Dưỡng Tâm Điện thật sự lớn hơn Tú Ngọc Cung nhiều, dù chỉ ở
trong nội thất của Dưỡng Tâm Điện cũng rộng hơn chủ điện bình thường
khác, Yến An Quân vẫy vẫy cánh tay nhức mỏi từ ban ngày, sung sướng duỗi thắt lưng, sau đó cởi nốt lớp sa mỏng cuối cùng. Mắt cá chân nàng đeo
một món trang sức bằng vàng hình tròn, khiến đôi chân ngọc càng có vẻ
thon thả.
Khi mũi chân chạm vào mặt nước, nước gợn lăn tăn.
Phía sau im ắng không hề có tiếng bước chân, nhưng
một đôi tay xuất hiện giữa không trung lại che lên ngực nàng, Yến An
Quân giật mình, trong lúc hoảng hốt cảm thấy hai tay này hơi quen thuộc, nàng cầm nó lên đến miệng cắn một cái, “Hoàng Thượng, thần thiếp còn
muốn tắm rửa mà.”
Hơi thở của Thiệu Tuyên Đế lập tức dồn dập, đôi môi
ấm áp cắn cổ nàng, miệng thì thào: “Bảo Nhi của trẫm ~”. Vừa dứt lời,
Thiệu Tuyên Đế dùng một tay bế nàng lên. May mà hắn còn có lý trí, cẩn
thận tránh vết thương trên lưng Yến An Quân, cơ thể hai người dính sát
vào nhau, trượt vào trong nước.
“Vì sao Hoàng Thượng gọi thần thiếp là Bảo Nhi?”
Tiểu mỹ nhân nghịch ngợm trườn đi trong nước, da thịt mềm mại trong tay
nháy mắt đi xa. Trong mắt Thiệu Tuyên Đế bốc lên một đám lửa, yết hầu
giật giật, giơ tay muốn ôm thắt lưng Yến An Quân kéo về, “Bảo Phi không
phải Bảo Nhi thì là gì?”
Hắn miệng vừa đáp lại vừa tỉ mẩn liếm hôn ngực nàng, cảm thấy hai quả đỏ trên ngực Bảo Phi no đủ mượt mà, hắn dùng sức siết
chặt đường cong đầy đặn của nàng.
“Thì ra là thế…” Yến An Quân đếm trên đầu ngón tay:
“Vậy Dung Phi chẳng phải là Dung Nhi? Thục Phi chẳng phải là Thục Nhi?
Tĩnh Phi chẳng phải là Tĩnh Nhi? Nhàn Phi sẽ thành Nhàn Nhi rồi?…”
Hắn thói xấu cắn một cái, tiểu mỹ nhân trong lòng
hét lên một tiếng hết hồn, vỗ đầy nước lên người hắn, ấm ức nói: “Hoàng
Thượng vì sao luôn… Luôn thích cắn người vậy chứ!”
“Bảo Nhi rất mê người, trẫm hiện tại càng ngày càng
không kìm nén được.” Người này vùi đầu trước ngực nàng, giống như một
con trâu chỉ biết dùng sừng húc người ta, còn dùng rất nhiều sức nữa.
Hai tay Yến An Quân đặt trên vai hắn, cảm thấy đánh
giá trước kia xem trên chương trình thế giới động vật có vẻ không chính
xác — Triệu Trung Tường nói “mùa xuân đến là mùa động dục của động vật”, nhưng hiện giờ rõ ràng đã qua mùa xuân lâu rồi, vì sao loài động vật
hình thể lớn này còn mãnh liệt như trúng xuân dược thế này?!
Thiệu Tuyên Đế biến hai tiểu bạch ngọc thành màu
hồng xong lại thấy đau lòng, vội vàng vừa thổi vừa dùng tay xoa. Một lúc lâu sau hắn than nhẹ một tiếng, tì đầu Yến An Quân lên trước lồng ngực
cứng như bàn thạch của mình. Bàn tay đặt trên ngực nàng nổi lên trên mặt nước, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng, “Nha đầu ngốc, chỉ có nàng là Bảo
Nhi, trẫm cũng chỉ gọi nàng là Bảo Nhi.” Chỉ một mình nàng mới xứng với
tiếng gọi yêu của hắn, Tĩnh Phi, Thục Phi hay Dung Phi đều không có tư
cách này.
