Chúng phi trong điện vô duyên vô cớ hỗn loạn một trận, thấy Hoàng Thượng cùng Thái Hậu không có ý điều tra rõ mới yên lặng, chỉ có Hoàng Hậu đứng
ngồi không yên, chiếc đũa ngà trong tay nàng đã phủ một lớp mồ hôi.
Tiệc tối của Thái Hậu cùng đồ ăn của Tĩnh Phi đều do một tay nàng chuẩn bị,
nếu vì đồ ăn đêm nay… khiến Tĩnh Phi khó giữ được hài tử, nhất định nàng sẽ bị trách phạt.
“Hoàng Thượng, nhìn Tĩnh Phi muội muội có vẻ không được ổn lắm, chi bằng thần
thiếp cũng đi Chương Lan Cung nhìn xem, coi như có người chăm sóc.”
Hoàng Hậu buông đũa, chân thành đi tới gần Thiệu Tuyên Đế, dưới mắt có
quầng thâm mờ mờ.
Thiệu Tuyên Đế nhàn nhạt liếc nàng một cái.
“Cũng tốt, Hoàng Đế để Hoàng Hậu đi xem đi, dù sao cũng là con nối dõi của
Hoàng Đế, không thể qua loa.” Từ Phúc Thái Hậu buông chén trà trên tay,
thản nhiên nói, “Hoàng Hậu cả ngày bận rộn xử lý việc hậu cung cũng đừng quên sức khỏe của mình, sinh hoàng tử cho Hoàng Thượng mới là chuyện
chính.”
“Đa tạ mẫu hậu dạy bảo, thần thiếp hiểu.” Hoàng Hậu cúi đầu cười, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay.
Nàng sao có thể không hiểu Thái Hậu đang cười nàng không có con nối dõi, chỉ có thể trông chừng con người khác, nhưng nói trắng ra như thế khiến
nàng đau đớn ngàn lần, nếu đứa trẻ trước kia có thể bình an chào đời thì nàng đời nào để con của Tiếu Thục Phi chói mắt như thế.
Làm Hoàng Hậu khó, đương nhiên khó. Thế nhưng tất cả đều ao ước vị trí này
của nàng, bảo tọa Hoàng Hậu mà nữ nhân khắp thiên hạ muốn leo lên là của nàng, hiện giờ nàng chỉ thiếu một đứa con trai, chỉ cần một hoàng tự
làm bảo đảm là có thể vinh hoa một đời.
Về phần Hoàng Thượng.
Nam nhân này, nàng từng yêu cũng từng chờ đợi, có điều tới lúc này…
“Hoàng Hậu có lòng như vậy tất nhiên trẫm sẽ không ngăn cản.” Thiệu Tuyên Đế không biểu cảm nói.
Trong lòng Hoàng Hậu hơi nặng xuống, lẽ nào vì Tĩnh Phi đột nhiên sảy thai
nên Hoàng Thượng nghi ngờ nàng? Nàng cứng nhắc đứng thẳng dậy, vẻ mặt
hoảng hốt nói, “Vậy thần thiếp xin cáo lui.”
Ca múa vẫn tiếp tục, Hoàng Hậu bất ngờ rời khỏi thọ yến của Thái Hậu? Yến
An Quân dùng ngón tay gõ cằm, trầm ngâm một lát, “Lẽ nào Tĩnh Phi nương
nương… sảy thai?”
Vừa rồi nàng chỉ thấy bên kia ồn ào, ở đây cách quá xa nên không thấy rõ,
thấy khi rời đi sắc mặt Tĩnh Phi trắng bệch, tay còn liều mạng ôm bụng
mới đoán thế.
Lộc Nhi ở phía sau thấp giọng nói: “Chủ tử, lần này chỉ sợ Tĩnh Phi nương
nương thật sự không xong rồi, theo nô tỳ thấy, nói không chừng bát tổ
yến kia có chuyện.” Lộc Nhi thân là cung nữ đương nhiên không có chỗ
ngồi, đây gọi là đứng cao nhìn xa, động tĩnh bên Tĩnh Phi không thể giấu được nàng, vừa rồi nàng thấy rõ ràng Tĩnh Phi uống tổ yến xong mới
không bình thường.
“Chẳng lẽ là Hoàng Hậu?” Yến An Quân chống cằm.
Hoàng Hậu quả thật có lý do ra tay, nhưng quang minh chính đại bại lộ trên
tiệc tối thật sự sẽ do Hoàng Hậu à? Nếu Hoàng Hậu không có đầu óc như
thế chỉ sợ đã bị đấu rơi khỏi chỗ ngồi từ hơn mười năm trước, đám phụ nữ trong hậu cung có ai là đèn cạn dầu?
