Kể từ sau hôm đó hắn đều không thấy cô đâu, mà cho dù có đi tìm cô vài lần, cô cũng không ở trong phòng, giống như cô đã bốc hơi khỏi tòa lâu đài này vậy. Rõ ràng cô đang trốn tránh hắn.
Tất nhiên Ngữ Kỳ cố ý làm vậy, thứ nhất, hiện giờ bên cạnh hắn còn có Angelia, nếu không dùng cách này, rất khó khiến hắn dành toàn bộ sự chú ý cho mình. Con người vốn là sinh vật chỉ khi đã mất di rồi mới cảm thấy hối tiếc vì đã coi thường chúng.
Thứ hai, nếu cô tỏ ra không chút nóng giận mà vẫn ở bên cạnh hắn, như vậy thì có vẻ quá mức khép nép nhún nhường, ít nhiều tự hạ thấp mình– là con gái, bình thường có thể ngoan ngoãn nghe lời, nhưng đến khi bị chạm vào giới hạn thì nhất định phải có chính kiến, nếu không sẽ khiến người ta khinh thường.
Thứ ba, khi độ thân mật đã lên đến mức cao nhất, khi hắn muốn bù đắp cho cô thì việc tạm thời bỏ đi trong một thời gian ngắn, sẽ làm tầm quan trọng của mình trong lòng hắn cao hơn rất nhiều. Có đôi khi, nếu không mất mát, con người ta vĩnh viễn không ý thức được những thứ đó quan trong với mình đến nhường nào.
Sáng ngày thứ năm, hắn huy động toàn bộ thuộc hạ, lật tung từng góc ngách trong lâu đài lên tìm cô.
Mãi đến khi màn đêm sắp kết thúc, trời dần sáng, rốt cục có một tên Vampire báo lại thấy cô đang trốn trên đỉnh tòa tháp cao nhất trong thành. Để hạn chế đến mức tối đa các cơ hội có thể gặp hắn, Ngữ Kỳ lựa chọn một nơi mà bình thường không có ai sẽ đặt chân đến.
Mà đúng lúc Ngữ Kỳ phỏng đoán thời gian đã đủ, đến lúc cô nên trở về phòng thì bóng dáng quen thuộc kia lại đột nhiên xuất hiện trước mặt cô.
Vampire tóc vàng mắt đỏ từ trên cao nhìn xuống cô, không nói bất cứ lời nào, vẻ mặt lạnh lùng tức giận. Đây là lần đầu tiên Ngữ Kỳ nhìn thấy vẻ mặt này của hắn, trước đây cho dù hắn có tức giận thế nào thì cũng luôn giấu sự phẫn nộ đằng sau nụ cười lạnh như băng.
Ngữ Kỳ im lặng, cuối cùng cúi đầu kêu một tiếng: "Phụ thân đại nhân."
Hắn cười lạnh " Thật bất ngờ, cô còn biết ta là ai– cô có biết là trời sắp sáng rồi không, cô còn ở đây làm gì, chờ chết sao?" Ngừng một lát, hắn thô lỗ bóp mặt cô, nhìn từ trên xuống dưới, hung hăng cau mày: "Đã mấy ngày không ăn cơm rồi, sắc mặt sao lại tái nhợt đến mức này?"
Cô im lặng cúi đầu, nhìn từ góc độ của hắn, quầng thâm dưới mặt của cô vô cùng nghiêm trọng, làm cho khuôn mặt vốn đã tái nhợt của cô càng thêm tiều tụy.
Im lặng một lát, hắn lại có chút mềm lòng, dịu giọng khuyên:"Được rồi, đừng giận dỗi nữa." Dứt lời hắn buông cằm cô ra, dùng móng tay cắt một đường thật mạnh xuống cổ tay mình. Một dòng máu tươi đỏ sẫm phun ra.
Đưa tay đến bên môi cô, hắn nheo mắt lại, uy hiếp: "Há mồm ra, đừng để ta nói lần thứ hai."
Ngữ Kỳ nhẹ nhàng cầm lấy tay hắn, từ từ ngước lên nhìn hắn.
Dưới cái nhìn chằm chằm của cô, vẻ mặt cương cứng lạnh lùng của hắn dần dịu đi, tiếng nói khàn khàn trầm thấp vang lên, nhưng giọng điệu lại vẫn không hề nhẹ nhàng: "Không muốn biến thành xác khô thì hút hết cho ta."
Cô nghe lời cười cười, cúi đầu xuống, thế nhưng khuôn mặt tiều tụy lại khiến cho nụ cười này trở nên yếu đuối mà mỏi mệt. Hắn khó chịu cau mày.