Yến An Quân quay sang, cảm thấy bản thân cũng nên đáp lại, nàng nghẹn lời rất lâu, đột nhiên nói một câu cộc lốc: “Tuyên Nhi.”
“…”
Thiệu Tuyên Đế không hề thay đổi biểu cảm ôm chặt
nàng trên người, khoé mắt giật giật một hồi, hắn xoa đỉnh đầu tiểu nữ
nhân, “Mẫu hậu của trẫm từng đặt tên chữ cho trẫm, gọi trẫm Tử Ngự.”
Một đế vương nói tên chữ của mình cho một nữ nhân, ý này không cần nói cũng biết, nhưng Yến An Quân không hiểu chuyện này,
hoặc nên nói dù biết nàng cũng sẽ không để trong lòng. Hệ thống muốn bồi dưỡng sủng phi cơ mà, theo tâm tính một sủng phi, gọi tên chữ của Hoàng Đế là rất bình thường .
Nàng cảm thấy mình không thể làm một phi tử bình
thường, lịch sử nói cho nàng biết, phi tử càng thu hút sự chú ý của
Hoàng Thượng càng dễ được sủng, Hoàng Thượng cũng càng thích, vì thế Yến An Quân ôm cổ Thiệu Tuyên Đế, chớp mắt mấy cái: “Nếu tên chữ của Hoàng
Thượng do mẫu hậu của ngài đặt, vậy Bảo Nhi cũng đặt cho Hoàng Thượng
một cái được không? Gọi Tuyên Nhi cũng rất dễ nghe mà ~”
Lời nói mềm mềm ngọt ngọt từ miệng nàng nháy mắt
châm lửa trong lòng Thiệu Tuyên Đế, hắn cúi người hôn vài cái lên cặp
môi thơm, “Bảo Nhi ngoan, nàng nói gì thì là cái đó.” Chỉ là cái tên
thân mật thôi, hắn cũng đã gọi Bảo Nhi rồi, lẽ nào không cho Bảo Nhi tuỳ ý gọi mình hay sao? Trước mặt là nữ nhân hắn yêu, gọi hắn là gì đều dễ
nghe.
“Tuyên Nhi ~ ”
“…”
“Tuyên Nhi ~~ ”
“Ừ.”
“Ưm… A… Hoàng Thượng hôn đau quá, Hoàng Thượng chậm một chút…”
Thiệu Tuyên Đế nắm mông ngọc săn chắc, xoa đi giọt
nước trên mặt Yến An Quân, da thịt trắng như sứ khiến hắn khó có thể thu tay lại, có điều toàn thân xanh xanh tím tím lại khiến hắn nhìn mà đau
lòng vô cùng, hắn vuốt lưng nàng nói, “Vì sao gần đây chỉ cần chạm nhẹ
đã xanh tím thế này?”
Bởi vì làn da càng ngày càng non… Yến An Quân cắn
môi, không chịu nói. Sớm biết vậy sẽ không thêm nhiều điểm trên làn da
như thế, nay toàn thân “da như sữa bò” thật sự không thể sờ…
Thiệu Tuyên Đế cẩn thận hôn xương quai xanh của
nàng: “Bảo Nhi yên tâm, trẫm sẽ nhẹ chút.” Vật dưới thân hắn giật giật,
thật cẩn thận nảy ra chống ở vị trí thỏa đáng. Theo một tiếng gầm của
Thiệu Tuyên Đế, một dị vật lập tức chen vào hành lang nhỏ bé mềm mại,
Yến An Quân cắn mạnh lên vai hắn, tiếng rên theo tiết tấu kích thích
khiến Thiệu Tuyên Đế trong lòng càng ngứa.
Thiệu Tuyên Đế mạnh mẽ đặt người ta lên thành bể,
hơi nước ấm áp bốc lên mù mịt xung quanh, hơi mông lung. Thiệu Tuyên Đế
chậm rãi nuốt tiếng nức nở của nàng vào trong miệng mình, để đôi chân
nhỏ của nàng quặp chặt sau lưng mình, ngực hắn phập phồng cao thấp, vật
dưới thân mỗi một lần lại đánh vào sâu hơn.
