Ngữ Kỳ dứt khoát quyết định không nói chuyện tào lao với anh ta nữa, chớp mắt sau đã khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, dùng giọng nói nhẹ nhàng mà rõ ràng mở miệng nói: "Thích Trạch, tôi vẫn rất tôn trọng anh, vì thế bất kể anh nói cái gì, làm cái gì, tôi đều chưa từng thật sự giận anh, cho dù lần trước anh đã nói với tôi như vậy... Nhưng mà sự tôn trọng phải đến từ hai phía, tôi hi vọng anh cũng có thể tôn trọng lại tôi..... Tôi không phải là con chó cưng mà anh nuôi, anh tức giận thì đá bay tôi, hết giận lại vẫy tay muốn tôi vui vẻ chạy đến..... Nếu anh thực sự có thành ý như lời anh nói, ít nhất cũng phải nói một câu xin lỗi chứ?"
Thích Trạch dùng đôi mắt u ám dè dặt liếc nhìn cô một cái, như thể một chú chó to hoặc loài động vật gì khác dè chừng thăm dò tình huống hiện tại, hoặc nếu dùng hình ảnh để minh họa, anh ta giống như một con chuột đồng ôm móng vuốt do dự trước miếng pho mát – vừa muốn có được miếng tam giác vàng nhỏ xíu ngon miệng này, vừa sợ chính mình sẽ rơi vào bẫy hoặc là thứ gì đó khác.
— Rõ ràng là anh ta muốn làm lành với cô, cũng muốn xoa dịu tâm tình của cô, thế nhưng dường như anh ta đang lưỡng lự xem có nên hạ mình để xin lỗi hay không.
Ngữ Kỳ nhìn dáng vẻ này của anh ta rất muốn cười, cũng muốn vươn tay chạm vào mái tóc mềm mại đen mượt của anh ta, nhưng lúc này cô đã khống chế được biểu hiện trên khuôn mặt của mình, ánh mắt chăm chú mà kiên định, giấu đi nửa phần cảm xúc.
Nếu bạn muốn một người chân thành nhận lỗi với bạn, cả vẻ mặt và giọng nói đều nghiêm túc vẫn không có tác dụng đâu, lạnh giọng uy hiếp càng không chiếm được ưu thế, làm như vậy đối phương sẽ mau chóng thỏa hiệp dưới áp lực của bạn, nhưng bên trong lại oán hận bạn, như vậy đối với cả hai bên đều không tốt. Giải pháp tối ưu nhất là để thâm tâm đối phương cảm thấy hổ thẹn, tự giác muốn bồi thường một chút gì đó cho bạn. Mà để làm được điều này thì còn dựa vào trình độ của bạn.
Tất nhiên, chuyện này cũng được xây dựng dựa trên cơ sở đối phương có cảm tình với bạn, nếu không thì tất cả tâm cơ đều trở thành công cốc. Mặc dù bình thường Thích Trạch là kiểu người có vẻ cao ngạo khó lấy lòng, nhưng tâm địa anh ta không hề xấu, vì thế Ngữ Kỳ xác định chắc chắn anh ta thật lòng coi cô là bạn bè – có một số người luôn ở trong trạng thái tràn ngập phòng bị với tất cả mọi người xung quanh, rất khó gần, thế nhưng một khi bạn thực sự được người đó tiếp nhận rồi, người đó sẽ coi bạn như người một nhà, sẽ cố gắng hết sức để có thể đối xử tốt với bạn.
