"Anh phải phân biệt rõ sự khác biệt giữa phim ảnh và đời sống thực thế."
Ngữ Kỳ cố gắng giúp suy nghĩ vặn vẹo của anh ta đi theo hướng tích cực hơn. "Hơn nữa cho dù trên lý thuyết đúng là có thể thực hiện được, nhưng anh vẫn nên suy nghĩ đến một số yếu tố có thể ảnh hưởng đến việc có thể thành công hay không. Ví dụ như đó là Mỹ còn đây là Trung Quốc, bên đó là nhà tù bên này là viện điều dưỡng, hơn nữa vừa rồi tôi cũng đã nói, những gì anh ta muốn là những văn kiện rẻ tiền mà những thứ anh muốn lại là một hệ thống bảo vệ đắt đỏ."
"Tôi rất vui vì cái đầu nhỏ của cô cuối cùng cũng học được cách suy nghĩ vấn đề rồi, cô y tá." Thích Trạch dùng thái độ kiêu ngạo mỉm cười nhìn cô, tính tình của anh ta không phù hợp với với khuôn mặt đẹp trai văn nhã kia chút nào. Loại tự cho mình vượt trội hơn người này làm người khác rất phản cảm. "Nhưng.. cô vẫn phạm một sai lầm rất lớn, làm cho kết luận cuối cùng của cô không chính xác."
"......Sai lầm gì?" Tuy biết rằng đáp án mà mình nhận được không đáng tin, Ngữ Kỳ vẫn kiên nhẫn khiêm tốn nghe chỉ bảo.
Anh ta nhướn mày, vẻ mặt anh ta là lời giải thích hoàn hảo cho câu " Lạnh lùng quý phái". "Những điều cô vừa phân tích chỉ xảy ra trên cơ sở cô tự làm những việc này. Chỗ sai của cô là cô đã quên suy nghĩ đến năng lực và sự thông minh của tôi cao hơn cô nhiều."
"..."
"Bên cạnh đó, cô chẳng lẽ cho rằng tôi không suy nghĩ đến những yếu tố làm ảnh hưởng giống như cô nói sao?" Thích Trạch cười mỉa mai, đôi đồng tử đen láy tràn ngập đắc ý. "Tôi không chỉ sớm nghĩ đến những điều này mà còn nghĩ đến những phương án thay đổi khác. Ví dụ như tăng cường đưa cho anh ta 3 ngày 1 cái thay vì 1 tuần đưa 1 cái, ngoài ra tôi còn làm một thí nghiệm nho nhỏ để phân tích tính khả thi, kết quả chính là, những kinh nghiệm từ phim ảnh cũng có thể vận dụng vào cuộc sống thực. Cho nên mới nói, người bình thường chỉ nhìn đến những khó khăn trước sau đó thì từ bỏ, còn thiên tài thật sự sẽ nhìn thấy sự hoàn hảo sau khi giải quyết khó khăn đó."
Ngữ kỳ chưa kịp lên tiếng, anh ta hình như đã nhận ra điều gì đó, thu vẻ mặt tự cao tự đại lại, không đành lòng an ủi: "Có điều cô cũng đừng vì vậy mà tổn thương, dù sao vốn dĩ chỉ số thông minh của tôi và cô cũng cách nhau một khoảng rất lớn, cô cũng đã làm hết mức có thể. Cho nên đừng vì vậy mà tự trách mình."
Nếu như hiện tại đang đứng đối diện anh ta là một người bình thường có sức chịu đựng thấp, sau khi nghe những lời "an ủi" mà thật ra lại là "đả kích" của anh ta chắc đã nhịn không được đánh cho anh ta một trận rồi, may cho anh ta người nghe những lời này là Ngữ Kỳ. Kinh nghiệm dày dặn cộng thêm phẩm chất nghề nghiệp tốt đẹp được rèn luyện hàng ngày giúp Ngữ Kỳ vẫn giữ được vẻ tự nhiên bình tĩnh hoàn hảo. Vẻ mặt không thay đổi cắt lấy đoạn mấu chốt nhất để đặt câu hỏi: "Anh đã nghĩ đến việc làm thử rồi sao?"
