Hệ Thống Ông Trùm Xã Hội Đen

Chương 70: Công ty giải trí




Hắc Mang đứng một bên, rốt cuộc cũng lên tiếng: “Lão đại, anh muốn mở công ty gì?”

Diệp Hoa không vội trả lời, hắn trầm ngâm một lát rồi mở miệng: “Tất nhiên là công ty giải trí rồi”

Theo nhu cầu của xã hội, càng ngày ngành giải trí càng phát triển, hiện nay không biết có bao nhiêu minh tinh, diễn viên nổi tiếng trên thế giới, tất cả đều mang lại lợi nhuận không hề nhỏ. Vì vậy bước đi đầu tiên của hắn chính là nhắm đến ngành giải trí.

Đặc biệt dựa vào thế lực trong tối lớn mạnh của Diệp Hoa quả thật việc này diễn ra rất dễ dàng.

Vô Mịch có vẻ hứng thú, kiều mị nói: “Chủ ý này không tồi, chỉ cần anh muốn tôi chắc chắn sẽ tận tình giúp đỡ” Vừa nói cô vừa nhón người dậy, khẽ thở nhẹ một hơi nóng vào tai anh.

Nếu cô trẻ đi vài tuổi chắc chắn cô sẽ dùng mọi thủ đoạt để chiếm lấy anh, kể cả phải dùng đến cách ‘gạo nấu thành cơm’ cô cũng sẽ dùng nhưng chỉ tiếc là cô đã quá tuổi đẹp nhất của con gái, sẽ nhanh thôi khi bước vào tuổi ba mươi chắc chắn cô sẽ có dấu hiệu lão hóa, lúc này đi với anh cô thật không xứng.

Diệp Hoa rùng người một cái, hắn không khỏi thầm nghĩ, nữ nhân này thiếu đàn ông đến vậy sao?

Hắc Mang lên tiếng, cắt ngang bầu không khí mờ ám: “Nhưng chúng ta thì làm gì có thời gian mà quản lí việc này, việc trong bang phái còn chưa quản xong thì làm sao quản được công ty?”

“Chẳng phải còn có thằng Lâm sao?”

Lâm Khang nghe thấy tên mình, hắn giật mình đáp: “Em sao? Không được đâu lão đại, việc lớn như này sao em làm được”

Hắn còn chưa nói hết, Diệp Hoa liền cắt lời: “Mày không cần lo lắng, từ từ rồi cũng sẽ quen, với lại tao đặc biệt tin tưởng mày” Tất nhiên tao phải tin mày rồi.

Nói đến Lâm Khang, tại sao Diệp Hoa gặp hắn ngay lần đầu lại muốn thu nạp hắn sao? Tất cả cũng đều do hắn một tay tính trước.

Kiếp trước, công ty giải trí Thiên Hương là công ty hàng đầu trong ngành giải trí, nơi đây đã đào tạo ra không biết bao nhiêu nghệ sĩ, minh tinh ưu tú thậm chí hàng năm thiên hậu, ảnh để cũng được từ cái nơi đó mà ra.

Để làm được như vậy, người này chính là một người tài giỏi, hắn ta đã đi từ hai bàn tay trắng dần dần trở thành một tượng đài huyền thoại trong giải trí. Người tài như vậy Diệp Hoa ngu gì mà không thu phục đem hắn trở thành người dưới trướng của mình.

Người nào đó bị Diệp Hoa tính kế vẫn còn không biết mà cảm động, xụt xùi, ánh mắt nóng bỏng nhìn về Diệp Hoa.

“Lão đại…anh tốt với em quá”

Anh Kiệt nhân cơ hội, lấy thêm một ly nhỏ, nhấc lên chai rượu rót đầy năm chiếc ly rồi lần lượt đưa cho tình người.

“Nào mọi người, cùng nhau uống mừng ngày ‘Hắc Long’ ra đời nào!”

Diệp Hoa nâng cốc, rượu đang sôi lên trong từng mạch máu, từng dòng nóng bỏng chảy vào khoang ngực cô đơn của hắn.

Đêm đó, mọi người uống rất nhiều, Vô Mịch uống đến nửa chừng thì có việc gấp nên phải rời đi, chỉ để một đám đàn ông ở lại nhậu nhẹt suốt đêm, đám người này trong người có cồn lập tức bộc lộ thú tính của mình. Ai ai cũng trái phải ôm ấp nữ nhân, cuối cùng không nhịn được mà kéo rèm đi vào phòng riêng của minh. Sau đó ngay lập tức phía bên bức tường liên tục phát ra những thanh âm rên rỉ, phõng đáng.

