Hệ Thống Sủng Phi Thứ Hai

Chương 20




Hoàng đế cuối cùng cũng phê duyệt xong đám tấu chương, hiếm thấy rảnh rỗi hẹn Đức phi đi dạo quanh ngự hoa viên.

Đức phi đối với Lý Vũ chủ động mời trong lòng vẫn có chút đắc ý nhỏ, bởi vì người đầu tiên hắn nghĩ đến là mình, nữ nhân hậu cung luôn so đấu vị phần, so đấu thân phận, so đấu hình dạng, nhưng thứ quan trọng nhất chính là vị trí ở trong lòng hoàng đế, dù cho nàng mất đi hài tử thì thế nào, nàng còn trẻ, sau này sẽ có nếu như hoàng đế đêm nay lật thẻ bài nàng.

Đang suy nghĩ, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Lý Vũ cúi đầu nhìn sang, một khắc đó gió thổi mang theo từng mảnh từng mảnh cánh hoa, Đức phi khẽ nhấc góc quần lên, tay Lý Vũ rất tự nhiên ôm cái hông nàng, nhìn từ xa giống như là một đôi phu thê ân ái đang sâu sắc ngắm nhìn đối phương.

Trùng hợp tình cảnh này liền bị Sở uyển dung đứng ở chỗ không xa thấy, ánh mắt nàng vẫn luôn nhìn Lý Vũ, bàn tay giấu ở tay áo đã túm thành nắm đấm, móng tay đâm vào trong thịt cũng không rên một tiếng, rõ ràng trang (giả vờ) lạnh lùng nhưng tâm nàng vẫn đau, nàng cũng không biết tư thế cao ngạo lúc trước của mình đã tan rã.

Đoạn thời gian đó ngày ngày được sủng ái, nàng khinh thường, nhưng nhiều hơn là đắc ý, một nam nhân đứng trên hàng vạn người như hắn thường sẽ thích kiểu người như nàng, thậm chí khi nàng lạnh lùng hắn cũng không tức giận một chút nào, hắn ôn nhu, ôn nhu có thể hóa tiến vào xương tủy nhưng hiện tại hắn đang vui đùa với hung thủ sát hại con nàng! Hắn có biết hay không?!

Ngày đó ngẫu nhiên gặp Hà tiệp dư mới biết cung nữ tên gọi Tiểu Ninh bên người mình một năm trước từng hầu hạ Đức phi, sau đó không biết vì chuyện gì liền bị an bài ở nơi khác, hiện tại nàng ta làm việc ở chỗ nàng, Hà tiệp dư nói chưa dứt lời, Sở uyển dung liền nhớ lại lúc mình bong gân chân Tiểu Ninh cũng đứng gần đó, hơn nữa nàng cảm thấy có ai đó đẩy nàng, bởi vì chẳng qua trật chân mà thôi cũng không để ở trong lòng, bây giờ suy nghĩ một chút, nếu không phải đêm đó bất ngờ bong gân chân, lại vừa vặn đụng với Lương phi thị tẩm, Lương phi cũng sẽ không công khai tìm mình gây phiền phức, nếu không con của nàng...

Vân Nhi nhìn sắc mặt chủ tử nhà mình không tốt bèn khuyên: “Chủ tử, bên ngoài nắng nóng, không bằng đi trở về.”

Sở uyển dung tính bướng bỉnh nổi lên: “Không trở về!” Viền mắt đã có chút đỏ, chẳng qua nước mắt luôn luôn ở trong hốc mắt đảo quanh ẩn nhẫn không rơi xuống.

Đức phi thâm tình khẩn thiết nhìn Lý Vũ, bởi vì yêu tha thiết cho nên nàng không một chút nào để ý đem nó biểu hiện ra.

“Ha ha.” Lý Vũ bị Đức phi nhìn chằm chằm đột nhiên cười ra tiếng, bởi vì hắn cảm thấy bộ dạng này của Đức phi có chút ngốc nghếch.

Đức phi không biết chỗ nào có vấn đề, cau mày: “Hoàng thượng, ngài cười cái gì?”

Lý Vũ cười cười, vừa ăn vừa định nói chuyện: “Yêu...”