Yến An Quân thân mình lơ đãng chấn động, hai tay
nàng để trước ngực Thiệu Tuyên Đế, nắm chặt bờ vai của hắn, không để
mình quá mức bị bao phủ trong sóng triều cuồng phong mãnh liệt, nàng cúi đầu nức nở, hai mắt sương mù mờ mịt, móng tay hồng nhạt cào qua bả vai
Thiệu Tuyên Đế, kéo theo ánh mắt hắn càng tối.
“Bảo Nhi nhất định là lễ vật ông trời đưa tới cho trẫm.”
“Thần thiếp không phải lễ vật…”
“Được, không phải lễ vật, là trân bảo.” Thiệu Tuyên
Đế hôn lên mi tâm của nàng, hừ nhẹ một tiếng phóng thích bản thân trong
chỗ sâu nhất của cơ thể nàng, “Nhớ sinh cho trẫm một đứa bé, nhé?” Mỗi
lần nghĩ đến nữ nhân mình yêu sinh cho mình một bé trai trắng trẻo mập
mạp, hắn không nhịn được sự kích động trong lòng, giống như bánh bao non mềm đã xuất hiện ngay trước mắt.
“Không muốn, Hoàng Thượng có cục cưng sẽ không cần
thần thiếp nữa…” Yến An Quân ôm cổ hắn, cố gắng thích ứng dịch trắng
trong cơ thể, thân mình run lên từng đợt..
Thiệu Tuyên Đế dở khóc dở cười, hình như tiểu nữ
nhân này còn chưa biết, chỉ vì nàng là mẫu thân của đứa bé nên hắn mới
mong chờ con của hai bọn họ như vậy thì phải? Chỉ là… Không phải vì nàng là một nữ nhân thế này hắn mới yêu đến tận xương tủy sao?
“Bảo Nhi đừng sợ, cho dù có đứa nhỏ, trẫm cũng chỉ
cần nàng.” Thiệu Tuyên Đế cảm thấy bản thân nhất định điên rồi, làm sao
có thể nói loại lời nói ngây thơ như dỗ trẻ con thế này, nhưng những lời này luôn ở trong đầu, lơ đãng đã nói ra… Nhưng cẩn thận nghĩ lại, sự
thật chẳng đúng thế đấy thôi? Dù có con, hắn vẫn yêu Bảo Nhi nhất.
“Như thế còn được.” Yến An Quân nhếch khóe môi, “Có
điều, cục cưng của thần thiếp nhất định rất đáng yêu, Hoàng Thượng không thể không cần.”
“…Ừm.”
Thiệu Tuyên Đế xoa trán, thôi, cho dù cố tình gây sự cũng đáng yêu cực, hắn tạm thời theo nàng là được. Cả đời này hắn khó
gặp một nữ nhân dù cố tình gây sự cũng khiến hắn không thể làm gì. Thiệu Tuyên Đế ôm chặt Yến An Quân, than thở một tiếng, quả là yêu tinh dày
vò người.
…
Ra khỏi bồn tắm, nước ấm đã dần nguội lạnh.
Thiệu Tuyên Đế bước lên bậc thang phủ cho nữ nhân
trong lòng một cái khăn tắm rộng, còn hắn vẫn trần truồng, trên tay hắn
còn ôm một người đương nhiên không cách nào lau mình.
Hắn cảm nhận độ ấm trong phòng, hơi nhíu mày: “Tiểu An Tử.”
Cửa nội thất Dưỡng Tâm Điện bị người đẩy ra, An Đức
Lễ đi vào, thấy Hoàng Thượng nhà mình ngay ánh mắt đầu tiên đã vội cúi
đầu, tuy không phải chưa từng thấy Hoàng Thượng trần truồng nhưng đang
đêm hôm, Hoàng Thượng ngài đừng có thế chứ… Huống hồ trong lòng ngài còn ôm… Bảo Phi nương nương phải không?
An Đức Lễ liếc về phía trước một cái, nữ nhân được
Hoàng Thượng dễ chịu quả thực không giống bình thường, Bảo Phi nương
nương gần đây lại đẹp lên không ít, mặt mày kia có thể nói đã vượt qua
cả Dung Phi nương nương, hắn đã nói Bảo Phi nương nương nhìn có vẻ có
phúc, mấy tháng trước còn chưa trưởng thành, mấy tháng sau đã hoàn toàn
nảy nở, gương mặt kia đúng là kiều diễm hơn cả mẫu đơn trong Ngự Hoa
Viên.
