Sau khi nhìn Lý Vũ rời đi, Kim Lăng liền dẫn Phạm Âm về chỗ ở, không ngờ mới vừa vào cửa thì nhìn thấy một cung nữ run run rẩy rẩy ôm một chậu hoa, mới đi hai bước chân liền té lăn trên đất làm toàn bộ chậu hoa đều nát, bùn đất rải rác khắp nơi.
Phạm Âm thấy thế, vội vàng bước lên nhặt cây hoa, tiếc hận nói: “Đây chính là hoa Tiểu hoàng tử tự mình hái cho chủ tử, đáng tiếc...” Bông hoa đã rơi mất vài cánh.
Cung nữ này nghe xong cực hoảng sợ, vội vã dập đầu xin tha.
Kim Lăng cau mày, cung nữ này không ăn cơm sao, sao lại gầy thành như vậy, vóc dáng vốn đã nhỏ, bàn tay để dưới đất quả thực chỉ còn dư lại xương.
“Đứng lên đi, hoa này cho dù nhổ tận gốc cũng chưa chết, vùi vào bồn hoa là lại mọc được.” Kim Lăng lại nói nhẹ như mây gió.
Lan Hoà xa xa đã nhìn thấy, nghe Hứa Kim Lăng nói lời này sắc mặt hơi hơi hòa hoãn một chút, phát hiện Thanh Liên đang nhìn chằm chằm nàng, hơi hơi sửa sang lại vẻ mặt liền đi ngang qua nàng.
Tiểu Thuận Tử đứng một bên vội vã sai người đem hoa cỏ thu dọn, đuổi cung nữ kia đi làm chuyện khác.
Phạm Âm tiếp tục đi theo Kim Lăng, nói: “Nàng chính là cung nữ Hoán y cục đưa tới.”
Nói xong, chân Kim Lăng dừng một chút, không có trả lời, chỉ nói: “Cung nữ này sao gầy thành như vậy?”
Phạm Âm: “Bên trong Hoán y cục phần lớn đều là cung nữ phạm tội, chắc là tính tình thành thật nên luôn bị ức hiếp đi!”
Kim Lăng: “À, nói chung đừng để người khác nói là chỗ chúng ta ngược đãi cung nữ, hiểu chưa?”
Phạm Âm: “Rõ!”
Phạm Âm theo Kim Lăng về phòng, nàng mới vừa ngồi xuống, ngẩng đầu đã nhìn thấy Phạm Âm đầy mặt buồn bực, nâng chén trà lên từ từ uống, lau vệt nước bên miệng nói: “Sao thế? Còn đang suy nghĩ chuyện Sở uyển dung?”
Phạm Âm gật gù, Sở uyển dung mời tiểu thư nhà nàng đến chỗ nàng ta chơi, nói trắng ra là muốn lôi kéo tiểu thư nhà nàng, nàng mặc dù là một nha hoàn, nhưng vẫn còn có chút ánh mắt nhìn người, Sở uyển dung kiêu căng tự mãn, cho dù tiểu thư nhà nàng thật sự muốn kết đồng minh với người khác cũng sẽ không nên chọn Sở uyển dung, quá dễ xảy ra vấn đề, từ trước đến giờ nàng ta vẫn luôn nói thẳng trước mặt tiểu thư nhưng lần này khác, không có đem ý nghĩ trong lòng nói ra, bởi vì lúc trước tiểu thư luôn luôn uyển chuyển cự tuyệt.
Mà Sở uyển dung nhận được đáp án cũng cực kỳ bình tĩnh, trên mặt không có biểu hiện gì.
Điều Phạm Âm khó hiểu nhất chính là: “Chủ tử, tại sao Sở uyển dung sẽ tìm tới ngươi?” Theo lý thuyết, Hứa Kim Lăng chỉ là một quý nhân, vị phần không cao như nàng ta, kết đồng minh cũng không có ích lợi gì. Chắc nàng ta hẳn là có tật xấu, không đi lên bám, trái lại đi xuống.
Hứa Kim Lăng: “Bởi vì nàng cảm thấy ta và nàng là một loại người.”
Buổi chiều.
Kim Lăng mới vừa tỉnh lại từ trong giấc ngủ trưa, đầu còn có chút mơ màng dựa vào trên mép giường, mộng cảnh (giấc mơ) trong giấc ngủ trưa của nàng đều là chuyện chấm đỏ, nhất định là có người động tay động chân với y phục của nàng, nhưng khi đó Phạm Âm cũng có hầu hạ mình mặc quần áo nhưng trên người nàng không có biểu hiện như Tiểu hoàng tử, hồi tưởng lại tình hình lúc mình tiếp xúc Lý Hủy, khi hắn ôm bắp đùi mình mới trúng chiêu, lại kết hợp những điểm đỏ trên mình chủ yếu tập trung đa số ở chân, cho nên Kim Lăng có thể kết luận được một nửa, nếu như nói toàn bộ, khó tránh khỏi xung đột va chạm sẽ sớm dẫn tới chú ý, hơn nữa bây giờ khí trời tuy rằng không lạnh nhưng cũng không nóng, ai sẽ tắm rửa mỗi ngày chứ, trừ khi Hoàng đế mỗi đêm đều thị tẩm.