Diệp Hoa cũng uống khá nhiều, quá ba tuần rượu hắn cũng ngà ngà say nhưng cảm giác vừa mới xuất hiện thì lại bị mười ba ma đầu ngấu nghiến.

Hắn cười nhạt một tiếng, đảo mắt về những căn phòng truyền tới thanh âm làm người ta đỏ mặt. Nhàm chán đứng dậy, châm một điếu thuốc rồi đi ra ngoài.

Thành phố về đêm, ồn áo náo nhiệt màn đêm buông xuống, bầu trời âm u, không khí ngột ngan lan tỏa ra bốn phía. Bao trùm khắp mọi nơi, ở trung tâm thành phố các cửa hàng lớn vẫn không có gì thay đổi, đèn điện sáng rực rỡ.

Một người thanh niên vóc dáng cao gầy, ăn mặc thời thượng, một chiếc áo sơ mi trắng bên ngoài khoác qua một chiếc áo vest, chân đi một đôi giày da. Hắn đi đến đâu người hai bên đường cũng không khỏi quay đầu mà nhìn lại. Có nhiều nữ nhân bạo dạn sớm không nhịn được tiến lên bắt chuyện nhưng tất cả đều bị hắn lạnh nhạt phất lờ.

Băng suốt con đường tràn ngập ánh đèn điện, Diệp Hoa đi đến một góc phố, thông qua đồng hồ trong cửa hàng hắn có thể biết bây giờ đã hơn mười hai giờ.

Thời gian cũng chưa muộn, hắn tiếp tục đi tiếp.

Thật lâu sau, tiến vào một ngõ cụt hắn cũng không hề hay biết. Đang muốn xoay người rời đi thì một thanh âm vang lên.

Diệp Hoa theo bản năng nhìn về phía âm thanh cất lên.

Trong góc khuất, một cô gái có vóc dáng cao gầy, mặc trang phục bó sát người màu đen, chiếc vày ngắn đến mông để lộ ra một cặp đùi thon dài, chân cô đi một đôi bốt cao cùng màu.

Đứng bên cạnh còn có hai người đàn ông, không có ánh sáng đèn điện nhưng Diệp Hoa cũng có thể thấy hai người này chỉ tầm hai mươi bảy, hai mươi tám.

Hai người cùng nhau đè chặt cô gái, mặc kệ cô kêu la thảm thiết.

Vừa nhìn Diệp Hoa cũng liền hiểu chuyện gì xảy ra, đối với vấn đề này hắn cũng không mấy để tâm, gương mặt không lộ cảm xúc xoay người muốn rời đi.

Nhưng hai người đàn ông kia lại không để yên cho hắn, một người đứng dậy tham lam nói: “Ranh con, mày xem cũng không được ít đâu, phí xem của mày là một ngàn tệ, mau chóng nôn tiền ra nếu không tao sẽ không để mày toàn vẹn rời đi khỏi đây đâu!”

Diệp Hoa sắc mặt liền đen lại, hắn lặng im không trả lời.

Người đàn ông thấy vậy còn tưởng hắn sợ, cười khinh một tiếng: “Thế nào giá cả vừa phải không? Đưa tiền đây rồi tao sẽ cho mày xem một màn khó quên, hắc hắc” Hắn cười dâm tà một tiếng, vẻ mặt in rõ hai từ háo sắc.

Nhưng chưa để hắn nói hết câu, Diệp Hoa đã nhanh chóng tung một cước vào bụng hắn. Người đàn ông đau đớn kịch liệt, nằm rạp dưới đất, không gượng dẩy nổi.

Người còn lại nhìn thấy vậy, không xông lên trả thù cho bạn của mình mà lập tức xách quần lên rồi vội vàng chạy đi. Mặc dù không phải người thông minh nhưng hắn cũng không ngu đến mức xông lên liều chết với tên này. Chỉ một cước liền sút bay người đàn ông trưởng thành sức lực như vậy chỉ sợ cho dù tuyển thủ bậc nhất MMA cũng khó mà làm được.

Tên còn lại chạy trốn, Diệp Hoa cũng lười quan tâm, hắn xoay người muốn rời đi thì cánh tay bị một lực yếu ớt ngăn lại. Sắc mặt hiện rõ vẻ không vui, quay đầu muốn nhìn người nào lá gan lớn như vậy.

“Cô có chuyện gì? Còn không mau bỏ tay ra”

Cô gái nghe vậy, không những không buông ra mà cánh tay nhỏ bé càng ra sức.

“Anh đừng đi!”