An Đức Lễ lại nhìn xuống phía dưới… Thấy Bảo Phi
nương nương hoàn toàn bị bao trùm, thậm chí ngay cả ngón chân cũng không lộ ra. An Đức Lễ thở dài một tiếng trong lòng, Hoàng Thượng hoàn toàn
không cho người khác được nhìn ngó thứ của mình, dù chỉ một chút, trên
người An Đức Lễ hắn còn thiếu một thứ cơ mà, Hoàng Thượng ngài lo lắng
cái gì?! Khinh người quá đáng!
Loại chửi thầm này An Đức Lễ đương nhiên không dám
nói ra, chỉ dám âm thầm nhỏ lệ trong lòng, lặng lẽ khom người nói: “Có
nô tài.” Những lời này hắn nói đã hơn mười năm, mỗi một lần nói là một
cảm nhận khác nhau…
Ví dụ như lần này —
“Lau người cho trẫm.” Hoàng Thượng hơi mím môi thản nhiên nói.
Cái gì? An Đức Lễ mở to hai mắt, nuốt nước bọt ực
một tiếng: “Vâng…” Những thứ này không phải đều là công việc của cung nữ sao? Bảo thái giám tổng quản như hắn làm gì?! Hoàng Thượng, ngài gọi
nhầm người phải không!
Rồi sau đó hắn nhìn thấy Hoàng Thượng vẻ mặt dịu
dàng đặt Bảo Phi nương nương lên giường, vẻ mặt dịu dàng hôn lên trán
Bảo Phi nương nương, vẻ mặt dịu dàng cười khẽ một tiếng, sau đó vẻ mặt…
lạnh lẽo nhìn hắn, “Nhanh tay lên.”
“Vâng.” An Đức Lễ vội vàng buông phất trần, cầm khăn tắm ở bên cẩn thận lau người cho Hoàng Thượng, hắn vừa lau vừa rối rắm: Hoàng Thượng ngài ngay cả tắm rửa cũng không muốn dùng cung nữ … Ngài,
ngài đây đang muốn thủ thân như ngọc cho Bảo Phi nương nương sao… Bảo
Phi nương nương, nô tài tuy không phải nữ nhân, nhưng nô tài cũng không
phải nam nhân, ngài thật sự yên tâm thế sao?
Khi lau đến lòng bàn chân, An Đức Lễ bị Vạn Tuế Gia
nhà đuổi ra khỏi nội thất Dưỡng Tâm Điện. Lộc Nhi tò mò nhìn hắn hai cái rồi tiếp tục ngáp ngắn ngáp dài gác đêm.
Trong phòng ánh lửa lắc lư, Thiệu Tuyên Đế lau sạch
sẽ cho nữ nhân trên giường, vết thương sau lưng khôi phục rất nhanh, đã
đóng vảy, hắn lấy từ ngăn tủ ra một chiếc bình sứ nhỏ màu trắng, cởi nút lọ, một mùi thuốc mỡ thơm ngát toả khắp đầu ngón tay.
Hắn thật cẩn thận bôi theo miệng vết thương, giống
như đang đối đãi với trân bảo khắp thiên hạ, vết đóng vảy không ngừng bị vuốt phẳng dưới ngón tay hắn. Thuốc cao này rất hiếm có, vì Yến An Quân bị trúng tên nên mới chuẩn bị, Thiệu Tuyên Đế ở phía sau lưng nàng làm
việc cực kỳ chăm chú.
Yến An Quân ngủ không yên, mắt díp chặt, tầm nhìn mông lung: “… Hoàng Thượng?”
Thiệu Tuyên Đế nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, “Trẫm lên nằm ngay đây, lên ngủ cùng nàng nhé.”
Người ngủ trên giường rất lâu không đáp lại, Thiệu
Tuyên Đế ngẩn ra nhìn lên, thấy Bảo Nhi kiều mỵ nhà mình đã nhắm chặt
hai mắt ngủ say sưa, nhìn rất đáng yêu.