Cho nên nói, cũng rất khó khăn bị phát hiện, chờ phát hiện cũng đã khuếch tán đến toàn thân, khe nằm! Kim Lăng bị suy đoán của mình doạ sợ hết hồn, ai lại nham hiểm như thế a!
Phạm Âm lúc tiến vào nhìn thấy ánh mắt của nàng híp lại, dáng vẻ chưa tỉnh ngủ, chờ Kim Lăng tỉnh táo lại, nàng mới lên tiếng: “Tiểu thư, Hoàng thượng vừa nãy cho người tới báo, nói đêm nay ở lại chỗ người.”
Kim Lăng vừa nghe, nàng đang buồn bực nên làm sao dỗ vị gia này hài lòng kiếm điểm sức quyến rũ để nuôi hệ thống quân của nàng, nghĩ xong lập tức lại nằm bẹp trên giường.
Phạm Âm sững sờ: “Tiểu thư, ngài không chuẩn bị một chút sao?”
Kim Lăng phất tay một cái: “Ta đang chuẩn bị nè!” Nàng muốn ngủ đủ, đêm nay đại chiến ba trăm hiệp kiếm đủ điểm sức quyến rũ, ôi, thực sự là đau khổ.
Buổi tối tới rất nhanh, Hứa Kim Lăng đã sớm ở trong đầu bày ra vô số kế hoạch quyến rũ, tuyệt đối muốn độ thiện cảm của vị gia này một đường thẳng tắp đi lên.
Lức Lý Vũ tới chỉ mặc một cái cung y màu đỏ thắm, từ trong bóng đêm đi kèm đèn lồng chậm rãi tới, tia sáng mông lung chiếu vào trên mặt hắn, khóe miệng như có như không nụ cười, Kim Lăng cảm thấy hắn đang cười, thế nhưng đến gần mới nhìn rõ ràng đó là độ cong khóe miệng hắn tự có, rất đẹp, nhớ đến quần áo hắn mặc cùng lúc trước gặp phải không giống nhau, xem bộ dáng hình như là tắm rửa sạch sẽ rồi mới tới, ừ, Kim Lăng lập tức loại bỏ kế hoạch Uyên ương dục.
Kim Lăng thì lại mặc đơn giản, nhan sắc trắng trong thuần khiết, quần áo rất tốt, có vẻ vóc người nàng tinh tế, ở giữa có một cái đai lưng đỏ, vừa vặn có thể lộ ra vị trí cần lộ.
Hoàng Đức Hải đưa mắt nhìn Lý Vũ tiến vào gian phòng, liền dẫn cả đám người ở bên ngoài hầu.
Kim Lăng rót ly rượu đưa cho Lý Vũ: “Hoàng thượng, ban đêm hàn khí nặng, uống ly rượu làm nóng thân thể.” Sau đó mới làm việc tốt.
Ngón tay Lý Vũ rất dài, tiếp nhận ly rượu, uống một hơi cạn sạch thẳng thắn dứt khoát, trong mắt mang theo ý cười nhợt nhạt: “Đêm còn dài, ái phi định làm cho trẫm luôn luôn uống rượu là không được đâu!”
Kim Lăng lấy đi ly rượu: “Hoàng thượng, không bằng tần thiếp ra câu đố, ngài trả lời, ngài sai thì uống một chén, nếu đúng thì tần thiếp liền uống hai chén.”
Lý Vũ nhíu mày: “Ái phi đây là cho trẫm ức hiếp sao?”
Kim Lăng cười cười: “Không nhất định nha.”
“Được, thú vị.”
...
Kết quả qua mấy vòng hạ, Kim Lăng đã phải uống 7,8 chén, quá không bình thường đi, nàng đã đem mấy câu đố ở hiện đại mình nhớ tới ra hỏi a, ngoại trừ hai ván cờ trước Lý Vũ bị nàng hãm hại kẻ học sau thông minh, trả lời vấn đề của nàng thay đổi cái tư duy căn bản là chắc thắng.
Lý Vũ cảm thấy để cho một mỹ nhân uống rượu mãi rất không đủ nam tính liền đem Kim Lăng đã chóng mặt ôm vào ngực mình, trực tiếp làm cho nàng dạng chân trên người mình, rất hài lòng đem số rượu còn lại uống sạch.
Trong đôi mắt mông lung của Kim Lăng có chút tức giận, há mồm liền đối với đôi môi còn dính chút rượu của Lý Vũ cắn xuống: “Tần thiếp còn muốn uống.”
Ngậm lấy môi của hắn không ngừng mút.
Lý Vũ sững sờ, hai tay rất tự nhiên đặt eo nàng, mặc nàng vừa cắn vừa gặm, không đau, còn có chút thoải mái.
Kim Lăng cắn xong môi còn chưa đủ, tiếp theo chuyển qua bên lỗ tai của hắn, lè lưỡi nhẹ nhàng liếm, sau đó theo gò má trượt tới giữa cổ hắn, đầu lưỡi ở hầu kết vẽ vòng tròn.