Dù là chính nàng không phải cũng từng bị hãm hại đấy sao? Có điều không
ngờ Hoàng Thượng sẽ xử lý Đoan Mộc Quân như thế. Mới đầu nghe còn tưởng
Hoàng Thượng vì lấy lại công bằng cho Đại Hoàng Tử và nàng, nhưng sau đó cẩn thận nghĩ lại, trong bụng Đoan Mộc Quân là con của Hoàng Thượng,
chờ mười tháng sau Đoan Mộc Quân sinh con rồi mới xử tử cũng không có gì đáng ngại.
Nguyên nhân có khả năng nhất chính là… Hoàng Thượng căn bản không muốn Đoan Mộc Quân sinh ra đứa trẻ này.
Yến An Quân không khỏi rùng mình một cái, không hổ là Hoàng Đế lớn lên
trong hậu cung, nói đến tàn nhẫn là không ai bằng. Quên đi, mình nghĩ
nhiều thế làm gì, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là được.
“Yến Lương Nghi, nếm thử bánh gạo nếp cẩm này đi, trong Tú Ngọc Cung của
muội muội hẳn không thường có điểm tâm thế này đâu.” Một vị Đào Quý Cơ
bên cạnh đưa một cái đĩa bạch ngọc ra, phía trên là ba cái bánh gạo nếp
cẩm nho nhỏ xinh đẹp, từng cái châu tròn ngọc sáng, nhìn rất đáng yêu.
Đào Quý Cơ xem như một trong những cung phi không được sủng ái, bình thường một năm không gặp được Hoàng Thượng mấy lần, tiệc tối hôm nay Đào Quý
Cơ vốn định mặc một thân cung trang hoa lệ bắt mắt, không ngờ phần lớn
nữ nhân trong cung cũng có ý đồ như vậy, thế nên khắp tiệc tối chỗ nào
cũng bắt mắt, trâm vàng trâm ngọc lỉa chỉa, Đào Quý Cơ nàng thành ra kém cạnh.
Dung mạo không xuất chúng, tài nghệ không xuất chúng, thậm chí vị phần cũng
bị lẫn trong một đám chỉ có kinh nghiệm công tác, một cung phi như vậy
gần như hoàn toàn để mắt đến Yến An Quân khi nàng vừa mới xuất hiện. Có
câu quan trường trèo cao giẫm thấp, thì trong cung cũng vậy.
Đào Quý Cơ mỉm cười, “Vài ngày trước nghe nói Yến Lương Nghi thăng vị, ta cũng mừng thay.”
Đào Quý Cơ tuy mỉm cười nhưng lời nói lại không chút nào êm tai.
Miệng thì nói mừng Yến An Quân thăng vị, ngầm lại có ý châm chọc nàng, Yến
Lương Nghi dù thăng chức cũng không bằng Đào Quý Cơ nàng, dù sao vị trí
Lương Nghi này chỉ là chính lục phẩm, mà Quý Cơ lại là trắc ngũ phẩm,
cách một phẩm là cách một con sông, không ai có thể vượt qua được.
Yến An Quân nhéo một miếng bánh gạo nhấm nháp, nói: “Bánh gạo nếp cẩm do
ngự trù làm quả là ngon, vỏ mỏng nhiều nhân, có vẻ tương tự với điểm tâm tự tay tỳ thiếp làm, có điều vỏ mấy cái bánh này hơi bén lửa, nhất định là điều chỉnh lửa không tốt, chi bằng lần sau Đào Quý Cơ đến trong cung của tỳ thiếp thử tay nghề của tỳ thiếp xem sao?”
Cơ mặt Đào Quý Cơ cứng lại, sắc mặt hết xanh lại đỏ, sau đó nàng che khóe
miệng cười một tiếng: “À? Thì ra Yến Lương Nghi còn biết xuống bếp?”
“Hoàng Thượng từng nếm qua vài lần, cũng từng khen ngợi tay nghề của tỳ thiếp, có điều…” Yến An Quân thấp giọng cười: “Sợ là không so được với Đào Quý Cơ, nhìn Đào Quý Cơ hiểu biết về bánh gạo nếp cẩm thế kia, nhất định
trù nghệ cực kỳ cao siêu nhỉ.”
Yến An Quân vốn xinh xắn, trải qua hệ thống tu bổ càng vượt trội dung mạo
của Mộc Dung Cơ cùng Dung Phi, cho nên khi nàng cười càng khiến người ta thấy kinh diễm vô cùng. Đào Quý Cơ nhìn gương mặt mềm mại của nàng cảm
giác trái tim nhói một cái rõ đau, nếu nàng có gương mặt thế kia…
Nghe Yến An Quân nói, Đào Quý Cơ phản ứng cũng nhanh, nàng nhấp một ngụm trà thản nhiên nói: “Yến Lương Nghi thật biết nói đùa, trù nghệ gì chứ, từ
nhỏ ta được trong nhà mời thầy giáo dạy cầm kỳ thư họa, tuy bốn thứ đều
thông hiểu nhưng chỉ có cầm nghệ là tinh thông nhất thôi, nào có thời
gian xuống bếp.”
