CHƯƠNG 85
Ngay lập tức, nỗi sợ hãi khủng khiếp đột ngột dâng lên như một bàn tay khổng lồ mở ra nắm chặt trái tim cậu.
Sau cơn nghẹt thở dữ dội là một trận ớn lạnh còn mãnh liệt hơn bốc lên từ sau lưng.
Cậu quên béng việc này!
Đúng là cậu luôn nỗ lực ngăn cản Lăng Vân Dực và Tống Đoan Nghi phát sinh xung đột lớn hơn, cũng cố gắng khiến Lăng Vân Dực không hóa đen đến cùng, nhưng lại quên một nhân tố mấu chốt.
Là cậu, chính bản thân cậu!
Cậu biết rõ mình quan trọng cỡ nào với Lăng Vân Dực, sau khi trải qua sự kiện làng Phi Linh, Tống Đoan Nghi lẽ nào không biết?
Tuy vì cậu, Tống Đoan Nghi chưa có cơ hội chủ động tiếp cận Lăng Vân Dực, nên cũng không tồn tại phản bội, nhưng cậu thì có.
Cậu là đệ tử thân truyền của Tống Đoan Nghi, giả như sư tôn dùng điều này để gây chuyện thì phải làm sao?
Hà Duy thật chẳng thể tưởng tượng nổi, một Lăng Vân Dực bị Tống Đoan Nghi cố ý nhuộm đẫm mực sẽ lý giải việc ấy như thế nào.
Liệu hắn có cho rằng mọi chuyện bọn họ trải qua từ đầu tới đuôi đều là một âm mưu?
Nghĩ tới hậu quả đáng sợ, mặt Hà Duy thoắt cái trắng như giấy.
Trúc Uyên vẫn nhìn cậu không chớp mắt, nom dáng vẻ cậu lúc này, trong lòng hắn tức thì bùng cháy một ngọn lửa.
Quả nhiên cậu rất quan tâm Lăng Vân Dực, chỉ bởi thân phận hai người bất dung mà đã lạc lõng đến thế, nói tình cảm không sâu ai tin?
Đôi mắt xanh híp lại, giấu kín tia âm u xuống đáy mắt, tay hắn thoáng dùng lực khiến Hà Duy hồi hồn.
Trúc Uyên mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi mang theo sức trấn an mạnh mẽ: “Chớ lo lắng quá, đợi ngươi gặp được Lăng Vân Dực thì đừng ngại nói rõ ràng. Nếu hắn tin ngươi thì ổn rồi, còn nếu không tin, ngươi cần gì phải đối đãi dụng tâm với hắn như vậy.”
Trúc Uyên nói xong, Hà Duy liền ngây ra, cậu biết hai người nghĩ lệch hướng, nhưng cũng chẳng còn cách giải thích nào khác, đâu thể nói thực ra cậu rất yên tâm về Lăng Vân Dực, lo là lo cho sư tôn xấu xa nhà cậu kia kìa…
Vả lại, trong lòng cậu đang bồn chồn lắm, chung quy thành kiến của cậu với Tống Đoan Nghi đều tới từ sách, nay tình tiết đã bị sửa rối tinh rối mù, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?
Tuy nhiên, kỳ thực Trúc Uyên cũng an ủi được cậu, đúng vậy, chờ Lăng Vân Dực tỉnh lại, cậu nhất định phải giải thích một phen, nghĩ trước đỡ hơn bị làm cho trở tay không kịp.
Nghĩ tới đây, lòng Hà Duy thoáng nhẹ nhõm, biểu cảm cũng thả lỏng đôi chút.
“Tiền bối, dù thế nào chăng nữa cũng phiền ngươi dẫn ta đi chung quanh xem thử, ta muốn tìm sư tôn.” Việc cấp bách trước mắt vẫn là mau chóng xác nhận Tống Đoan Nghi an toàn, bất kể kế hoạch của hắn là gì, tóm lại từ đầu đến giờ, hắn luôn đối xử với cậu vô cùng tốt, người không thể vong nghĩa, Hà Duy phân biệt rất rõ.
