Hệ Thống Quỷ Đạo Chi Chủ

Chương 20: Chém giết




Nhìn thấy bóng của Lâm Hạo Thiên xuất hiện, Lăng Phàm đã trực tiếp nâng dao chém xuống. Một nửa lưỡi dao liền cắm vào trên cổ của Vương Lục, khiến một nửa xương cổ của hắn đều bị chặt đứt.

"Aa..." Lúc này, Vương Lục đương nhiên vẫn còn chưa có chết. Thế nhưng, đau đớn lại khiến gã sống không bằng chết!

Lăng Phàm nhíu mày, có phần không vui nhìn một nửa của lưỡi dao phay vẫn còn dư ra bên ngoài, chán ghét nói:"Lưỡi dao quá cùn a."

Bỗng dưng, Lăng Phàm lại dùng sức, bắt đầu cọ lưỡi dao khứa khứa cổ của Vương Lục, khiến da thịt cùng xương cốt từng chút, từng chút một bị khứa đứt.

Dao cùn xẻ thịt, đơn giản chính là ý tứ này.

Tiếng la của Vương Lục so với heo bị chọc tiết càng phải thê thảm hơn. Cơ thể của gã đã sớm bị máu tươi thấm đẫm, hạ thân cũng có chất lỏng màu vàng chảy ra.

Đến tận khi cuống họng bị cắt đứt, Vương Lục mới không còn phát ra âm thanh nữa. Đầu lâu cũng đứt lìa hoàn toàn, bị Lăng Phàm nắm ở trong tay.

Lăng Phàm hơi đảo mắt nhìn qua những gia nô đang đứng xung quanh. Từng cái đều đã bị tràng cảnh máu tanh này dọa cho kinh hách.

Có kẻ nhát gan thậm chí còn không nhịn được tại chỗ nôn khan, khóc nức lên.

Kẻ gan lớn cũng không khỏi trợn mắt mà nhìn, tay toát mồ hôi.

Dù sao bọn họ cũng chỉ là nô bộc bình thường ở trong nhà, cũng không phải là gia đinh hay võ giả gì cả. Cho nên, hình ảnh này đối với bọn họ mà nói vẫn vô cùng rùng rợn.

Lúc này, Lâm Hạo Thiên cũng vừa vặn bước vào. Đúng lúc nhìn thấy hình ảnh Vương Lục bị Lăng Phàm cắt đầu.

Ban nãy khi nghe thấy tên nô tài kia thông báo cùng với tiếng ồn ào bên trong trù phòng, Lâm Hạo Thiên cũng chỉ cho rằng bên trong chỉ là tiểu đả tiểu nháo mà thôi.

Cùng lắm là Lâm Hạo Phàm không kìm nén được tâm tình mà ra tay đánh người.

Thế nhưng, hình ảnh huyết tinh này đã triệt để phá vỡ tam quan cũng như ấn tượng của hắn về Lâm Hạo Phàm.

Kẻ này lại thật động thủ giết người!

Trong lúc Lâm Hạo Thiên tiến vào, Lăng Phàm đồng thời cũng đã nhìn thấy hắn ta.

Hắn hơi nâng mi nhìn Lâm Hạo Thiên, đem cái đầu trong tay mình huơ huơ trong không khí. Tươi cười rạng rỡ đem nó quăng cho hắn ta:"Đệ đệ tốt, ngươi đến đúng lúc lắm a. Mau đến chơi bóng với ca ca đi."

Chưa kịp phản ứng, Lâm Hạo Thiên đã nhìn thấy có vật gì đó đang bay về phía mình. Theo bản năng, hắn liền dùng hai tay đem nó bắt lấy, cúi đầu quan sát.

"A!!!"

Vừa nhìn, con ngươi của Lâm Hạo Thiên đã trực tiếp co rụt. Hét toáng một tiếng, dùng hết sức lực đem thứ này quăng ra xa, để nó lăn lốc trên đất.

Vừa mới, đầu của Vương Lục là bị Lâm Hạo Thiên nắm ở trong tay. Gương mặt heo mập vặn vẹo biến dạng của gã cũng vừa lúc đối diện với hắn. Trên mặt gã còn dính đầy máu tươi. Hai mắt tràn đầy tơ máu cùng đau đớn, phảng phất như đang nhìn chằm chằm vào mặt của hắn. Nên mới khiến hắn hoảng sợ đến như vậy.