Mà cô lại không biết điều này, chỉ tập trung liếm dòng máu tươi lạnh như băng đang tràn ra, động tác dịu ngoan như mèo con liếm sữa. Đầu lưỡi khẽ đảo qua miệng vết thương trên da hắn, càng giống như một nụ hôn dịu dàng mà triền miên.
Hắn không nhịn được cau mày, khẽ nói: "Mạnh thêm chút nữa, rất ngứa."
Từ góc nhìn của hắn, có thể thấy động tác của cô cứng lại một chút, sau đó hàng mi dài đen nhánh kia rung lên, cô khẽ nhếch nhếch làn môi mỏng đã bị máu nhuộm hồng: "Tôi chỉ sợ sẽ làm ngài đau." Giọng nói của cô rất bình tĩnh, nhưng lại khiến người ta cảm thấy cô có chút tủi thân.
Hắn im lặng nhìn cô, lông mày nhíu chặt dần dần dãn ra, cảm thấy chút giận dữ còn sót lại với cô kia cũng đã bị cuốn trôi sạch sẽ. Hắn thở dài một tiếng, nhẹ giọng nói: "Đừng trốn ta nữa, được không?"
Cô chậm chạp buông tay hắn ra, khẽ lắc đầu: "Tôi không trốn ngài, tôi chỉ không biết làm thế nào để đối mặt với ngài– cho tôi thêm chút thời gian nữa được không?."
"Còn cho cô thêm thời gian nữa? Sau đó cô tự biến mình thành cái bộ dạng sống dở chết dở này?" Hắn cười lạnh, túm lấy tay cô, không thèm báo một tiếng đã cưỡng chế bắt cô về lâu đài, đưa thẳng cô về phòng.
Cô bị hắn ném vào một cái quan tài phủ dày lông thiên nga, nghe thấy tiếng nói khàn khàn rõ ràng của hắn truyền trên đỉnh đầu: "Nếu như ngươi dám không tham gia yến hội ngày mai..." Hắn nheo mắt lại đầy nguy hiểm, cười vô cùng ma mị "Cô sẽ không muốn biết hậu quả đâu."
....
Nếu hắn đã nói thế, Ngữ Kỳ cũng sẽ vì không làm hắn mất mặt mà tham gia. Dù sao mục đích của cô là làm cho hắn thích cô, mà không phải là khiến quan hệ của cả hai trở nên xa cách.
Nhưng đến hôm sau, vẫn có hai tên Vampire chuyên trách đến ép cô đến đại sảnh. Mấy trăm ngọn nến đang cháy, khiến cho nơi bình thường vẫn lạnh lẽo u ám trở nên sáng như ban ngày. Trên chiếc bài trải khăn trắng muốt bày những món điểm tâm ngọt cùng rượu, người hầu mặc quần áo chỉnh tề bưng khay đi qua đi lại. Trong âm nhạc du dương, một đôi trai tài gái sắc đang ôm nhau xoay tròn giữa sân nhảy, làn váy sặc sỡ nhiều màu ở không trung vẽ nên những đường cong diễm lệ.
Hai tên Vamprie kia đưa cô đến nơi liền lui xuống, Ngữ Kỳ đứng tại chỗ im lặng một lúc lâu. Tùy tiện với một ly cocktai đi đến một góc chậm rãi nhấm nháp.
Trong những đôi trai gái đang thấp giọng nói chuyện với nhau, có hai người khiến cô chú ý– trưởng lão Richard và một vị mỹ nữ người Pháp.Cô gần như có thể chắc chắn rằng, cô gái kia hẳn là Elizabeth, nữ chính trong tiểu thuyết này.
Có lẽ do Ngữ Kỳ xuyên đến đã làm cho cho cốt truyện bị thay đổi, Elizabeth không trở thành con nối dõi của Ansel Al Lancaster, nhìn tình huống trước mắt có lẽ là do trưởng lão Richard ủng hộ cô ấy. Điều này dường như khiến cho tất cả mọi thứ đều biến hóa, liên minh giữa con nối dòng với bậc tiền bối đương nhiên là rất lớn mạnh, giờ khắc này ánh mắt Elizabeth nhìn Richard chan chứa sự dịu dàng.
Sau khi quan sát cẩn thận, cô tỉnh táo lại, nhận ra điệu nhạc đã bị dừng hẳn, nhưng đôi trai gái đang ôm nhau xoay tròn kia cũng không biết đã ngừng lại từ lúc nào, mà những người đang nói chuyện với nhau cũng đã im lặng, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về trước cầu thang xoắn ốc.