Trúc Uyên bình tĩnh quan sát cậu, mãi tới khi Hà Duy có chút nghi hoặc, bèn gọi khẽ: “Tiền bối?”
“Một vấn đề cuối cùng.”
“Sao cơ?” Hà Duy buồn bực hỏi lại.
Trúc Uyên vươn tay ra, ngón tay thon dài xẹt qua má cậu, gạt đi sợi tóc mềm mại, sau cùng dừng trên cổ. Bàn tay nóng cháy tiếp xúc với làn da lành lạnh khiến cả hai hơi run rẩy.
Hà Duy càng không hiểu mô tê gì, rồi Trúc Uyên đột nhiên kéo cậu lại gần, hắn cúi đầu, trán áp lên trán cậu, một nhìn xuống một ngó lên, bốn mắt nhìn nhau ở khoảng cách cực gần.
Tư thế thân mật quá đỗi, chóp mũi sắp đụng nhau đến nơi, Hà Duy bị hắn nhìn như vậy không khỏi hồi hộp, môi hơi run lên, nhưng chẳng dám nói lời nào, như thể chỉ cần mở miệng, hơi thở hai người sẽ quấn lấy nhau.
Trúc Uyên hơi cong khóe miệng, thong thả hỏi: “Ta là gì với ngươi?”
Một câu làm Hà Duy đần luôn.
Mắt vô thức trợn to, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, còn vương chút khó tin.
Trúc Uyên nhìn cậu, không bỏ qua một tia cảm xúc nào, đoạn hắn cười khẽ, áp lên bờ môi khẽ run nhưng không thốt nên lời kia.
Không hề chuyển động, chỉ là hai môi chạm nhau, hơi thở cả hai lan tràn trong không gian nhỏ hẹp, chẳng cần lên tiếng cũng cảm giác được trái tim đang đập thình thịch.
Hà Duy cảm thấy không đúng, song… không giải thích được là sai ở đâu.
Trúc Uyên kề sát môi cậu, giọng trầm khêu gợi chậm rãi vang lên: “Nhắm mắt lại.”
Hà Duy vốn đang thấp thỏm, bèn mắt nhắm như muốn trốn tránh, tiếp theo liền cảm thụ nụ hôn cuồng nhiệt tựa mưa rền gió dữ.
Gáy được bàn tay nóng bỏng vuốt ve, eo bị khóa chặt, dẫu Trúc Uyên đã cúi xuống, cậu vẫn phải ngửa đầu mới thừa nhận nổi.
Nhưng tư thế này lại hệt như dâng hiến, chủ động dâng mình cho người ta.
Trúc Uyên hôn thật lâu, tận khi cảm thấy người trong lòng bắt đầu mất tự chủ mà dựa vào mình, hắn mới lưu luyến buông ra, mắt vẫn hừng hực lửa, căn bản chưa hề thoả mãn.
Hắn muốn nhiều hơn, nhiều hơn cả tưởng tượng của hắn.
Cơ mà không nhất thiết phải có được ngay.
Hắn lớn tuổi, nhẫn nại tốt, xưa kia có thể vì một trận chiến mà đợi người hơn trăm năm, giờ cũng có thể từ tốn chờ đợi một người.
Dù sao cũng ở trong lòng hắn, đợi tới kỳ hợp dung, hắn sẽ có được cậu.
Chẳng gì có khả năng chống lại thời gian, hắn sẽ dần dần khiến cậu hoàn toàn thuộc về hắn giữa sinh mệnh mênh mông vô tận này.
**
Thời gian trôi qua như thoi đưa.
Ngoại trừ nụ hôn quỷ dị ngày ấy, Hà Duy chẳng phát hiện điều chi khác thường nữa.
Trúc Uyên đại đại vẫn cao ngạo lạnh lùng trước sau như một, hai người vừa tìm kiếm dưới đáy biển Vô Vọng, vừa không ngừng chém giết tinh thạch và nhân cơ hội tu luyện.
Một tháng sau, Hà Duy vẫn hoàn toàn chưa tìm ra sư tôn, nhưng tu vi lại tiến triển cực nhanh, đã kề cận kỳ linh cảnh cao cấp và sắp đạt tới kỳ hợp dung.