Ngụ ý của Đào Quý Cơ là: ta học là học thứ cao quý, thứ ngươi học rất đê tiện, ta không thèm học.
Tự cho là hòa được một ván, Đào Quý Cơ cười duyên ngẩng đầu, bỗng thấy Đế
Vương trẻ tuổi đang nhìn về phía này, Đào Quý Cơ lập tức phấn chấn tinh
thần, Hoàng Thượng… có phải đang nhìn nàng không? Hoàng Thượng nhìn
nàng… có phải có ý đêm nay sẽ tới chỗ nàng không?”
“Thì ra không có ai dạy Đào Quý Cơ trù nghệ?” Yến An Quân kinh ngạc che
miệng, nói như không tin được: “Ở Đại Cật chúng ta chỉ có đồ đệ ngu ngốc nhất mới bị sư phụ bỏ mặc, Đào Quý Cơ cũng không có sư phụ dạy? Không,
không thể nào…”
Yến An Quân làm bộ không hiểu ý của nàng ta.
“Hử ~ Cái gì không thể ~~” Đào Quý Cơ hoàn toàn bị một ánh mắt của Thiệu
Tuyên Đế cố định, toàn thân nổi bong bóng hồng phấn, khi nói ra những
lời này còn mang theo vẻ hờn dỗi.
Yến An Quân run lên, quyết định không chiến đấu bằng nước miếng với nàng ta nữa, mệt lòng mệt não thì thôi, mấu chốt là loại ngữ khí này khiến nàng chịu không nổi, nàng không phải Hoàng Thượng đâu nhá…
Thiệu Tuyên Đế lẳng lặng thu hồi tầm mắt, ăn một chút đồ ăn, cảm thấy hơi
ngán. Vốn tưởng có thể nhìn thấy Yến Lương Nghi, không ngờ từ đâu xông
ra một nữ nhân cười tươi như hoa. Thiệu Tuyên Đế không khỏi lau mồ hôi
thay Yến An Quân, ngồi bên cạnh một nữ nhân như vậy hẳn không dễ chịu.
Lại nhìn qua, thấy Yến Lương Nghi cũng đúng lúc quay sang, hai ánh mắt gặp
nhau, Yến Lương Nghi nở nụ cười như hoa lê chớm nở, ánh mắt dịu dàng.
Thiệu Tuyên Đế tùy tiện ăn hai miếng đồ ăn, đột nhiên cúi đầu cười ra tiếng.
…
Một chiếc kiệu chậm rãi dừng lại trước Chương Lan Cung.
Hoàng Hậu từ trên kiệu bước xuống, lúc này sắc trời đã bắt đầu tối, cung nữ
trong ngoài Chương Lan Cung không vui vẻ cười đùa như mọi ngày, ngược
lại có vẻ cực kỳ trống trải tĩnh lặng.
Kim Chi đỡ Hoàng Hậu đi vào trong điện.
“Chủ tử nhà ngươi đâu? Hoàng Hậu nương nương đến thăm Tĩnh Phi nương nương.” Kim Chi bắt lấy một cung nữ đang vội vội vàng vàng bưng bồn máu chạy
ra, trên mặt cung nữ này có vết máu, sắc mặt tái nhợt.”
“Bẩm Hoàng Hậu nương nương, Tĩnh Phi nương nương ở trong nội thất.” Cung nữ
này như chim sẻ sợ cành cong, thân thể run rẩy chỉ về nội thất ở một
bên.
“Đi, chúng ta đi xem.” Hoàng Hậu đặt tay lên người Kim Chi, cảm thấy trong lòng cực hỗn loạn.
Một bên là Hoàng Thượng lạnh lùng nói với mình, bên kia là Tĩnh Phi gặp
chuyện không may trong tiệc tối mình chuẩn bị, nghĩ thế nào cũng thấy
loạn, vòng võ không rõ.
Thái Y bước nhanh tới, “Vi thần khấu kiến Hoàng Hậu nương nương, nương nương thiên tuế.”
“Được rồi, đứng dậy đi, không cần nói những nghi thức xã giao này, nhanh nói cho bản cung Tĩnh Phi rốt cuộc thế nào rồi?”
Thấy Hoàng Hậu nóng vội Thái Y cũng nhanh chóng đứng lên nói: “Thần đã cố
hết sức, dưới thân Tĩnh Phi nương nương luôn xuất huyết rất nhiều, vì
thời gian mang thai còn ngắn nên thai nhi trong bụng Tĩnh Phi nương
nương đã không còn bảo đảm.”
