Đêm dài đằng đẵng cuối cùng cũng kết thúc, sắc trời từ từ sáng lên một chút.
Ngữ Kỳ chậm rãi mở hai mắt, thấy Phó Khinh Hàn đưa lưng về phía mình, vẫn là tư thế khoanh chân ngồi giữa giường như cũ. Ánh sáng phía bên ngoài chỉ chiếu vào một ít, trong phòng vẫn tối đen nặng nề như cũ, khiến bóng lưng hắn vừa đẹp vừa lạnh lẽo, không hiểu sao lại mang theo chút cô đơn.
Ngữ Kỳ yên lặng nhìn một lúc, rồi xốc tấm chăn vẫn đang đắp trên người lên, nửa quỳ dịch đến bên cạnh hắn.
Mí mắt hơi mỏng của Phó Khinh Hàn khẽ nhúc nhích một chút, hẳn là đã nhận ra động tĩnh của nàng, nhưng không biết vì sao lại không mở mắt ra.
Ngữ Kỳ cũng không thèm để ý, dù sao cũng không có việc gì để làm, nên liền nâng tay phải vẫn đang đặt trên đầu gối của hắn lên, hiếu kỳ quan sát.
Ngón tay Phó Khinh Hàn vốn cực kỳ thon dài, giờ đây không còn chút máu thịt, chỉ còn lại xương ngón tay trắng thê thảm, càng làm tăng thêm vẻ thon dài, nhất là đầu ngón tay, tưởng chừng như mũi kim khiến lòng người phát lạnh.
Đó là một bàn tay không còn sức sống, nhưng chủ nhân của nó vẫn dung nhan lóa mắt, thật sự rất kỳ quái.
Tầm mắt của Ngữ Kỳ chỉ dừng lại chốc lát trên tay hắn rồi chậm rãi dời hướng lên trên, lúc ánh mắt chạm đến cổ tay thì hơi ngừng lại.
Không biết có phải do ảo giác của nàng hay không, hôm qua lúc nàng nhìn thấy, bộ phận hóa thành xương trắng mới chỉ lan tới phần xương bán nguyệt ở cổ tay, dường như vẫn chưa kéo dài đến xương cổ tay đằng trước.
Nếu như đó không phải là ảo giác của nàng... Lòng Ngữ Kỳ hơi trầm xuống, còn chưa đợi nàng nói gì, xương trắng vốn đang lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay nàng lại đột nhiên di chuyển, năm ngón tay xương xẩu thon dài đến quá phận "Cách lạp cách lạp" thu lại, giãy giụa thoát ra khỏi tay nàng.
Ngữ Kỳ ngẩn ra, theo bản nâng ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt phượng tối đen sâu thẳm của Phó Khinh Hàn.
Chẳng biết từ khi nào, đôi mắt xinh đẹp ấy không còn trong veo như lần đầu gặp mặt nữa, mà lại trở thành một mảng hồ sâu rét lạnh, tối đen, không thấy rõ được.
Ngữ Kỳ trầm mặc một lúc lâu, tầm mắt hơi dời đi, "... Chàng đã khỏe lên chút nào chưa?"
Phó Khinh Hàn không lên tiếng, chỉ là ánh mắt hơi di chuyển, dừng lại một chút trên khuôn mặt, rồi lại hơi di chuyển xuống dưới, thản thiên nhìn về ngực trái của nàng, ánh mắt vô cùng bình thản, nhưng không hiểu sao lại khiến lòng người phát lạnh.
Ngữ Kỳ theo bản năng cúi đầu cụp mắt, chỉ là đầu vừa mới cúi xuống, cằm đã bị hắn nâng lên.
Hắn dùng tay phải, khiến xương trắng lạnh băng chạm vào làn da ấm áp mềm mại của nàng, thật sự rất hợp với câu hồng nhan bạch cốt.
Không biết Phó Khinh Hàn đang suy tư về vấn đề gì, nhưng hắn cứ duy trì tư thế này một lúc, rồi mới nhàn nhạt mở miệng, "Phu nhân, phải làm thế nào thì nàng mới có thể yêu ta?" Ngữ khí của hắn bình tĩnh đến mức dường như không mang theo chút cảm xúc nào, rồi lại giống như chỉ đang lẩm bẩm tự nói một mình mà thôi.
Ngữ Kỳ ngẩn ra, tiện đà mỉm cười, chậm rãi mở to mắt nhìn về phía hắn, "Chàng hỏi như vậy, tức là đang khẳng định ta không yêu chàng sao?"
Phó thành chủ nghe vậy, sau một hồi trầm mặc bỗng nhiên nhẹ nhàng cười một tiếng, khí tức lạnh lẽo độc ác trên người rút bớt đi một ít, không khí vốn có chút căng thẳng giữa hai người cũng hơi dịu xuống.