Má nó chứ, tiến triển thần tốc cỡ ấy đúng là hiếm thấy!
Đừng nói toàn bộ đại lục Đấu Linh, có khi toàn thế giới toàn vũ trụ toàn vị diện đều hâm mộ ghen tỵ hận chết luôn!
Nhưng thành thật mà nói, Hà Duy quả thực được trời ưu ái.
Bên cạnh có một Trúc Uyên đại đại mạnh nhất lịch sử, xung quanh là một vùng tinh thạch trời sinh để tu luyện (ở đâu ra), cộng thêm năng lực dung nạp cực mạnh của Kết Linh Tiên Y, đủ yếu tố kết hợp như vậy, muốn không tăng vọt cũng khó.
Hơn nữa, chừng nửa tháng trước, bạn nhỏ Triền Tình hoa chuyên đóng vai bình hoa chọc ngoáy tự dưng giác ngộ!
Nó rốt cuộc không tìm chết tìm chết và tìm chết nữa, mà hiểu thấu đạo lý vững chắc bám đuôi lão đại có thịt ăn. Sau bao phen bị chèn ép, nó cuối cùng cũng quyết một lòng với chủ nhân, biểu hiện tấm lòng nhiệt tình như chó Pug trước mặt chủ nhân, ngoan ngoãn ghê gớm.
*chó Pug:
Hà Duy thấy thế cũng mềm lòng, bèn giúp nó thăng cấp. Triền Tình hoa rốt cuộc biến hình thành công, lòng nhiệt tình sôi trào cực điểm, vội vàng kính dâng linh kỹ cho chủ nhân.
“Thuật cám dỗ”… cái khỉ khô gì! Bố mày cần dụ ai!
Thấy cậu nổi sùng, Triền Tình hoa lập tức rút lui, dù không biết nói, nhưng nó cũng có thể kết nối với ký chủ mà. Nó nhanh chóng bày tỏ sâu sắc rằng đây chỉ là linh kỹ, ký chủ không muốn dùng thì vĩnh viễn đừng đụng vô là được, với cả khi tăng lên kỳ linh cảnh, nó sẽ có kỹ năng hữu ích khác. Bấy giờ Hà Duy mới hơi bình tĩnh, không nhốt nó vào phòng tối nữa.
Do Hà Duy đã sớm củng cố linh cảnh, thành ra chỉ cần rót thêm ít linh lực, mở rộng chút phạm vi là thành công khiến Triền Tình hoa tiến vào linh cảnh.
Triền Tình hoa vào đến linh cảnh, đụng mặt Băng Thế hoa còn tính xù lông một trận, nhưng thấy Băng Thế hoa dính Kết Linh Tiên Y sát rạt, nó tốt xấu gì cũng có đầu óc nên quyết định không đi vênh váo, chỉ nhu thuận lanh lợi dâng linh kỹ lên.
Hà Duy thấy vậy mới cao hứng được chút, kỹ năng này mới không hổ danh tiếng tà linh, tuy vẫn lừa gạt như trước, song phải công nhận là trâu bò quá thể.
“Thuật con rối”, phàm là người nằm trong phạm vi khống chế đều có thể mặc sức thao túng, thời gian bao lâu có liên quan đến linh lực, nhưng khống chế người tu vi thấp hơn thì thành công trăm phần trăm, cao hơn sẽ có khả năng thất bại.
Nghe vào tai đúng là không tồi tí nào, có kỹ năng này, Hà Duy chả sợ bị đánh hội đồng nữa!
Nếu lần sau lại có quái thú bạo động, cậu chỉ việc nâng tay xuất một chiêu thuật con rối, bắt chúng nó tự đánh nhau.
Cuối cùng Triền Tình hoa đã chịu góp sức, Hà Duy tỏ vẻ, cũng đáng bồi dưỡng đấy.
Có điều, ai mà ngờ cậu có thể đột phá kỳ hợp dung lại nhờ tiểu bỉ ổi này.