Thích Trạch cau mày, nhìn cô trầm tư, lát sau mới như chợt nhớ ra điều gì đó nói: "Xin lỗi...Tôi quên mất việc với chỉ số thông minh của cô, tôi phải giải thích tường tận hơn cô mới hiểu ra được." Anh ta không hề ý thức được rằng điều mình vừa nói rất không lịch sự, bắt đầu hào hứng giới thiệu "Thí nghiệm" của mình "Với năng lực quan sát hạn hẹp của mình, cô dĩ nhiên không thể phát hiện ra một loạt hành vi vừa nãy của tôi là có ý đồ. Bao gồm cả việc sau khi cô bước vào đây tôi đã cố ý kéo dài thời gian lấy giấy bút cộng thêm khi viết vẻ mặt tôi nghiêm túc khác hẳn với ngày thường, tất cả động tác của tôi đều cố gắng khiến cô tò mò."
"Đúng vậy " Ngữ Kỳ lạnh nhạt phụ họa: "Tôi thật sự không để ý đến điều đó." Dưới sự miệt thị của anh ta, cho dù là thánh nhân cũng phải tức giận, thế nhưng vì nhiệm vụ, cô không thể nổi giận với anh ta. Điều duy nhất cô có thể làm là dùng giọng điệu trào phúng mà anh ta không bao giờ có thể nhận ra để giải tỏa sự bực bội trong lòng.
Thích Trạch đương nhiên không nhận ra việc cô ngấm ngầm trào phúng anh ta, thậm chí còn cho rằng cô đang khen ngợi anh ta. Khẽ mỉm cười rồi tiếp tục nói " Kết quả là, cô thật sự vì sự tò mò mà hỏi tôi. Thí nghiệm này chứng tỏ phương pháp trong phim ảnh cũng có thể áp dụng ra ngoài thực tiễn."
Nói xong, anh ta đắc ý nhìn Ngữ Kỳ, lại thấy vẻ mặt của cô không hề thay đổi. Suy nghĩ một lát, anh ta đưa tay day day trán "Xin lỗi, tôi lại quên mất khả năng của cô không thể theo kịp tốc độ tư duy của tôi, miêu tả ngắn gọn như vậy với cô mà nói là quá mức nhảy vọt.."
Ngũ Kỳ kiên nhẫn nhìn anh ta, bày ra một nụ cười hoàn mỹ "Đúng, tôi rất rất ngu ngốc!"
"Cô có thể nhận ra điều này là được rồi, có điều cũng không nên coi thường bản thân mình, so với người khác, cô đã rất tốt rồi." Sau khi anh ta đơn giản an ủi cô, anh ta lại cau mày: "Nếu như cô đã từng xem Tom and Jerry, sẽ biết trong đó có một tập, Jerry đã dùng phương pháp vừa rồi để khiến cho Tom tò mò. Mà tôi đã vận dụng được phương pháp trong bộ phim kinh điển này áp dụng vào thực tiễn cuộc sống, thành công thu hút được sự chú ý của cô. Hiện tại, chắc cô đã hiểu được toàn bộ quá trình rồi chứ?"
Nói một cách đơn giản là, chiêu mà anh ta dùng để đùa giỡn cô chính là chiêu mà Jerry đã dùng để đùa giỡn Tom. Bởi vậy nên anh ta cho rằng, áp dụng phương pháp để xin thêm kinh phí cũng có thể xin được hệ thống bảo vệ mà anh ta muốn. Quả nhiên thiên tài đều theo chủ nghĩa lý tưởng, thật quá ngây thơ.
Ngữ Kỳ im lặng một lát, chán nản vỗ tay, khẩu thị tâm phi khen: "Tuyệt vời." Ngừng lại một lát, "...Thế nhưng tôi còn có chút việc, tôi đi trước." Vừa dứt lời đã quyết đoán quay lưng, nhưng vừa ra đến cửa đã bị anh ta gọi lại.
Không tình nguyện dừng bước, cô quay lại hỏi: "Còn việc gì nữa?"
