Hệ Thống Ông Trùm Xã Hội Đen

Chương 126: Hành động của mục cốc




Diệp Hoa vừa lúc chỉnh trang phục ngồi trên ghế sa lon của phòng khách, cứ thế nghịch nghịch bộ ấm chén trên bàn, còn nhàn nhã rót một chén trà cho mình. Cả thân mình cao lớn xem ra nhàn nhã, mỗi lần giơ tay nhấc chân đều tản ra vẻ lười biếng, nhưng đằng sau đó lại ẩn chứa sự nguy hiểm.

Mục Uyên nuốt nước miếng, thật sự hoảng sợ…

Ông ta căng thẳng nói: “Không trách Diệp tổng vì một bộ phim nhỏ mà lại có hứng thú như vậy, xem ra tất cả cũng chỉ vì Diệp tiểu thư”

Trong thành phố luôn đồn đãi, người thanh niên tàn bạo, độc ác như ma quỷ này lại chính là một cái muội khống. Ban đầu ông có chút không tin nhưng đến bây giờ thì ông cũng thật tin tưởng rồi.

Chỉ vì một bộ phim nhỏ mà lại đầu tư không hề ít tiền, cuối cùng cũng chỉ để cho một người con gái chơi đến vui vẻ, tùy hứng như vậy chỉ sợ chỉ có người thanh niên trước mặt mới làm ra được.

Diệp Hoa cười nhạt: “Đạo diễn Mục có thể cho tôi xem qua kịch bản được không?”

Mục Uyên hơi sững người nhưng cũng không dám làm chậm chễ Diệp Hoa, ông khẽ gật đầu rồi xoay người tiến lên vài bước rồi từ trong ngăn bàn lấy ra một xấp giấy chỉnh tề đưa cho Diệp Hoa.

Trong lòng khó hiểu, Diệp tổng cần đến kịch bản để làm gì?

Diệp Hoa tiếp lấy xấp giấy, khẽ đặt xuống bàn rồi lướt qua từng đoạn.

Thật lâu sau, ngồi ngay ngắn trên ghế sa lon, Diệp Hoa hơi nhíu mày, lại nhàn nhã rót một chén trà, sau thản nhiên nói: “Đạo diễn Mục, kịch bản không tệ”

Mặt Mục Uyên mơ hồ co rúm lại, ông tươi cười: “Diệp tổng thích là tốt rồi”

“Không tồi, không tồi, xem ra đạo diễn Mục vẫn còn rất phong độ” Khóe môi Diệp Hoa lạnh lùng nhếch lên, giọng nói lãnh đạm nghe không ra tâm tình của hắn.

Đáy mắt Mục Uyên hiện lên vẻ bối rối, lập tức cười xòa: “Ý của Diệp tổng là…?”

Diệp Hoa vẫn chưa trả lời câu hỏi, ngược lại nhìn lướt qua Mục Uyên, lập tức lắc đầu: “Quá nhiều chi tiết phải ăn mặc hở hang, những cảnh quay như vậy tôi không hề muốn xuất hiện”

Mục Uyên hơi ngẩn người ra: “Nhưng…”

Lời còn chưa nói hết, câu nói tiếp theo của Diệp Hoa lập tức làm ông ta nghẹn lại: “Xóa hết cho tôi, tôi không muốn nhìn thấy những thứ này”

Nửa ngày sau, khuôn mặt Mục Uyễn xuất hiện nếp nhăn, ông đành bất lực gật đầu: “Được rồi, Diệp tổng cứ yên tâm, tôi sẽ làm theo ngài nói” Trong lòng không khỏi thở dài tiếc hận, một cô gái xinh đẹp như vậy, nếu để lộ ra một vài bộ phận thì chắc chắn sẽ khiến bộ phim càng phát hỏa nhưng xem ra ý tưởng này của ông liền không thực hiện được rồi.

Diệp Hoa hài lòng, khẽ gật đầu, sau đó cùng Mục Uyên nói chuyện vài câu về vấn đề kinh tế của bộ phim, nửa ngày sau hai người mới đứng dậy đi đến trường quay.

Vừa đúng lúc, hắn nhận được điện thoại của Hắc Mang, phát hiện tung tích của đám người bên phía Mục Cốc.

Hành động nhanh như vậy?