Lâm Hạo Thiên từ nhỏ đến lớn đều bị người nâng trong tay, đã bao giờ chịu qua kinh sợ như thế? Cho nên, sắc mặt hắn liền càng thêm trắng bệch, tức giận nhìn Lăng Phàm:"Lâm Hạo Phàm, ngươi quá đáng!"

"Ta làm sao a?" Nhàn tản bước qua xác của Vương Lục, Lăng Phàm liền đi đến trước mặt Lâm Hạo Thiên, trêu tức hỏi.

Vốn dĩ, Lâm Hạo Thiên đã so Lâm Hạo Phàm cao hơn một khoảng. Nay lại cộng với khí tràng ẩn hình của Lăng Phàm, trong nháy mắt lại khiến Lâm Hạo Thiên sinh lòng thoái ý, muốn chùn bước.

Thế nhưng, bình tĩnh trở lại, hắn liền cưỡng ép bản thân không được sợ hãi. Cố ra vẻ nghiêm nghị quát:"Ngươi cư nhiên lại không nghe lời ta nói, dám đem Vương Lục giết chết!"

"Ha, đệ đệ tốt a. Ngươi là cái thá gì mà ta phải nghe lời ngươi kia chứ? Còn dám hô thẳng tên húy của ca ca mình, xem ra phụ mẫu của ngươi không có dạy dỗ ngươi đi?"

"Được thôi, nếu bọn họ đã không biết dạy, vậy liền để ta dạy thay cho." Vừa nói dứt lời, Lăng Phàm đã trực tiếp quăng cho Lâm Hạo Thiên một cái tát.



"Ba"

Một tiếng vang dội, mặt của Lâm Hạo Thiên liền bị đánh lệch sang một bên.

Trên mặt hắn hiện lên hình dấu tay đỏ chót, truyền đến cảm giác nóng rát khôn cùng.

Hai mắt Lâm Hạo Phàm đỏ lên, bên trong ẩn chứa vẻ khó tin cùng lửa giận. Ôm mặt trừng Lăng Phàm:"Lâm Hạo Phàm! Ngươi muốn chết!!!"

Gầm lớn, Lâm Hạo Thiên liền nhào về phía Lăng Phàm, giơ tay lên muốn đánh trả lại hắn.

Thế nhưng, chưa chạm đến người Lăng Phàm, Lâm Hạo Thiên đã cảm thấy bên mặt còn lại giống như cũng bị người đánh thêm một cái nữa, đau nhức vô cùng, khiến lỗ tai của hắn đều ong ong rung lên.

Chưa đợi Lâm Hạo Thiên tỉnh táo, Lăng Phàm trước tiên liền đã đạp một cước vào bụng của hắn, đem hắn đá văng ra đất. Sau đó lại quyền đấm cước đá, đem hắn đánh đến quay cuồng, co người thành con tôm.

"A...Đừng đánh nữa mà..."

"Aa...Một đám cẩu nô tài các ngươi...còn không mau đem hắn lôi ra a..."

"..............."

Nghe thấy tiếng quát tháo chói tai của Lâm Hạo Thiên, những gia nô xung quanh mới chợt phản ứng lại, lập tức lao về phía Lăng Phàm, muốn đem hắn kéo đi.

Lăng Phàm trở tay, đem dao phay từ dưới đất nhặt lên. Đối với đám người muốn ngăn cản mình chính là một trận loạn chém.

"A...cứu mạng...đại thiếu gia điên rồi..."

Máu tươi văng tung toé, đám người cũng bị chặt đến người đầy thương tích. Cũng may, bởi vì dao phay không được sắc bén cho lắm, nên vết thương cũng không nặng. Nếu đổi lại là một thanh đại đao, đám người này đã sớm bị Lăng Phàm chặt làm tám khúc.

Cuối cùng, đám người đều hoảng sợ lùi về sau, không dám tiến lên nữa. Dù sao, có kẻ nào lại không yêu quý sinh mệnh của mình, không sợ đau đớn kia chứ? Bọn họ chỉ là người bình thường, cũng không phải là tu sĩ cao cao tại thượng, có thể chịu được cắt ruột cắt gan.