Ngữ Kỳ kéo cái thang gỗ cũ kĩ, mục nát dẫn lên gác xép xuống. Cẩn thận trèo lên, nhẹ nhàng đẩy tấm ván gỗ ra, thích ứng với ánh sáng tối tăm trên gác xép rồi mới từ từ tiến lên. Hình như ở đây không có cửa sổ, cũng không có lỗ thông gió. Có thể thấy, ngoại trừ phòng chứa đồ ở tầng một, nó là nơi âm u, tối tăm nhất trong biệt thự.
Cô cẩn thận sờ soạng giữa một màn tối đen. Xúc cảm cảm nhận toàn là tro bụi dày đặc. Trong không khí tràn ngập mùi ẩm mốc, làm người ta không thoải mái. Cho dù đã đủ cẩn thận, nhưng trong tình cảnh không nhìn thấy gì, cô vẫn bất cẩn va vào một cái ghế gỗ đổ ngửa. Phịch một tiếng, vang vọng trong gác xép yên tĩnh càng to hơn.
Ngữ Kỳ sững sờ, đang định ngồi xổm xuống dựng ghế lên, chợt nghe thấy tiếng Nhan Bộ Thanh. Không giống như trước kia xuất hiện trong đầu, mà thực sự vang lên bên tai. Hoàn toàn khác biệt với mấy ngày qua hắn hy sinh và nhượng bộ, giờ khắc này giọng điệu hắn tràn ngập lãnh đạm và xa cách. Là thái độ giống như đối xử với người xa lạ.
"Cô tới làm gì?"
Cô chậm rãi buông tay ra khỏi ghế gỗ, đứng dậy, âm thanh bình thản nói:
""Tôi lo cho anh!"
Nhớ lại nói ban nãy phát ra giọng nói, Ngữ Kỳ phân rõ một chút phương hướng, từ từ tới gần Nhan Bộ Thanh.
"Đừng tới đây!"
Ngay lúc cô sắp áp sát, hắn rốt cuộc mở miệng:
"Tôi không khống chế được lực lượng""
Đáng tiếc đã quá muộn, tay trái cô vươn ra, đã chạm vào cánh tay phải của hắn. Có lẽ, cố áp chế một sức mạnh to lớn trong cơ thể, làn da bên ngoài của hắn lạnh tới mức có thể làm bỏng lạnh. Cho dù sức nhẫn nại cực kỳ tốt, phản ứng đầu tiên của Ngữ Kỳ là đau đớn rụt tay lại.
Nhưng khí tức âm hàn áp chế trong cơ thể hắn, vì tìm được một lỗ hổng đột phát mạnh mẽ xông tới, như một dòng điện cao áp nhanh chóng lan tỏa khắp người cô. Đó là một loại rét lạnh đến cực hạn, lạnh đến mức làm tổn thương đến cả linh hồn.
Ngữ Kỳ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, mạch máu khắp người như ngưng kết thành băng. Tứ chi chết lặng và cứng ngắc, không chịu não bộ khống chế. Hai đầu gối mềm nhũn, cô quỳ rạp xuống đất, há mồm phun ra một ngụm máu tươi.
Hình như Nhan Bộ Thanh bị cảnh này làm cho ngây ngẩn cả người, theo bản năng vươn tay ra đỡ cô, cũng may vươn ra một nửa, cuối cùng tỉnh táo lại, vội rút tay về. Qua hồi lâu,Ngữ Kỳ dần dần bình ổn, có điều không nhịn nổi ho khan, ho sặc sụa như thể sắp rơi cả lục phủ ngũ tạng ra ngoài. Nhan Bộ Thanh trầm mặc một lát, giọng trầm thấp, chậm rãi nói:
".....Xin lỗi!"
Ngữ Kỳ ngẩn người, che miệng, ngẩng đầu nhìn về phía hắn lại chỉ thấy một khoảng tối đen. Hít sâu một hơi, cô cố gắng đè nén cơn ho khẽ nói:
"Không, là tôi sai. Tôi quá lỗ mãng"
Chưa dứt lời, cô không nhịn được ho khan. Nhất thời, trong gác xép yên tĩnh chỉ quanh quẩn tiếng cô kiềm chế cơn ho khan. Nửa ngày sau, Nhan Bộ Thanh không nhịn được lên tiếng nói:
"Cô...không sao chứ?"
Mặc dù Ngữ Kỳ cảm thấy máu vẫn dồn lên cổ họng, lại không nhịn được bật cười. Giữa một khoảng không tối đen, không ngờ ngày thường hắn lạnh lẽo làm cho người ta sợ hãi, cũng có thời điểm bất an. Có thể thấy, hắn không hề vô cảm như lời hắn nói.
Khi một người đàn ông đồng thời có cả hảo cảm và áy náy với người khác phái, thì họ rất dễ động lòng. Lúc này thái độ rất quan trọng, không thể biểu hiện ra vẻ không sao làm cho hắn cảm thấy bạn không bị tổn thương nghiêm trọng, cũng không thể tỏ thái độ oán giận, khiến cho hắn áy náy biến thành tức giận. Cho nên Ngữ Kỳ cố gắng áp chế trong cổ họng không khỏe, khụ khụ cổ họng ho nhẹ nói:
"....Không sao!"
Dừng một chút, cô nhẹ giọng nói:
"Đi với em xuống lầu được chứ? Chúng ta cùng nhau nghiên cứu làm cách nào khống chế sức mạnh của anh."
Nhan Bộ Thanh không lập tức trả lời, sau một lát hắn thản nhiên mở miệng:
"Em không sợ sẽ bị tôi giết chết?"
Khác với nội dung câu nói, giọng điệu hắn ôn tồn, bình thản gần đạt đến mức dịu dàng. Giọng Ngữ Kỳ còn mang chút khàn khàn nhưng cô cười khẽ:
"Anh sẽ không làm thế!"
Dừng một chút, cô thực sự kiên định, từ từ nói: "Em tin tưởng anh!"