Hiểu rõ được điều này nên Ngữ Kỳ giả vờ đáng thương theo kế hoạch đã định trước. Yên lặng trong chốc lát, cô nhìn vào mắt anh ta, trong ánh mắt cô mang theo một tia bi thương, "Làm y tá ở đây không phải là công việc nhàn hạ, anh nên biết....... Công việc này không chỉ mang ý nghĩa là chăm sóc người bệnh ăn uống ngủ nghỉ, viết vào bệnh án, phân phát thuốc, làm mấy việc vụn vặt nhưng phức tạp, thậm chí còn phải chịu đựng một vài người lúc phát bệnh lên liền đánh chửi; mỗi người đồng nghiệp của tôi hầu như đều đã từng chịu thương tích, có lúc nghiêm trọng đến mức bị một bạt tai thủng cả màng nhĩ, cũng có lúc bị đánh vào lưng vết thương hở dài đến 4,5cm; mỗi giờ mỗi phút chúng tôi đều phải cảnh giác đề phòng – tôi nói những lời này không phải để trách cứ anh, Thích Trạch, tôi chỉ muốn nói là công việc của tôi cũng không nhàn hạ gì, không có một ngày nào nhàn rỗi, có lúc về đến nhà tôi mệt đến một câu cũng không buồn nói, thế nhưng mỗi ngày tôi đều tận lực hết sức hoàn thành công việc của tôi, đến đây tìm anh tán gẫu hoặc là ở lại với anh một lúc... Thế nhưng anh xem, trước giờ tôi chưa từng mang tâm trạng bực bội vì công việc đến gặp anh đúng không, cũng chưa từng nói một câu nặng lời với anh đúng không, cho dù bình thường bận rộn nhưng nếu có thể giúp anh, tôi vẫn cố hết sức giúp đúng không... Từ trước đến nay tôi chưa hề làm điều gì có lỗi với anh – còn nữa, hôm trung thu có bác sĩ mời tôi đi ăn cơm sau khi hết giờ làm việc, tôi cũng từ chối, chẳng phải là vì lúc đó tôi có trách nhiệm, tôi nghĩ đến anh ở đây một mình, mà Thích Hân lại chỉ để lại một hộp bánh trung thu rồi đi về nhà hay sao. Tôi nghĩ dù thế nào cũng nên giúp anh, vậy mà anh lại nói cái gì, anh nói tôi cút đi, nói tôi vĩnh viễn đừng bao giờ quay lại........ Thích Trạch, tôi thật sự rất khó xử".
Kết thúc một màn diễn xướng tuyệt đỉnh, chính Ngữ Kỳ cũng phải tự cảm động, thậm chí nói đến độ lay động cả bầu không khí, trong đôi mắt còn long lanh ánh nước, chỉ là mãi vẫn không chảy ra được giọt nào, vậy cũng tốt, làm quá lên ngược lại lại không thu được hiệu quả tốt.
Từ khi được sinh ra tới nay, chỉ số IQ cực cao của anh ta chính là mối họa khiến anh ta gây thù chuốc oán với người khác, hầu hết mọi trường hợp đều là anh ta nói, người khác nghe, có lẽ đây là lần đầu tiên anh ta nghe một người nói một tràng dài như vậy.... Mà hiếm thấy là trên mặt anh ta không có chút khó chịu nào, đôi mắt đen tĩnh lặng nhìn cô, ngoan ngoãn đến kỳ lạ, lại càng không giống cái tên Thích Trạch vừa cay nghiệt vừa cao ngạo còn xấu tính kia.
"Tôi không nói cô cút đi....... Tôi chưa từng có ý đó." Anh ta nói rất chậm, không giống khi phổ cập kiến thức cơ bản cho cô lúc trước, tốc độ nhả chữ như như súng máy liên thanh nhả đạn, vì thế sắc thái đặc biệt trong giọng nói liền lộ ra, giọng nam trung sâu lắng mà sang sảng, dịu dàng trầm thấp, càng khiến người ta sinh ra một ảo giác người này dường như rất dễ gần.
Quen biết lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên anh ta kiên nhẫn giải thích với cô, mặc dù vẫn còn đổ tội lên đầu người khác, "....... Là lỗi của Thích Hân, hôm đó nó không nói câu nào đã bỏ đi, trước đây nó chưa bao giờ như vậy, hẳn là ở chung với Hạ Mạch Mạch ngốc nghếch đã lâu nên cũng hư hỏng theo rồi....... Bởi vì nó mà ngày đó tâm trạng tôi không được tốt, thế nên..... Cô biết đấy, tôi không nhằm vào cô, nếu tôi thật sự không muốn gặp cô như lời cô nói, mỗi ngày tôi sẽ không nói nhiều chuyện với cô như vậy, Thích Hân có thể làm chứng, trước đây ở cùng với nó, tôi cũng chưa bao giờ như thế." Anh ta vừa nói vừa cẩn trọng đánh giá cô, trong đôi mắt đen kịt hiếm thấy xuất hiện nỗi bất an, như là sợ mất đi thứ gì đó, "........Tôi không hề có ý không tôn trọng cô, tôi biết cảm giác không được người khác tôn trọng khó chịu như thế nào.... Cô biết đấy, tôi không thích tiếp xúc thân thể với người khác, thế nhưng....... Thế nhưng tôi đã từng ôm cô–"
Hiển nhiên da mặt anh ta không dày như Ngữ Kỳ, lúc nói ra những lời này còn chưa buông bỏ được lòng tự tôn, ngập ngừng do dự, không được trôi chảy như khi thảo luận về học thuật, gương mặt cũng mang những biểu cảm rất đặc biệt.