Lý Vũ nhẹ nhàng rên, cô gái nhỏ này lại muốn chủ động chọn trêu chọc hắn sao?
Lúc này quần Áo Kim Lăng đã có chút ngổn ngang, áo đã bị hở ra phần gần ngực, tựa hồ kéo xuống chút nữa là có thể nhìn thấy cảnh xuân. Kỳ thực đầu óc Kim Lăng vẫn tính là tỉnh táo, vừa nãy vẫn không an phận vặn vẹo kéo quần áo xuống vốn là do kế hoạch đã định ra. Hơn nữa Lý Vũ cũng không bài xích a~
Nếu một người tình một ta nguyện, một chủ động, một hưởng thụ, cớ sao mà không làm.
Lý Vũ ôm Kim Lăng hướng giường đi đến: “Ái phi ~ hay là trẫm giúp ngươi cởi? “Đem nàng đặt lên giường xong thì cả người hắn đè lên. Bàn tay cực kỳ không an phận sờ mò mỗi một chỗ ở trên người nàng.
Mà Kim Lăng cũng cảm giác được rõ rệt nhu cầu của Lý Vũ.
So với mấy lần trước, Kim Lăng càng mong đợi lần này, có lẽ sẽ có cảm giác không giống nhau.
Lý Vũ đang nâng mặt Kim Lăng, tinh tế nhìn, môi không kìm lòng được hạ xuống, tựa hồ có thứ gì bắt đầu lặng lẽ nảy sinh, chỉ là Lý Vũ luôn luôn chỉ dừng trên môi, vẫn chưa có động tác gì khác.
Kim Lăng chỉ cảm thấy là nàng cần, so với trước nàng càng thêm khát vọng, ánh mắt có chút u oán nhìn Lý Vũ.
Lý Vũ một tay cầm lấy cổ tay nàng, một tay khác đỡ ở phần hông của nàng: “Ân ~ ái phi muốn không? “
Cho dù muốn, Kim Lăng cũng sẽ không nói ra, liền cắn môi không nói lời nào, uống một chút rượu, lá gan đều lớn rồi, bất quá những chuyện này làm Lý Vũ càng thêm hứng thú mà thôi!
Kim Lăng buồn bực, không phải hắn bị nàng quyến rũ sao? Tại sao hiện tại nàng lại có cảm giác mình bị quyến rũ?
Thấy Kim Lăng không nói lời nào, Lý Vũ đáy mắt ý cười càng đậm, cũng may hắn nhịn được, có thể ở trêu chọc nàng một chút.
Kim Lăng mới mặc kệ hắn, một cái tay khác trực tiếp ôm cổ của hắn kéo xuống, lúc sắp tới bên miệng, môi khẽ động, âm thanh cực nhỏ: “Hoàng thượng ~ ngài còn có thể nhẫn à?”
Lý Vũ cười: “Ái phi nói đúng.” Dứt lời, đã chuyển hướng hai chân Kim Lăng, quần áo cũng là tình trạng nửa cởi nửa không.
Nói chung, Kim Lăng đã không nhớ rõ đêm nay đến cùng là làm qua bao nhiêu lần, chỉ biết là lúc nàng cố nén buồn ngủ muốn hòa nhau một ván, Lý Vũ đều sẽ lấy tốc độ nhanh nhất đem nàng ăn một lần, một lần lại một lần ăn.
【Keng, thu được 70 độ thiện cảm của Hoàng đế!】Âm thanh hệ thống quân rốt cuộc vang lêm khi Kim Lăng sắp mê man.
Than bùn, mới 70 điểm, Hoàng thượng, ngài quá hẹp hòi.
Ngày thứ hai lúc thức dậy Lý Vũ đã rời đi, nàng đúng là... Quá mệt mỏi.
Hoàng Đức Hải đi sau lưng Lý Vũ, nhìn hai vành mắt Hoàng thượng nhà hắn thâm đen, nghĩ thầm,rốt cục tối hôm qua Hoàng thượng làm việc đến mức độ nào mà giờ thành ra như vậy? Trước đây, cho dù là suốt đêm phê duyệt tấu chương, ngủ chỉ mấy tiếng cũng không uể oải như hiện tại a.
Lý Vũ cũng cảm giác mình bị điên rồi, nói thế nào thì nữ nhân bên cạnh hắn nhiều như vậy, việc này hắn vẫn có thể khống chế, tối hôm qua thế nhưng không kìm được, không khỏi có chút đau đầu.
Cho nên hôm nay lúc lâm triều các đại thần đã nhìn thấy Hoàng đế của bọn họ một mặt uể oải, thậm chí có đại thần rất mịt mờ nói Hoàng thượng phải bảo trọng long thể, Lý Vũ nghe xong cảm thấy có chút 囧, cũng may biểu hiện trên mặt vẫn duy trì không đổi, nhàn nhạt ừm một tiếng, hạ triều liền lập tức trở về ngủ bù.