Thích Trạch không lên tiếng, nhìn chằm chằm cổ tay phải cô, cau mày nói "Cô bị thương à?"
Ngữ Kỳ nhìn theo ánh mắt anh ta, lúc này mới phát hiện ra dưới tay áo mình lộ ra vết thương xanh tím. Đối với người làm công tác y tá thường xuyên phải không chế bệnh nhân tự nhiên phát điên mà nói, vết bầm tím như vậy thật sự rất bình thường. Trên thực tế, thường xuyên có hộ sĩ, bác sĩ bị cắn, bị cào. Những kinh nghiệm chiến đấu cô có được trong những nhiệm vụ trước đã giúp cô tránh được rất nhiều tình huống làm mình bị thương, có điều thể chất thân xác này không tốt lắm vậy nên khó mà không bị vài vết bầm tím.
Ngữ Kỳ không thèm để ý, chỉ qua loa nói về chuyện xảy ra trong lúc tuần tra ban đêm, sau đó cúi đầu sửa lại tay áo, che vết thương bầm tím kia lại.
Đối với người đã trải qua các loại nhiệm vụ mưa bom bão đạn, thần tiên ma quái như cô, vết thương nhỏ này thật không đáng để tâm. Nhưng đối với người tự cho là văn minh, có giáo dục, có tố chất, không bao giờ đánh nhau như Thích Trạch thì việc trên cơ thể có vết thương như vậy là điều không thể chấp nhận nổi.
Anh ta cau mày căm phẫn: "Anh ta không xin lỗi cô sao? Là thằng đàn ông, làm sao có thể đánh phụ nữ chứ! Vô giáo dục! Tên dã man!"
Ngữ Kỳ nhìn anh ta một lát, không thể nhịn cười. Không thể không nói, tên Thích Trạch tuy rằng độc miệng, tính cách cũng tệ hại nhưng trong một số trường hợp, anh ta cũng thật khiến người ta thích.
Vẻ mặt cô dịu đi, bất đắc dĩ nói: "Thật ra cũng không thể trách người kia, lúc ấy anh ta đang phát bệnh, không hề ý thức được mình đang làm cái gì."
"Vậy anh ta cũng phải xin lỗi cô chứ, tối thiểu cũng phải có một bức thư xin lỗi dài một ngàn từ." Dứt lời, anh ta nhìn cô, lại thấy vẻ bất đắc dĩ của cô, cau mày không dám tin: "Anh ta không xin lỗi cô sao?!"
Ngữ Kỳ cười khổ: "Ở đây, thường xuyên xảy ra chuyện như vậy..." Chưa dứt lời, cô đã thấy Thích Trạch đứng dậy, hùng hổ lại gần mình.
Cô còn chưa kịp hỏi, anh ta đã dùng cái giọng chỉ con nít mới dùng để nói chuyện với cô: "Tôi đi tính sổ với anh ta!"
"...Anh không muốn ra khỏi phòng cơ mà..." Trước khi anh ta gây náo loạn, Ngữ Kỳ phải kịp thời ngăn cản. "Có lẽ bọn họ đang chờ cơ hội để hại anh, tùy tiện đi ra ngoài như vậy, rất nguy hiểm."
Nghe câu cuối cùng của cô, Thích Trạch khựng lại như thể bị ấn nút tạm dừng.
Thấy anh ta do dự, Ngữ Kỳ khẽ thở phào, tiếp tục khuyên nhủ: "Anh ta ở trong căn phòng cuối cùng, anh phải đi qua hơn nửa cái hành lang này mới đến được chỗ anh ta. Anh ta cao trên một mét tán lăm, cho dù anh có gặp thì cũng không làm gì được anh ta đâu."
Nghe câu cuối cùng của cô, Thích Trạch cảm thấy lòng tự trọng như bị tổn thương rất lớn, anh ta quay đầu lại nhìn cô nhấn mạnh: "Tôi cao một mét tám bảy, cao hơn một mét tám lăm."
Ngữ Kỳ nhịn cười, không thể bỏ qua cơ hội đả kích anh ta, liếc mắt đánh giá anh ta từ trên xuống dưới, "Nhưng anh ta có cơ bụng sáu múi...anh thì sao?" Dứt lời, cô đến gần anh ta: "Được rồi, có nhân viên nào ở đây chưa bị bệnh nhân đánh đâu, tôi không sao, anh lên giường nằm nghỉ đi."
