[Hệ Thống] Phút Cuối Cứu Giúp

Chương 35: Thiên địch.




Lại một lần nữa, người phát hiện ra âm mưu của Sana chính là Lâm Mạc Huân.


Nhưng vị vua phản diện đã rút kinh nghiệm từ lần thất bại đầu tiên.


Sana đã sắp đặt những cuộc gặp cấp cao giữa sứ giả và tổ chức dưới trướng mình, bí mật tạo ra một cuộc đột kích nguỵ trang thành dân sống sót bản địa để không chừa lại bất kỳ dấu vết nào.


Và giờ đây Lâm Mạc Huân phải quỳ trước vị vua Roy, hiện tại là Sana trong tình cảnh vô cùng bế tắc.


Liên minh Hoà Bình và đế quốc AOB Hara đều không biết được Lâm Mạc Huân đang ở đâu, họ đang ráo riết truy tìm ở những khu sống sót hoang tàn ở những vùng lân cận, nhưng họ đã đi sai hướng.


Lâm Mạc Huân chỉ dựa vào bản thân một lần nữa tìm được tung tích của Roy, nhưng điều đó khiến hắn đang đứng trước bờ vực cái chết.


Suy cho cùng, tất cả đều do Lâm Mạc Huân mà khiến kế hoạch của Roy tan thành mây khói.


Vận mệnh đã sắp đặt chăng? Hay là định luật hấp dẫn giữa chính diện và phản diện?


Đó không phải chuyện của Bối Quy Lang.


Cậu đã quá nhập tâm 'đóng vai' rồi.


Nếu cứ tiếp tục đem tình cảm đối xử với một thế giới lại một thế giới, sẽ khiến tâm trí cậu hoài niệm và coi trọng nó.


Mục đích của Bối Quy Lang không phải tìm người yêu hay kiếm thêm em gái, em trai, mà là hoàn thành đủ nhiệm vụ và thay đổi số phận của Bối Vy Vy- em gái ruột duy nhất của cậu.


Giờ khắc này, Bối Quy Lang quyết định biến mình thành một khán giả bên dưới khán đài.


Và chuyện cầu xin giúp đỡ cho Thiệu Quang Chính và Vũ Tử Di ở thế giới đầu tiên, Bối Quy Lang chắc chắn sẽ không phạm thêm sai lầm này nữa.


"Tại sao ngươi lại còn sống? Chính ta đã tận mắt nhìn ngươi bị đâm xuyên tim!" Lâm Mạc Huân khó tin nhìn vị vua độc ác ngồi trên ngai vàng, cậu dù mơ cũng không nghĩ rằng Roy chỉ dùng một khoảng thời gian ngắn đã thao túng gần hết các tổ chức sống sót trên Trái Đất.


Lâm Mạc Huân chỉ dùng những manh mối còn sót lại để truy lùng kẻ đứng đầu, cũng không biết may mắn hay xui xẻo lại một lần nữa tóm được đuôi của Roy.


"Lâm Mạc Huân, ngươi đúng là con đỉa bám mãi không buông mà, phải khen cho ngươi có thể một lần nữa phát hiện ra đầu tiên." Sana cười lạnh "Không ai có thể giết được ta, kể cả bản thân ta."


Lâm Mạc Huân sửng sốt trước câu nói khẳng định của Sana, trong đầu cậu loé lên một suy nghĩ.


Bất tử?


Thật... thật ra không phải chuyện gì đáng kinh hãi, ngay từ đầu sức mạnh biến đổi hình dạng và trạng thái AOB tuỳ ý của Roy đã đủ khó tin rồi, nếu thêm cả sự bất tử... hắn cứ như một vị thần vậy.


Nếu không thể giết được, vậy bọn họ chỉ còn cách phong ấn hoặc giam cầm lại vị vua tàn độc này.


Dù một tia hi vọng của không thể từ bỏ!


"Hừm... sao tất cả mọi chuyện, ta không thể để cho ngươi chết dễ dàng như vậy được. Ta sẽ hành hạ cho ngươi sống không bằng chết, Lâm Mạc Huân!" Sana nở nụ cười tàn nhẫn, phất tay gọi thuộc hạ đem Lâm Mạc Huân xuống ngục giam.


"..." Bối Quy Lang đứng một bên có chút cạn lời, quả nhiên nhân vật chính không thể chết dễ dàng như vậy được, kiểu gì Lâm Mạc Huân cũng sẽ thoát ra thôi.


Đã như vậy, Bối Quy Lang sẽ giúp nhân vật chính một tay rồi hoàn thành nhiệm vụ luôn!


Thật sự mà nói, nếu là Bối Quy Lang thì cậu sẽ giết thiên địch của mình ngay từ trong trứng nước rồi. Cứ thong thả tha mạng như vậy không phải quá tự tin hay sao?


"Ngươi đang nghĩ cái gì vậy?" không biết từ lúc nào Sana đã chuyển sang nhìn chằm chằm Bối Quy Lang.


"Tôi chỉ nghĩ cậu rất ấu trĩ mà thôi." Bối Quy Lang nửa thật nửa giả đáp lại "So với người Trái Đất, cậu vẫn còn quá ngây thơ rồi."


Có thể đây là cách mà tác giả thiết lập chăng?


Đúng vậy, Sana có đầy đủ sức mạnh đến nỗi không cần dùng não nhiều, chỉ cần đơn giản mê hoặc người khác rồi đẩy hết mọi công việc cho thuộc hạ là xong.


Mà ở Trái Đất, có những người chỉ với bàn tay trắng đã gây dựng thế lực và địa vị tối cao, so sánh hai cái là hai phương diện hoàn toàn khác.


Đôi khi, người không có năng lực gì mới là kẻ đáng sợ nhất, giống như Lâm Mạc Huân vậy.


"Đây là một kinh nghiệm đáng học hỏi khi trở về thế giới cũ." Bối Quy Lang nghĩ thầm.


Nhà giam ở rìa một bờ sông, nó ban đầu là một viện dưỡng lão được xây dựng lại phù hợp với mục đích sử dụng. Bối Quy Lang trước đó tìm một chiếc cano cũ để tiện lợi cho 'tù nhân' Lâm Mạc Huân bỏ trốn.


Tiếng bước chân vang lên rõ ràng vang vọng vào từng căn phòng, Lâm Mạc Huân nghi ngờ nhíu mày, không phải là Roy tính đem cậu đi tra tấn rồi đấy chứ?


Lâm Mạc Huân xuyên qua khung sắt quan sát, nhận ra đó là người đàn ông đã đứng bên cạnh Roy, dường như có địa vị không thể coi thường.


"Anh là thuộc hạ của gã Roy đó? Hắn đã không thể chờ nổi muốn hành hạ tôi sao?" Lâm Mạc Huân mỉm cười đầy chế giễu.


Bối Quy Lang không đáp lại ngay lập tức mà lấy chìa khoá mở cửa phòng giam rồi nói "Rời khỏi đây, gần bờ sông có một chiếc cano, chìa khoá ở trong hộp sắt màu xanh."


"Anh... tại sao lại làm như vậy? Anh có ý định gì?" Lâm Mạc Huân đầy hoana mang và hỗn loạn hỏi.


"Chỉ là một chút trả thù nho nhỏ mà thôi." Bối Quy Lang không nán lại lâu mà rời đi, cậu muốn tìm một nơi yên tĩnh để 'rời khỏi' thế giới này.