Ngữ Kỳ bị nụ cười này của hắn làm cho khó hiểu, căn bản không rõ câu nói nào của mình có vấn đề.
Phó Khinh Hàn thấy nàng như vậy, trong đôi mắt phượng thon dài hiện ra ý cười nhỏ vụn, giọng nói thậm chí mang theo hơi thở ôn hòa, "Trước nàng, ta từng có mười phu nhân. Thời gian ở cùng họ đủ để ta phân biệt được trái tim chân thật của một người phụ nữ."
Ngữ Kỳ nghe hắn nói như vậy, cũng không hề để lộ thần sắc hoảng loạn, chỉ mặt không đổi sắc gật gật đầu, nhưng trái tim lại hơi trầm xuống.
Nhưng Phó Khinh Hàn lại không thèm để ý đến suy nghĩ của nàng lúc này, chỉ tiếp tục nói, "Lâm Ngữ Kỳ, nàng là người duy nhất làm ta cảm thấy đau đầu mấy năm gần đây." Hắn vừa nói thế, vừa mỉm cười chỉnh lại vài sợi tóc lòa xòa bên tai giúp nàng, động tác rất nhẹ, dường như làm cho người ta cảm thấy sự dịu dàng không có thật, "Mỗi người bọn họ đều có thứ để yêu thích, có người yêu châu báu, có người thích y phục đẹp, lại có kẻ mê luyến quyền lực... Chỉ cần được thỏa mãn, cuối cùng họ sẽ ngoan ngoãn dâng trái tim mình cho ta. Còn nàng thì khác, nàng dường như không có bất kỳ ước mong gì, thậm chí cả một thú vui nhỏ cũng không có."
Ngữ Kỳ chậm rãi ngẩng đầu lên, mặt không biểu cảm đối diện với hắn, trong đôi mắt đen láy chỉ là một mảnh hờ hững.
Ý cười bên môi Phó Khinh Hàn sâu thêm ba phần, hắn hơi nghiêng người về phía trước, đôi môi mỏng xinh đẹp dường như chạm tới vành tai nàng, hơi thở có chút lạnh lẽo phất lên cổ nàng, "Phu nhân, nàng có biết điểm khác nhau lớn nhất giữa nàng và bọn họ là gì không?"
"Dù dối trá hay chân thành, dù lạnh băng hay ấm áp, thì ít nhất trong lồng ngực họ vẫn còn có một trái tim đang đập mạnh, nhưng nàng lại không có... Phu nhân, nàng không có trái tim."
"So với ta mà nói, thật ra nàng còn giống một con quái vật hơn."
Ngữ khí của hắn rất dịu dàng, dịu dàng đến nỗi nó giống như lời thì thầm của một cặp tình nhân, nhưng mỗi câu từ hắn nói ra đều không hề liên quan gì đến hai chữ dịu dàng, chúng giống như một thanh đoản đao sắc nhọn, từng chút từng chút một, thong thả mà tàn nhẫn đâm vào ngực nàng.
Mấy năm gần đây, nàng đã từng nghe những câu nói khó nghe hơn cả trăm lần, nghe rất nhiều, đến nỗi lâu ngày trở nên đao thương bất nhập, nhưng chính lúc này đây, chỉ duy nhất giờ phút này, có người vạch trần lớp ngụy trang của nàng, lột ra trái tim đã sớm chết lặng với tất cả, khiến nó chảy máu đầm đìa thêm lần nữa, đến một thứ để che đậy cũng không cho.
Hắn nói đúng, nàng thật ra chỉ là một con quái vật, một con quái vật không tim.
Ngữ Kỳ chậm rãi gục đầu xuống, bỗng nhiên cảm thấy nỗi trống trải lạnh băng vây quanh mình, nàng khó khăn giật giật môi, "Không phải vậy đâu, hai lần phải đối mặt với sống chết, đều là chàng cứu ta, ta thật sự... rất cảm kích."
Phó Khinh Hàn nghiêng nghiêng đầu, hơi ngả ngớn lại thêm vài phần tà khí, hắn giơ tay, nhẹ nhàng vén mái tóc đen dài như mực đang buông thõng xuống vai của nàng, "Phu nhân, ta cảm thấy, thái độ của nàng khi đối mặt với cái chết còn thản nhiên hơn ta... Một người đến cái chết cũng không sợ, thì sao có thể thấy cảm kích được?"
Ngữ Kỳ trầm mặc, nàng không biết nên phản bác thế nào.
Thấy dáng vẻ này của nàng, Phó Khinh Hàn ngoài dự đoán mất hứng thú, hắn nhàn nhạt liếc nàng một cái, tự mình xuống giường, vừa sửa sang lại ống tay áo bị nhăn thành nếp, vừa không chút để ý mà nói, "Giữ nàng lại bên cạnh cũng không còn ý nghĩa gì nữa, nếu nàng muốn đi, thì có thể đi luôn bây giờ, ta sẽ không ngăn lại nữa."