Suốt một tháng nay, bên cạnh việc tu vi tăng nhanh, những sự tình khác lại không tiến triển mấy. Tuy tiến độ trị liệu của Lê Viêm với Lăng Vân Dực đã được 75%, song họ vẫn hôn mê, còn sư tôn thì mất tích đến giờ.
Hà Duy nóng vội, nhưng cũng biết nôn nóng vô ích, tiến độ của họ thực sự không chậm, một tháng này gần như không ngừng lại, trừ khoảng thời gian nghỉ ngơi ít ỏi, còn lại chỉ lo gấp rút lên đường.
Đừng nói Tống Đoan Nghi, còn chưa đi tới cả chỗ Lê Viêm lẫn Lăng Vân Dực.
Hà Duy hơi lo lắng, biển Vô Vọng rộng lớn quá mức tưởng tượng, bọn họ rơi xuống ngẫu nhiên, còn trôi trong nước biển rất lâu, ai mà đoán được sẽ gặp cái gì và bị cuốn tới đâu… Nếu không nhờ hệ thống thần kỳ, có khi Hà Duy còn chả tìm thấy Lê Viêm với Trúc Uyên, sư tôn càng miễn bàn.
Thiếu thốn đầu mối, nhưng tu vi Hà Duy ngày càng tăng, một tháng sau cậu lại vướng bình cảnh, mắt thấy sắp đột phá cấp bậc.
Trúc Uyên luôn dốc lòng hướng dẫn cậu, hắn am hiểu hộ linh, bản thân hắn là linh thể nên có thể trực tiếp xâm nhập linh cảnh của Hà Duy, giúp cậu sửa chữa và mở rộng, sau đó hấp thu linh lực không ngơi nghỉ.
Nhưng đến linh cảnh cấp chín, hắn không cách nào giúp cậu nữa.
Mấu chốt của kỳ hợp dung là linh thể hợp nhất với túc thể. Đây là một việc rất huyền diệu, linh thể vô thần trí, song kỳ hợp dung cần túc thể cho nó linh trí. Chẳng những thế, còn phải giao hòa triệt để với nó, tuy hai mà một.
Mà cửa khẩu chí mạng nhất trong đó là thời điểm giao linh trí cho linh thể, giao linh trí không dễ, nhưng đại đa số tu sĩ lên tới cấp bậc này đều vượt qua sau nhiều lần thử liên tiếp.
Tuy vậy, giai đoạn này thành công không có nghĩa sau đó sẽ thoải mái, trái lại, sẽ đụng độ một giai đoạn cực kỳ chết người.
Linh thể có trí tuệ sẽ sinh tư tâm, nếu ứng đối bất cẩn, rất có khả năng sẽ phản phệ túc thể, đến lúc ấy nếu chống cự thất bại, kết quả chính là nổ tan xác chết tươi!
Cho nên, đây là giai đoạn hết sức nguy hiểm, vô số đại năng đều ngã xuống vào lúc này, thậm chí có nhiều cao thủ tình nguyện dừng tại kỳ linh cảnh cấp chín cũng không chịu mạo hiểm một lần.
Ngày trước Lâm Tuyên đồng ý làm việc cho Tống Đoan Nghi cũng vì hắn hứa sẽ tặng y một viên Cường Thần hoàn. Đó là linh dược quý hiếm trên thiên địa, uống vào có tác dụng cường hóa thần trí bản thân, thời điểm linh thể đấu tranh có thể an ổn chiếm thượng phong, gia tăng phần thắng cực lớn khi đột phá cảnh giới.
Do vậy, Lâm Tuyên mới chấp nhận lẻn vào vùng đất Thẩm Phán chỉ để bẫy chết Lăng Vân Dực.
Giờ đây Hà Duy không ở bên Tống Đoan Nghi, hiển nhiên không có được linh đan diệu dược, nhưng Hà Duy thực tình chả cần.
Việc này không thể không nhắc tới Triền Tình hoa, nhóc này chẳng rõ là biến dị hay sao, không cần cho đã tự có linh trí, dù chưa thành thục nhưng cũng ngơ ngơ ngáo ngáo.