“Chủ tử, chủ tử, ngài tỉnh lại đi.” Vân Nhi cũng không biết tại sao ngay khi nàng nghe tiếng Lý Vũ cười mới nhìn sang, Sở uyển dung trong chốc lát liền gục xuống, trong cơn kinh hoảng liền hô lên.

Nụ cười của Lý Vũ đột nhiên dừng lại, cau mày: “Hoàng Đức Hải, xảy ra chuyện gì?” Nói xong tầm mắt xoay một cái, lúc này mới phát hiện nơi xa có người, đứng dậy nhanh chân đi tới.

Hoàng Đức Hải liền vội vàng nói: “Là Sở uyển dung.”

Đức phi vừa nghe thấy ba chữ Sở uyển dung thì rất không vui cau mày, thế nhưng bước chân vẫn rất nhanh đuổi theo Lý Vũ nói: “Thân thể Sở uyển dung vốn không tốt.”

Vân Nhi vừa thấy Lý Vũ đến, vội vã quỳ xuống thỉnh an: “Nô tỳ trước điện thất nghi, xin hoàng thượng thứ tội.”

Hoàng Đức Hải trong lòng chà chà, cung nữ này nếu thật sự sợ mất lễ nghi trước mặt Hoàng thượng thì cũng sẽ không gọi to ra.

Lý Vũ không có hứng thú tính toán gì với một tiểu cung nữ, khom lưng ôm ngang Sở uyển dung, hỏi: “ Chủ tử ngươi sao lại té xỉu?!”

Vân Nhi cúi đầu nhỏ giọng nói: “Dạ bẩm, chủ tử mấy ngày gần đây không ăn không uống gì.”

Lý Vũ không lên tiếng, chẳng qua ôm Sở uyển dung về chỗ nàng ở, bất quá trong chốc lát tin này cũng đã truyền khắp hậu cung, không ít phi tử vì vậy mà ước ao ghen tị.

Trùng hợp Kim Lăng lại mang theo Phạm Âm đi ra tản bộ, nhìn thấy tình cảnh này chỉ run lên một chú rồi quay trở về.

Phạm Âm đành phải bước chậm theo sau.

Cầm Hương lâu.

Lý Vũ mới bước vào, Vương thái y liền theo sau đến.

Cũng may quan sát một vòng xong, Vương thái y nói Sở uyển dung chẳng qua là thân thể quá hư nhược, chỉ cần tĩnh dưỡng tốt là được rồi, mà Đức phi cũng ở đây, nghe nói như thế liền thức thời rời đi, Lý Vũ “À” lên một tiếng, ngồi bên cạnh Sở uyển dung một chặp, thấy nàng vẫn không có dấu hiệu tỉnh, đang chuẩn bị dự định đứng dậy rời đi thì Sở uyển dung trước một bước nắm lấy tay Áo Lý Vũ, hơi thở mong manh nói: “Hoàng thượng...” Chỉ hai chữ nhưng bao hàm hết nhớ nhung mấy ngày nay.

Lý Vũ nhàn nhạt cười, nắm lấy tay nàng: “Nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai trẫm quay lại thăm ngươi.”

Trong mắt Sở uyển dung loé ra một tia đau xót, nếu là trước đây, nàng ừ một tiếng liền coi như xong, chẳng qua bây giờ khác: “Hoàng thượng, buổi tối người có thể tới thăm tần thiếp hay không?!”

Lý Vũ ngẩn ra, sau đó ôn nhu nói: “Được.”

Sở uyển dung lúc này mới an tâm để hắn rời đi.

Sau khi ra ngoài, Lý Vũ ngẩng đầu nhìn thấy trên cây có một con chim nhỏ đang đậu bèn cất tiếng: “Đi Tây Đình các.”

Hoàng Đức Hải: “Dạ!”

...

Trên đường trở về, mặt Đức phi luôn luôn kéo căng, lúc trở lại Chung Thúy cung, Tập Thu mới lên tiếng: “Nương nương, Tiểu Ninh nói hôm qua Hà tiệp dư gặp Sở uyển dung, có lẽ Hà tiệp dư đã nói gì đó với Sở uyển dung...”