Ngữ Kỳ và anh ta nhìn nhau trong chốc lát, nhẹ giọng hỏi, "Đó chính là những lời anh muốn nói sao?"
"........." Thích Trạch mất tự nhiên quay mặt đi, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, "Vậy cô còn muốn như thế nào.....".
"........Tôi chẳng muốn như thế nào cả.......Tôi chỉ là muốn nghe một câu giải thích vô cùng đơn giản từ anh, đòi hỏi này có quá đáng không?"
Thấy cô nói xong liền xoay người định đi, anh ta cuống cuồng bật thốt lên, "Chờ một chút!"
Thấy cô dừng lại, anh ta mới thở phào một cái, "......Được rồi, nếu cô cứ khăng khăng như thế — tôi rất xin lỗi...."
Ngữ Kỳ nhìn anh ta một lát, chậm rãi cong khóe môi cười, "Tôi chấp nhận lời xin lỗi của anh........Đúng rồi, còn một việc, anh có thể đáp ứng với tôi không?"
Gần như không do dự, anh ta liền gật đầu, gật đầu xong lại có chút chần chừ, nghi hoặc nhìn cô, Chuyện gì? Tôi sẽ không đáp ứng những chuyện quá đáng... Cùng lắm là đồng ý cho cô hôn tôi một cái, có điều phải chờ sau khi tôi ngủ say đã, tuyệt đối đừng để cho tôi biết–"
"........" Ngữ Kỳ quả thực không biết anh ta lấy đâu ra lắm tự tin như thế, cực kì bất đắc dĩ nhìn anh ta nói,
"Không phải chuyện đó, tôi không có ham muốn như vậy.....Chỉ là muốn biết, vì sao lại có người muốn hãm hại anh? Anh gây ra chuyện gì sao?"
Khi cô nhắc đến vấn đề này, trong mắt anh ta vụt qua một tia hoài nghi, nhưng còn chưa chờ Ngữ Kỳ mở miệng giải thích, tia hoài nghi kia đã biến mất rồi – Thích Trạch cuối cùng lựa chọn tin tưởng cô.
Sau khi nghe anh ta thuật lại xong, Ngữ Kỳ nhất thời rơi vào trầm mặc. Thật ra đối với chứng bệnh hoang tưởng mà nói, ảo tưởng của Thích Trạch đúng là có vài chỗ rất ăn khớp..... Chí ít anh ta không hề tưởng tượng mấy tình tiết vô căn cứ về người ngoài hành tinh hủy diệt địa cầu......... Hay nguyên nhân là vì chính anh ta cũng không thông thạo chuyện đối nhân xử thế, sơ hở trong đó quá mức rõ ràng, cách rất xa cái gọi là hợp tình hợp lý, không trách được Thích Hân cũng không tin là thật sự có người muốn hại anh ta.
Tóm tắt sơ lược một lần, chính là khi anh ta đang ở trong ảo tưởng của mình, hạng mục mà cơ sở nghiên cứu của bọn họ đang tiến hành có tiến triển rất lớn, nếu như thành quả nghiên cứu này được công bố thì đủ để cả thế giới phải khiếp sợ, có thể lưu lại một trang nổi bật trong lịch sử của giới khoa học – nhưng đêm trước ngày bọn họ công bố thành quả nghiên cứu, một nghiên cứu viên bị mua chuộc bằng một số tiền lớn đã đem bán văn kiện mật cho một cơ sở nghiên cứu khác.