Tuy bảo nó liên tục phạm sai lầm cũng vì cái sự ngơ ngáo ấy, còn lừa Hà Duy mấy bận, nhưng không thể không nói việc nó “khôn sớm” khiến Hà Duy tập được cách ở chung với linh thể từ lâu.
Chẳng biết tự lúc nào đã cường hóa thần trí, thêm nữa, mấy lần nhân duyên xảo hợp còn triệt để áp chế được Triền Tình hoa.
Đến lúc tu vi Triền Tình hoa hoàn toàn theo kịp, Hà Duy dung hợp với nó chẳng chút trở ngại!
Trong nháy mắt ấy, cậu nhìn thấu mọi suy nghĩ của Triền Tình hoa, khao khát trần trụi, dục vọng khôn cùng, và vài nỗi niềm khó nhịn chẳng thể tả thành lời…
Hà Duy giật mình, chợt hoàn hồn, cậu tức tốc niệm Thanh Tâm quyết, Triền Tình hoa cũng vâng lời mà yên tĩnh ngay tắp lự.
Thật không ngờ, kỳ hợp dung quá mức mạo hiểm với người khác lại thoải mái với cậu như vậy.
Hà Duy chưa hết kinh ngạc, nhưng ngay tiếp theo, một luồng hơi nóng khiến người ta sảng khoái ập tới, Hà Duy nhìn thoáng thấy được Kết Linh Tiên Y đã hoàn toàn trải rộng.
Nhờ Triền Tình hoa lôi kéo, thân là bản nguyên, Kết Linh Tiên Y cũng khai trí rồi. Dẫu nó thiên hướng nhu hòa, Hà Duy vẫn chẳng dám ẩu tả, lập tức triển khai thần trí đè ép nó.
Khoan đề cập Hà Duy vốn đã kiên định, nay lại thêm Triền Tình hoa hỗ trợ, nên cậu cũng dễ dàng dung hợp cùng Kết Linh Tiên Y.
Bất đồng với dục vọng của Triền Tình hoa, cảm giác Kết Linh Tiên Y cho cậu rất tuyệt.
Là cảm giác cả thể xác lẫn tâm hồn được xoa dịu, như gặp lại bạn tốt xa cách lâu ngày, hay như tìm được tri kỷ để dốc bầu tâm sự… Cảm giác tốt đẹp biết bao, dạt dào năng lượng, khơi dậy nhiệt huyết bừng bừng trong lòng người, chả khác nào được tắm mình trong ánh nắng ban mai, đón chờ sự sống mới!
Hà Duy đột nhiên mở mắt, hưng phấn reo lên: “Ta đột phá rồi!”
Trúc Uyên cười khẽ: “Ta cảm giác được mà, trước tiên đừng khai trí cho Băng Thế hoa, chờ ổn định hẵng tính.”
Cảm xúc Hà Duy đang dâng trào, bèn gật mạnh đầu, kế đó cậu rốt cuộc thấy được linh kỹ thứ ba của Kết Linh Tiên Y.
Không khỏi muốn bật cười, quả nhiên là linh kỹ sẽ khiến Trúc Uyên hưng phấn!
Nghĩ đến mấy ngày nay Trúc Uyên cố gắng giúp cậu, Hà Duy lập tức nói: “Cần thử một lần không? Linh kỹ thứ ba của Kết Linh Tiên Y ấy? Ta không chắc có thể kế thừa trọn vẹn năng lực của ngươi hay không, nhưng thử nhiều lần chắc cũng được thôi… Cơ mà,” Hà Duy cười cười, “ngươi không cần thủ hạ lưu tình, đừng…”
Hà Duy chưa nói xong, Trúc Uyên đã ôm ngang lấy cậu, trao nụ hôn có chút gấp gáp. Giọng hắn khẽ khàng như sợi lông vũ trêu người, làm tai người ta không khỏi ngứa ngáy.
“Không vội, để ta làm ngươi thoải mái một lần đã.”
Hà Duy ngơ ngác, nhất thời toàn thân bốc cháy, khẽ đẩy hắn ra, nhưng ngay sau đó lại ngẩn người.
Lăng Vân Dực tỉnh rồi.