Trong sự im lặng tĩnh mịch, có tiếng bước chân quen thuộc truyền từ đằng xa tới, nhẹ nhàng, chậm rãi, lười nhác mà lại tao nhã, Ngữ Kỳ đột nhiên hiểu ra nguyên nhân khiến lúc này họ trầm mặc.
Giây tiếp theo, một bóng dáng cao to xuất hiện trên tấm thảm đỏ trải giữa cầu thang.Tất cả Vampire đồng loạt cúi đầu, đồng loạt dùng tư thế kính cẩn tao nhã mà hành lễ.Trong phút chốc, tầm nhìn đang vô cùng chật trội bỗng trở nên vô cùng trống trải, trong mắt Ngữ Kỳ giờ chỉ có một mình hắn.
Vương giả tóc vàng không thèm để ý đến đám người đang hành lễ quanh mình, ánh mắt của hắn quét đến chỗ cô thì ngừng lại. Hắn chậm rãi nhếch khóe môi, vẽ thành một nụ cười lười biếng, thong thả bước xuống cầu thang.
Đối với Vampire, tốc độ thế này phải nói là cố ý đi chậm lại, vô cùng chậm nhưng ở đây ngoại trừ Ngữ Kỳ, không một ai dám ngẩng đầu lên. Bọn họ cúi gằm mặt như trước, im lặng, cung kính phục tùng.
Hắn nhìn cô không chớp mắt, bước thẳng đến chỗ cô, dáng vẻ thong dong tùy ý, khuôn mặt vẫn không chút cảm xúc như trước, giống như đã coi đám quý tộc Vampire đang khom mình hành lễ kia chỉ là phông nền không cần thiết.
Khác với những lúc ở bên cạnh cô, mỗi bước chân của hắn lúc này đều tản ra khí thế áp bách mạnh mẽ, lấn át qua hơn chục tên quý tộc Vampire nơi này.
Đến khi chỉ còn cách cô hơn một mét, hắn mới dừng lại, từ từ thu lại khí thế quanh mình. Lúc này, đám Vampire mới lục tục đứng thẳng người dậy, quay lại xem.
"Hôm nay, ta muốn tuyên bố một việc." Hắn im lặng nhìn Ngữ Kỳ, cũng chậm rãi tuyên bố với tất cả mọi người " Từ hôm nay, Margaret sẽ là người thừa kế duy nhất của ta!" Hắn ngắt ra một chút, ánh mắt nheo lại, cố ý kéo dài câu nói " Cũng là..." Hắn chậm chạp không nói tiếp, mãi đến khi thấy ánh mắt nghi hoặc của cô mới mỉm cười, nhấn mạnh từng chữ "... bạn lữ duy nhất của ta."
Ngữ Kỳ đã hoàn toàn sững sờ, đây là tình huống cô chưa từng nghĩ đến, trong giây phút ấy, cô chỉ biết ngỡ ngàng nhìn hắn, không biết mình nên làm gì, đến tận khi hắn chậm rãi dang tay về phía cô.
Trong trường hợp hắn tuyên bố một sự kiện như vậy, cho dù thế nào cô cũng không thể làm hắn mất mặt – Ngữ kỳ ngoan ngoãn bước lên phía trước, vùi mặt vào lòng hắn, ôm chặt lấy thắt lưng hắn.
Không biết hắn đã làm gì, đám quý tộc nơi này không có bất cứ ai tỏ vẻ kinh ngạc, ai cũng bình tĩnh như thể đã đoán được việc này sẽ xảy ra, tất cả mọi người thờ ơ như đang được diễn theo kịch bản đã được sắp xếp sẵn vậy.
"Phụ thân đại nhân..." Cô ở trong lòng hắn, nhỏ giọng nói " Tôi rất cảm ơn ngài, thế nhưng...thật ra tôi không cần danh phận, tôi chỉ quan tâm đến việc tình cảm của ngài đối với tôi..." Chưa nói hết câu, cô đã im bặt, cô ngửi thấy trên người hắn có mùi máu tươi, mùi máu tươi vô cùng nồng đậm.
Cô giãy ra khỏi lòng hắn, trừng mắt hỏi: "Ngài đang bị thương sao?"
Hắn mỉm cười, đưa tay xoa đầu cô, giọng nói khàn khàn nhưng mềm mại, tựa như loại lông thiên nga quý giá nhất "Ta đã diệt sạch gia tộc DIya, Angelia đã rời khỏi đây... vậy em đã hài lòng chưa? Công chúa nhỏ của ta?"