Khi đó bọn họ còn đang tiến hành kiểm tra lần cuối cùng không hề hay biết một chút vào về việc này, cơ sở nghiên cứu kia đã đi trước một bước đem thành quả vừa mua được công bố ra ngoài, giới khoa học bị chấn kinh, hoa tươi, tiếng vỗ tay, danh dự, địa vị cùng lợi ích cực lớn cuồn cuộn chảy đến như vũ bão, không phải là đến với bọn họ, mà là đến với những kẻ không chừa thủ đoạn nào kia.
Để che giấu chân tướng sự thật, những kẻ đầy thủ đoạn đó làm đủ mọi cách để những người phát hiện ra sự thật không có cách nào mở miệng được, phải chết.
...... Nếu như coi đây là một câu chuyện kể thì câu chuyện này cũng chỉ được xếp vào đám tiểu thuyết ba xu, lỗ hổng trong đó nhiều lắm, tình tiết không hợp lý thì càng đếm không xuể, Ngữ Kỳ không muốn bình luận gì nhiều, chỉ gật gật đầu.
Ngày hôm sau, cô dựa vào thông tin trong trí nhớ, nhờ vả qua nhiều người mới xin được phương thức liên lạc của giáo sư Anderson nay đã về hưu, người mà theo Thích Trạch nói là "Vừa hài hước, vừa thú vị, vừa thân thiện, là người hiền hòa".
Hai ngày sau, cô đến phòng bệnh của Thích Trạch, đưa điện thoại di động cho anh ta, "Giáo sư của anh muốn nói chuyện với anh một lát –"
Thích Trạch nửa tin nửa ngờ nhận lấy, sau khi nghe được giọng nói từ đầu dây bên kia thì chợt mở to hai mắt, không dám tin nhìn về phía Ngữ Kỳ —
Cô nở nụ cười, rất biết điều rời khỏi phòng.
Trong hai ngày ở đây, Ngữ Kỳ biết được vài việc quan trọng, mà trong đó có một việc nằm trong dự liệu của cô – cơ sở nghiên cứu không có thành quả nghiên cứu nào đủ để khiến cả thế giới khiếp sợ, hết thảy âm mưu này cũng chỉ là sản phẩm mà Thích Trạch tưởng tượng ra thôi.
Cái chính là cô không muốn tự mình nói cho anh ta biết, nguyên nhân có rất nhiều, nói ra cũng vô nghĩa..... Nói chung cô lựa chọn cách thuận tiện nhất mà cũng hiệu quả nhất đó là để người mà Thích Trạch tin tưởng nhất, cũng là người có tiếng nói đối với Thích Trạch nhất, giáo sư Anderson nói cho anh ta biết đây không phải là sự thật, đó chỉ là ảo tưởng, tất cả những thứ này đều không giúp kéo dài sinh mệnh.
Nói thật, làm như vậy là rất tàn nhẫn – một người tin tưởng chắc chắn về một sự việc suốt mấy năm trời, một khi bị người khác phủ định, cảm giác đó giống như là bị cả thế giới lừa gạt.
Lấy một ví dụ, nếu có một ngày có người nói cho bạn biết, phim hoạt hình Doraemon mà bạn xem từ bé đến lớn chỉ là giấc mộng xuân thu của tên Nobiata tâm thần, chưa từng có Doraemon nào cả, chưa từng có những chuyến phiêu lưu kỳ quái mạo hiểm, tất cả đều là giả........ Bạn sẽ có cảm giác gì?
Thật ra bạn cũng không phảiNobita, chuyện đó là một phần nhỏ bé trong cuộc sống của bạn mà thôi, dù bộ phim hoạt hình đó có thật hay không thì bạn vẫn cảm thấy sợ hãi, không dám tin vào cái gì nữa, mờ mịt, bi thương —
Mà Thích Trạch, dưới một góc độ nào đó thì cảnh ngộ của anh ta chính là tỉnh lại từ trong giấc ngủ phát hiện tất cả đều là Nobita giả, như vậy khỏi cần nghi ngờ gì nữa, có lẽ anh ta đã phải chịu đựng kích động gấp mười lần, thậm chí gấp trăm lần rồi.
Ngay cả Ngữ Kỳ cũng thấy không yên tâm, biết được chân tướng liệu anh ta có sụp đổ không, hay là không thể nào tiếp nhận được sự thật mà bệnh càng thêm nặng.