Thích Trạch đột nhiên mím môi, nhìn chằm chằm cô, dường như đang quyết định một chuyện rất quan trọng, sau đó mở cửa ra, đi thẳng ra ngoài không quay đầu lại.Bỏ lại một câu nghe có vẻ rất khí phách thực ra lại vô cùng trẻ trâu: "..Chỉ số thông mình của tôi có giá trị hơn thể lực của anh ta."
Ngữ Kỳ ngẩn ra, không thể tin được anh ta lại dám đi ra ngoài. Đến khi giật mình tỉnh ngộ đuổi theo, anh ta đã đi được vài mét.
Quanh hành lang đều là những bệnh nhân mang vẻ mặt đờ đẫn, có một số người đang đập đầu vào tường, một số đang nói chuyện với không khí, còn một số lại đang lẩm bẩm một bài hát không rõ nghĩa...Bọn họ đang sống trong thế giới của chính họ, không có chút hứng thú nào với tất cả những chuyện đang diễn ra xung quanh.
Còn vài bước nữa là Ngữ Kỳ sẽ đuổi kịp Thích Trạch, anh ta lại tràn đầy cảnh giác nhìn một tên bệnh nhân đang dựa vào bức tường đối diện. Hai người trừng mắt nhìn nhau, không chịu nao núng, thật giống như hai đứa con nít ngây ngô.
Ngữ Kỳ bất đắc dĩ hỏi: "Anh lại làm sao vậy?"
"...Anh ta có ý xấu với tôi." Thích Trạch cúi đầu thì thầm như gặp phải kẻ thù lớn "Tôi nghi ngờ, anh ta là đồng bọn của Hạ Mạch Mạch."
"Ạnh ta có ý xấu với tất cả mọi người..."
Cô còn chưa nói hết, anh ta lại giật mình như nhớ ra điều gì đó, dùng giọng điệu vương giả cao thượng nói: "À, đúng, tôi quên mất. Đầu óc của mấy người nơi này đều có vấn đề" Dứt lời, anh ta dời mắt, hừ lạnh một tiếng, tiếp tục tiến về phía trước.
"..."
Hai người dừng lại trước cửa căn phòng cuối cùng của dãy hành lang, cách một cánh cửa sổ thủy tinh, Ngữ Kỳ chỉ tên bệnh nhân kia cho Thích Trạch: "Anh thấy tên đàn ông cao to kia không? Anh thật sự muốn nói lý lẽ với anh ta sao? Giao ước trước, nếu anh ta muốn đánh anh, tôi cũng không cứu được anh đâu."
Thích Trạch không quan tâm hừ lạnh một tiếng, nhìn theo hướng ngón tay cô chỉ, ánh mắt vốn đang tràn đầy khinh rẻ bỗng nhiên đọng lại, anh ta khẽ gầm gừ với cô: "Anh ta mà một mét tám lăm sao? Ít nhất phải một mét chín!"
"...Tôi nói là cao hơn một mét tám lăm, một mét chín cao hơn một mét tám lăm đó."
Anh ta dường như không nghe thấy cô đang nói gì, nhìn chằm chằm tên đàn ông lưng hùm vai gấu kia. Đến khi cô cảm thấy anh ta sẽ không thèm quan tâm mọi thứ mà nhảy vào trong đó thì anh ta lại dột nhiên quay người lại, kéo cô đi mất, còn rất căng thẳng nói: "Anh ta đã nhìn thấy chúng ta!"
"..." Ngữ Kỳ nhìn cánh tay đang nắm chặt mình "Nói thật, tôi nghĩ anh sẽ cứng cỏi dũng cảm hơn thế này nhiều. Còn nữa, anh không cảm thấy chúng ta quá gần nhau sao?"
Thích Trạch khưng lại, chậm rãi cúi xuống, kinh dị trừng mắt: "Cô nhét tay cô vào tay tôi từ lúc nào thế?"