Đức phi trầm mặt ngồi ở trên giường nhỏ: “Hà tiệp dư cái miệng rộng thật!”

Tập Thu im lặng chờ ở một bên.

Tây Đình các.

Hứa Kim Lăng đứng đối diện Thanh Liên, dùng bút viết chữ vẽ tranh trên giấy nhưng một lúc sau cả tờ giấy trắng liền bị nhem một mảnh mực tàu, nàng viết chữ không sai, thế nhưng vẽ chân dung thì có chút...

Phạm Âm đứng ở một bên đều có chút không đành lòng nhìn thẳng.

Thanh Liên phi thường nghe theo mệnh lệnh của Kim Lăng, ngoan ngoãn ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích, chẳng qua miệng còn bẩm báo: “Chủ tử, nô tỳ đã hỏi thăm rõ ràng, cung nữ Hoán y cục mới đưa tới là muội muội của Lan Hoà.”

Kim Lăng tay dừng bút: “ Nha ~ nhớ chăm sóc các nàng thật tốt.” Dứt lời lại vẽ trên giấy, chỉ thấy trong chốc lát trên tờ giấy trắng liền xuất hiện một vòng tròn lớn, bên trong xuất hiện hai cái điểm đen nhỏ, mũi dùng phồng to, miệng rộng, còn phần tóc trực tiếp cầm mực tô.

Hứa Kim Lăng nhìn chân dung lắc đầu thở dài: “Quả nhiên vẫn không được.”

Phạm Âm đã ở một bên nén cười sốc cái hông bị đau, sau đó hướng Thanh Liên vẫy vẫy tay: “Ngươi mau đến xem.”

Thanh Liên cũng rất tò mò chủ tử sẽ vẽ mình ra sao, đứng ở đằng xa liếc mắt, sửng sốt một chút, sau đó hướng Hứa Kim Lăng hành lễ: “Nô tỳ đi xuống trước.”

Hứa Kim Lăng: “Ôi..” Đừng đi a, sau đó liền nhìn Lý Vũ đứng ở cửa.

Thanh Liên liền vội vàng hành lễ, Phạm Âm cũng thu liễm nụ cười.

Lý Vũ vung vung tay ra hiệu bọn họ đi ra ngoài, mới vừa nhìn thấy dáng vẻ Hứa Kim Lăng cầm bút, lại thấy trên tờ giấy trắng một mảnh màu đen: “Ái phi đang vẽ tranh?” sau đó chậm rãi hướng bàn đi tới.

Hứa Kim Lăng lập tức đi tới trước mặt Lý Vũ, giơ tay liền đem tờ giấy kia vò thành một cục vứt ở một bên: “Không phải, chẳng qua không cẩn thận làm mực đổ lên mặt giấy.”

Lý Vũ ý cười nhợt nhạt: “Thật không?” hoặc có lẽ là bởi vì lần đó giao hòa, làm cho hai người vốn xa lạ có một chút tia tình cảm, đồng ý dung túng hành động này của Hứa Kim Lăng ở trước mặt hắn.

Chẳng qua trong chốc lát không chú ý, Hoàng Đức Hải đã đi đường vòng đem tờ giấy Hứa Kim Lăng vò vứt phía sau nhặt lên đưa cho Lý Vũ.

Hứa Kim Lăng 囧, muốn vươn tay đoạt, thế nhưng nghĩ đến thân phận, tay lại chỉ có thể phẫn nộ thu hồi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu, có chút xin khoan dung nói: “Hoàng thượng, có thể không xem sao?”

Lúc này Lý Vũ đã mở ra tờ giấy kia, Lý Vũ ngắm một hồi, ngẩng đầu đàng hoàng trịnh trọng nhìn nàng: “Ái phi.”

Kim Lăng: “Dạ.”

Lý Vũ: “Lọ mực đổ không sai!” Chỉ vào một đám tóc lớn đen thùi lùi.

Kim Lăng hờn dỗi: “Hoàng thượng!”

Lý Vũ bật cười, tay tự nhiên nhéo khuôn mặt nhỏ của nàng: “Tranh này rất thú vị, trẫm giữ.”Tuy rằng hành động này của Lý Vũ làm Hứa Kim Lăng không cảm thấy thế nào, thế nhưng Hoàng Đức Hải ở một bên đã nhìn rõ một cách chân thực.