Hoàng Hậu im lặng rồi khoát tay nói: “Thôi, ngươi viết phương thuốc đi, bản cung vào xem.”
Thái Y nói những lời kia khiến nàng nghĩ tới đứa con cũng chưa đầy ba tháng
của mình, nhất thời trong lòng không rõ có cảm xúc gì.
Thông cảm với Tĩnh Phi? Nàng sẽ không!
Năm đó đứa trẻ trong bụng nàng gặp chuyện không may, sợ rằng tứ phi đều
không thoát được can hệ, nay Tĩnh Phi cũng không còn hài tử, nàng chỉ
cảm thấy trong lòng sung sướng.
Có điều… Con của Tĩnh Phi không còn, nàng nhất định sẽ bị liên quan.
Hoàng Hậu thở dài đi vào phòng trong.
Bên trong, Tĩnh Phi tướng mạo thanh tú, xuất thân thư hương thế gia nằm
ngửa mặt trên giường, quần áo ngủ bằng gấm thuần một màu đen khiến sắc
mặt nàng càng thêm tái nhợt, không một chút máu. Lúc này, ngay cả Hoàng
Hậu đi vào nàng cũng không hề có phản ứng.
Hoàng Hậu nở nụ cười trong đáy lòng, hẳn là mất hài tử máu đều chảy sạch đây.
“Thân thể Tĩnh Phi muội muội tốt hơn chút nào không?”
Người trên giường giật mình, gương mặt thanh tú kia chậm rãi quay sang, Tĩnh
Phi nhắm mắt lại: “Không phiền Hoàng Hậu nương nương quan tâm, thần
thiếp khỏe mạnh.”
“Vậy là tốt rồi.” Hoàng Hậu ngồi bên mép giường, kéo chăn đắp cho Tĩnh Phi,
thản nhiên nói: “Tuy đã mất hoàng tự nhưng Hoàng Thượng vẫn sủng ái Tĩnh Phi muội muội, Tĩnh Phi muội muội cần điều dưỡng thân thể cẩn thận.”
“Thần thiếp nhất định sẽ nuôi dưỡng thân thể thật tốt, nếu thần thiếp có thể
có hài tử đầu tiên thì sau này nhất định sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba…” Tĩnh Phi ghé sát vào Hoàng Hậu, ngẩng đầu cắn răng nhấn mạnh từng chữ:
“Lần thứ tư…”
“Mà không giống nữ nhân khác trong cung, sợ rằng sau này vĩnh viễn không
thể có hài tử của Hoàng Thượng, ngài nói có đúng không, Hoàng Hậu tỷ
tỷ?” Tĩnh Phi cười ngọt ngào, chậm rãi nằm lại về giường.
Sau này… vĩnh viễn không thể có hài tử của Hoàng Thượng.
Hoàng Hậu hít sâu một hơi, hơi thở bất ổn nói: “Nếu Tĩnh Phi không có việc gì thì bản cung phải đi bẩm báo Hoàng Thượng. Chỉ tiếc hài tử của Hoàng
Thượng không thể chào đời, nếu không sẽ có một tiểu công chúa gọi bản
cung là mẫu hậu. Mà thôi, đều là vận khí cả, chưa tới thì cưỡng cầu cũng không được.”
Dứt lời, nàng không đợi Tĩnh Phi có phản ứng liền đi thẳng ra ngoài.
“Nương nương.” Tố Tân bưng chén thuốc đi vào phòng trong, thấy chủ tử nhà mình đang ngơ ngác nhìn đỉnh giường, đã lâu không hé răng.
Đỉnh giường có gì đẹp mà nhìn?
Vành mắt Tố Tân đỏ lên, chỉ sợ Tĩnh Phi nương nương không chấp nhận được
hiện thực tiểu hoàng tử đã không còn, nữ nhân trong cung này không một
ai hy vọng chủ tử nhà mình có thể bình an sinh hạ hoàng tử, có điều ai
có thể hiểu nỗi đau mất đi con mình này?
“Chủ tử, phải uống thuốc rồi.” Tố Tân đến gần Tĩnh Phi, nâng thân thể của nàng lên dựa vào chăn gấm, cầm chén thuốc đưa qua.
“Thuốc?” Tĩnh Phi nhìn chén thuốc, mặc kệ phía trên còn bốc hơi nóng, cầm lấy đổ thẳng vào miệng, nước thuốc đắng ngắt chảy qua cổ họng, nóng đến đau
nhức, nàng cầm chén thuốc ném “choang” lên vách tường, mảnh vụn rơi đầy
đất.
“Tiện nhân Hoàng Hậu này!” Tĩnh Phi nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt dữ tợn,
hoàn toàn không có phong thái của thư hương thế gia, Tố Tân cuống quýt
quỳ xuống, mặt dán sàn nhà lạnh giá không dám ngẩng đầu.