Xem ra đám người này sắp không nhịn được rồi.

Diệp Hoa khẽ nhíu mày, đối với Mục Uyên mở miệng: “Tôi có việc cần đi trước, nhờ đạo diễn Mục trông chừng Tiểu Linh hộ tôi, bảo nha đầu ở đây ngoan ngoãn, tối tôi đến đón”

“Diệp tổng yên tâm, có tôi ở đây chắc chắn không ai dám làm khó Diệp tiểu thư, nhưng sao ngài không trực tiếp nói với cô ấy?”

Diệp Hoa khẽ nhíu mày, sau đó lạnh nhạt nói: “Tiểu Linh còn nhỏ, nhiều chuyện không thể hiểu được, dù sao cũng có tôi rồi, cho dù có thất học tôi vẫn nuôi được cả đời”

Mục Uyên miệng lưỡi cảm thấy đắng chát, thật là có chút ghen tỵ với Diệp tiểu thư a!

Có người anh tùy hứng như vậy, cho dù có gọi bằng ông nội, ông ta cũng chịu nhận. Với số tiền Diệp tổng kiếm được trong tương lai chỉ sợ cho dù có phá gia chi tử cũng thật khó khăn để mà tiêu hết số tiền này.

Diệp Hoa nói xong, cũng không nán lại, nhìn lướt qua cô gái vui vẻ đứng nô đùa với mọi người, khóe môi không khỏi tự chủ nhếch lên, sau đó xoay người rời đi.

Quả nhiên Mục Uyên báo tin Diệp Hoa có việc bận nên đi trước, Diệp Linh nghe được tức khắc khuôn mặt trở lên xám xịt.

Chiếc xe lăn bánh về phía ngoại ô thành phố, chỉ trong thoáng chốc liền dừng lại ở một sòng bạc. Nơi đây gần giáp với địa bàn của Mục Cốc chính vì vậy người tới đều là người có máu mặt.

Trong sòng bạc ồn ào, khói thuốc nghi ngút khắp nơi, mùi mồ hôi của đàn ông hòa lẫn mùi nước hoa sực nức của phụ nữ. Triệu Bảo Vân trong bộ đồ sơ mi trắng và quần bò đen, nhíu mày, tay nặn từng quân bài. Quân Át cơ như giọt máu đỏ tươi từ đôi mắt lấp lánh của hắn trượt xuống. Hắn nhếch lông mày, liếc nhìn Hắc Mang đang rất hưng phấn ngồi đối diện, kiềm chế bức xúc muốn xé nát tất cả quân bài, rồi mở bài của mình ra…

Trong tiếng la hét chói tai, một xấp tiền hôi hám được đẩy đến trước mặt hắn, cô gái ngồi bên cạnh cười tít mắt, cọ sát bộ ngực mềm mại vào cánh tay hắn. Triệu Bảo Vân thậm chí còn không thèm đưa mắt nhìn, mùi nước hoa rẻ tiền của cô ta làm hắn thấy buồn nôn. Hắn đẩy xấp tiền về phía cô ta, cô ta lập tức buông tay hắn ra, tươi cười vơ lấy tiền bỏ vào túi.

Đây chính là xã hội đen, tội ác và dục vọng trần trụi, khiến người ta không thể chịu đựng nổi!!!

Tay Triệu Bảo Vân đặt dưới bàn nắm chặt lại. Hắn không thể giấu được nỗi buồn bực trong lòng nữa, vừa định đứng dậy rời đi thì vài tên tay chân dẫn một thanh niên đi vào.

Người đến ăn mặc áo sơ mi trắng trong rất sạch sẽ và chiếc quần đen giản dị. Trong bầu không gian u ám, bộ quần áo sáng sủa, sạch sẽ của hắn ta ngay lập tức thu hút sự chú ý của đám nữ nhân. Quan sát từ đầu đến chân chàng thanh niên, nhìn nước da nhẵn nhụi và ngũ quan sáng sủa thì có thể đoán người này chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi. Nhưng với chiều cao 1m 85, cơ bắp săn chắc và cái vẻ cao ngạo, không ai có thể phủ nhận hắn ta trông rất chững chạc!

“Lão đại!” Hắc Mang nhìn thấy Diệp Hoa, hắn ta lập tức cao hứng hô lên.