Lý Vũ nghĩ lại: “Tranh này vẽ ai?”

Kim Lăng: “Là cung nữ của tần thiếp.”

Lý Vũ: “Ồ.” Hào khí ngồi xuống ghế, tâm chơi đùa nổi lên: “Vậy ái phi vẽ một bức cho trẫm đi.”

【 Keng, chúc mừng ngài, thu được độ thiện cảm 20, lũy kế 90 điểm, xin tiếp tục cố gắng 】 Âm thanh Hệ thống quân vang lên làm cho Kim Lăng cao hứng một hồi, thế nhưng nghĩ đến việc phải vẽ chân dung đương kim thiên tử... Kim Lăng khóc: “...” Đại gia, ngài đừng đùa ta nha.

Vào giờ phút này, tay nhấc bút của Kim Lăng đều phát run, Hoàng đế anh tuấn như thế cũng sẽ bị nàng vẽ thành diêm ma, do dự liếc nhìn Lý Vũ, quyết tâm liều mạng, hạ bút nhanh chuẩn, thủ pháp (tay nghề) càng nước chảy mây trôi không chút nào chậm chạp, không chút quá phận, một Hoàng đế bản diêm ma liền xuất hiện.

Lý Vũ cầm lên nhìn, cười cười: “Hoàng Đức Hải, treo lên thay trẫm.”

Lời này làm cho khoé miệng Hoàng Đức Hải cũng không khỏi co quắp: “Vâng, Hoàng thượng.”

Nếu hoàng đế lão đại đều nói không sao, Hứa Kim Lăng liền cũng không cần thiết thẹn thùng, ngược lại cho dù bị người khác nhìn thấy, đó cũng là do tính thưởng thức của Hoàng đế có vấn đề.

Lý Vũ tựa hồ biết Hứa Kim Lăng không quan tâm: “Ừ, ái phi vẽ tốt như vậy, trẫm nhất định thay ngươi cẩn thận tuyên dương.”

Ánh mắt Hứa Kim Lăng mới vừa rồi còn tản mạn lập tức liền tụ tập lại: “Hoàng thượng! Tuyệt đối đừng.” Đây thật sự là một chuyện mất mặt.

Ở trong sự ai oán của Hứa Kim Lăng, tiếng Hệ thống quân lại đúng lúc vang lên 【 Leng keng, Hứa Kim Lăng tiểu thư, ngài lại đạt được 20 điểm độ thiện cảm, lũy kế 110 】

Hạnh phúc được thành lập trên cơ sở thống khổ của người khác, bất quá Hứa Kim Lăng cảm xúc tới nhanh đi cũng nhanh.

Vẻ mặt bình tĩnh nói: “Hoàng thượng, tần thiếp sẽ làm ngài mất mặt.” Hừ hừ, ta là người của ngươi, tranh ta vẽ ra chẳng khác nào là ngươi vẽ, ta mất mặt ngươi cũng chẳng tốt đẹp gì.

Lý Vũ sững sờ, mặt dày nói: “Sẽ không, ngược lại không phải trẫm vẽ.”

Hứa Kim Lăng: “...”

Sau đó, Lý Vũ bày tỏ rất vui vẻ, chỉ có điều bức tranh kia thật đúng là bị hắn trưng bày treo ở Chiêu Dương điện của hắn, lúc tâm tình buồn bực nhìn xem bức hoạ này tâm tình sẽ tốt hơn nhiều.

Buổi tối, Lý Vũ đi Cầm Hương lâu, chẳng qua cũng không có ngốc ở nơi đó bao lâu, trong khi nói chuyện cũng có chút nặng nề, Sở uyển dung không hiểu phi tử khác lấy lòng Hoàng đế như thế nào, Hoàng đế nhìn nàng đột nhiên thấy sang bắt quàng làm họ có chút phản cảm.

Nếu như nói một nam nhân lúc mới bắt đầu là ôm một loại tâm thái chinh phục đi đối với một nữ nhân, cảm giác chinh phục xong lại hoàn toàn bất đồng.