở hộp gấm ra, trong đó quả là một cái yếm nhỏ làm từ gấm vân, phía trên thêu hình con hổ, đường may chỉnh tề, vừa nhìn đã biết mất công
sức.
Yến An Quân giơ tay nhận lấy, ngón tay trắng muốt vuốt qua cái yếm mềm mại, khiến người ta không khỏi nghĩ đến đứa bé non mịn.
Yến An Quân mỉm cười: “Hoàng Hậu nương nương có lòng.”
Tuy không biết Hoàng Hậu có ý gì, có điều một khi bé con trong bụng chào đời nhất định không thể dùng cái yếm này.
Mặc kệ cái yếm này có an toàn hay không, Hoàng Hậu tự tay làm, không có vấn đề cũng không yên tâm, Yến An Quân thầm hạ quyết tâm mang về cất kỹ, có vài thứ nàng có thể không sợ nhưng bé con thì sợ.
Hoàng Hậu thấy nụ cười của nàng không chạm tới đáy mắt cũng không để ý, chỉ
lơ đãng nói: “Vài ngày trước nghe nói Bảo Phi muội muội vì cứu Đại Hoàng Tử mà rơi xuống nước, hôm nay thấy Bảo Phi muội muội bị Đại Hoàng Tử
làm khó, muội muội đừng quá đau lòng. Tuy lúc trước Bảo Phi muội muội đã mất một đứa bé, may mà lúc này lại có thai, nhưng dù sao nữ nhân từng
sảy thai vẫn bị thương cơ thể, Bảo Phi muội muội nhất định phải càng chú ý mới được.”
Hoàng Hậu nói xong liền che miệng cười.
“Mất một đứa bé nào cơ?”
Yến An Quân đương nhiên hoàn toàn không biết gì về chuyện này.
Bởi tất cả đều tiến hành trong lúc nàng rơi xuống nước hôn mê.
Nàng đương nhiên không biết nàng từng bị Vương Thái Y chẩn đoán là “sảy
thai”, cũng đương nhiên không biết anh chàng Thiệu Tuyên Đế này lúc ấy
oán hận nóng lòng, thế cho nên giờ Bảo Phi có bầu, Thiệu Tuyên Đế ngay
cả chút sơ sẩy cũng không dám để nó xảy ra, thường ngày bảo vệ trong
trong ngoài ngoài ba tầng.
Thiệu Tuyên Đế vốn đang chú ý động tĩnh trên mái điện bỗng quay sang, hung hăng nhìn chằm chằm Hoàng Hậu.
Chuyện Bảo Phi sảy thai… Chẳng phải hắn đã sớm ra lệnh không được phép nhắc
tới với Bảo Phi hay sao! Vì sao còn có kẻ dám không nhìn thánh dụ? Hoàng Hậu… Lẽ nào nghĩ bản thân là Hoàng Hậu nên hắn không dám động nàng!
“Trẫm thấy Hoàng Hậu hiện giờ suy nghĩ có chút mơ hồ rồi, Bảo Nhi đừng để ý, Hoàng Hậu nhất định đang mê sảng đấy thôi.”
Ánh mắt lạnh như băng của Thiệu Tuyên Đế quét về phía Hoàng Hậu, bức nàng ngậm miệng không dám nói.
Thân thể Hoàng Hậu chao đảo, cảm thấy mình như bị ném vào vực băng, rét lạnh tận xương. Nàng nhắm mắt, bàn tay vuốt bụng chậm rãi nắm chặt.
Yến An Quân không biết gì đáp một tiếng.
Nàng cảm thấy đôi khi Hoàng Hậu thật kỳ quái, lẽ nào thật sự bị thương đến đầu rồi?!