Ngữ Kỳ không biết làm sao, theo bản năng hỏi lại "Cái gì?"
Hắn mỉm cười, lại kéo cô vào lòng, chậm rãi thì thầm bên tai cô "Từ nay trở đi, ta chỉ thuộc về một mình em."
Cô im lặng ngơ ngác núp trong lòng hắn một lúc lâu sau mới tỉnh ngộ, dang hai tay ôm lấy hắn, khẽ hỏi: "Vậy là, ngài thích tôi sao?"
Trước khi nghe được câu trả lời của hắn, Ngữ Kỳ đã cảm giác được đầu ngón tay cô đang chạm phải một mảnh vạt áo ẩm ướt lạnh băng, không chỉ vậy, chất lỏng lạnh lẽo kia vẫn đang chậm rãi ứa ra, khuếch tán, lan rộng.
Cô lập tức hiểu ra, suy đoán của mình là chính xác, hắn đang bị thương, hơn nữa, vết thương không hề nhẹ. Vì nếu như chỉ là bị thương bình thường, thì sau thời gian dài như vậy, miệng vết thương cũng đã khép lại.
Mặc kệ tất thảy, Ngữ Kỳ túm lấy cánh tay hắn, dùng tốc độ nhanh nhất có thể kéo hắn rời khỏi đại sảnh, chọn bừa một hành lang u ám mà rẽ vào.
Mái tóc đen bị gió thổi tung còn chưa kịp rũ xuống bờ vai, cô đã đưa tay cởi lễ phục của hắn.
"Em muốn làm gì..." Hắn bất đắc dĩ ngăn hành động của cô lại, lại bị sát khí tản ra từ cô làm giật mình. Sửng sốt một lát, hắn mới khẽ cười " Hóa ra một con mèo dù có ngoan ngoãn đến mức nào đi chăng nữa, thì cũng có lúc giương nanh múa vuốt."
Cô không thèm để ý, chỉ nhanh chóng cởi cúc áo ra, nhẹ nhàng xắn áo hắn lên. Quả nhiên nhìn thấy bên sườn phải của hắn có một vết thương, máu đen đang chậm rãi ứa ra, lại không có một chút dấu hiệu nào là sẽ lành lại.
"Vết thương do súng? Viên đạn đã được lấy ra chưa? Tại sao vết thương không thể tự lành?" Bởi vì lo lắng, cô nói rất nhanh, ùn ùn đặt câu hỏi.
Hắn không thèm để ý, chỉ nở nụ cười "Không sao, ta không dễ chết vậy đâu.."
Cô cau mày, ngắt lời hắn, vô cùng chắc chắn mà nói ra suy đoán của mình "Có phải ngài vẫn chưa lấy viên đạn ra đúng không, nếu không miệng vết thương đã liền lại lâu rồi. Là loại đạn nào? Đạn mạ bạc?"
Hắn thở dài, nhẹ nhàng nói "Đúng, là đạn mạ bạc, dường như còn phủ thêm một lớp nước thánh." Vừa dứt lời đã nhìn thấy cô đưa tay lấy viên đạn ra, hắn vội vàng ngăn lại "Em điên rồi sao, trên đó phủ một lớp nước thánh rất dày!"
"Là ngài điên rồi, cô ta đáng để ngài làm thế này sao?" Cô giật cổ tay, rất dễ dàng thoát khỏi tay hắn, cắn răng đưa ngón tay vào miệng vết thương của hắn.
Hai người gần như đồng thời phát ra tiếng kêu đau, hắn bị đau vì miệng vết thương bị động vào, còn cô lại là bởi vì ngón tay bị tổn thương.
Hắn nhắm mắt lại, nhăn mày đau đớn "Không phải vì cô ấy."
Ngữ Kỳ chịu đựng sự đau đớn mãnh liệt đang truyền khắp thân thể, đến khi chạm đến viên đạn kia lại bị lớp bạc cùng nước thánh phủ trên đó đốt đến cả người run rẩy, môi dưới đã bị hàm răng trắng bóng cắn nát.
Nhưng cho dù có bị như vậy, hai ngón tay của cô vẫn kẹp chặt đầu đạn, kéo nó ra ngoài.
Hắn mệt mỏi tựa vào vách tường, chậm rãi vươn tay vuốt lên cái trán đã đẫm mồ hôi của cô, khẽ cười "Mèo ngốc."
Cô ngẩng mặt nhìn hắn.
"Thấy em muốn như vậy..." Ánh mắt hắn mang chút trêu chọc, nhưng nụ cười lại dịu dàng hiếm thấy "Ta sẽ thử yêu em."