Ngữ Kỳ giật mình, chậm rãi nâng mắt lên nhìn hắn.
Phó Khinh Hàn mặc kệ nàng đánh giá, có lẽ vì hắn lười giấu diếm cảm xúc của mình, nên nàng có thể nhìn ra chút mỏi mệt và chán ghét trên mặt hắn.
Đến giờ này khắc này nàng mới nhận ra, vị thành chủ vừa trẻ tuổi lại tuấn mỹ đến quá phận này, thật sự đã trải qua mấy trăm năm dài đằng đẵng.
Thời gian không hề để lại bất cứ dấu vết gì trên khuôn mặt hoàn mỹ của hắn, nhưng nó cũng không thể xóa sạch vết thương đã đóng vảy trong lòng hắn được.
Thật ra bọn họ rất giống nhau, đều không thể tự chủ được, cũng không thể biểu lộ cảm xúc thật của mình, chỉ có thể không ngừng giả vờ ôn hòa trước mặt người khác, cho nên... Giờ phút này thật ra họ đều mỏi mệt, và chán ghét tất cả mọi thứ.
Ngữ Kỳ không khỏi cười khổ một cái, nhưng cũng không đứng dậy bỏ đi.
Hắn mệt rồi có thể từ bỏ, nhưng nàng thì không thể.
Nhiệm vụ chưa hoàn thành, nàng không thể thả lỏng, đây đã không còn là đạo đức nghề nghiệp đơn giản nữa rồi, có thể nói loại thói quen này đã khắc vào da thịt, đi sâu vào xương tủy, trở thành một loại nguyên tắc tồn tại khắc sâu vào linh hồn.
Phó Khinh Hàn thấy nàng không định rời đi, chỉ là nhếch khóe môi, tạo ra một nụ cười tỏ vẻ không sao cả, sau đó đi thẳng ra ngoài điện.
Ngữ Kỳ ngồi ngay ngắn trên giường, nhìn bóng dáng hắn không hề lưu luyến mà sải bước mà rời đi, đột nhiên thấy được một loại cảm giác lạnh lẽo cô đơn.
Cảm giác đó vừa quấn lấy hắn, lại cũng không buông tha cho nàng.
Bọn họ giống nhau, những người bên cạnh tuy rằng luôn biến hóa như đèn kéo quân, nhưng tới cuối cùng, thứ duy nhất còn lại thật ra chỉ có chính mình.
Giờ này khắc này, Ngữ Kỳ bỗng nhiên thật sự toát lên từ nội tâm sinh ra một loại cảm giác đồng bệnh tương liên với Phó Khinh Hàn.
Nhưng là, nàng sớm đã trải qua giai đoạn vì cảm xúc biến hóa nhất thời mà xúc động hành sự... Loại cảm tình này sẽ mãi mãi không làm ảnh hưởng đến quyết định của nàng, sẽ chỉ khiến nàng ngụy trang càng thêm chân thật mà thôi.
...Đáng buồn biết bao, nàng lợi dụng tình cảm chân thành của người khác để hoàn thành nhiệm vụ, nhưng đồng thời, cũng không thể không lợi dụng tình cảm thật của chính mình.
Hắn nói đúng, nàng thật sự là một con quái vật, quái vật không có tim.
Khi màn đêm buông xuống lần thứ hai, Phó Khinh Hàn về tới Tây cung.
Ngữ Kỳ nửa ngồi trước bàn nghe thấy động tĩnh, liền hơi quay đầu, lười nhác cười một cái với hắn, "Chàng đã trở về?"
Sườn mặt nàng thấp thoáng dưới ánh nến lay động, vẫn bình tĩnh thong dong như trước, nhưng lại nhiều thêm một phần lười biếng, tuy rằng đánh mất khí chất mỹ nhân lạnh lùng trước đây, nhưng lại nhiều thêm vài phần chân thật.
Bước chân Phó Khinh Hàn thoáng sững lại một chút, ánh mắt hơi kinh ngạc lướt qua khuôn mặt nàng.
Cuối cùng, hắn cũng không hỏi nàng vì sao không rời đi, chỉ tự mình cởi áo khoác lên giường.
Ngữ Kỳ thấy hắn như thế, không khỏi nhướng mày.
Sau một lát, nàng nhịn không được cười một cái, sau đó đứng dậy đi đến trước giường, hơi đẩy vai hắn, "Cho ta dựa một chút, phu quân."
Phó Khinh Hàn bỗng dưng xoay người lại, nửa chống thân mình ngồi dậy, mặt mày lãnh lệ nhìn nàng một cái, "Ta phải nhắc nàng điều này, phu nhân, nàng đối với ta không hề có bất luận giá trị lợi dụng gì. Thả cho nàng một con ngựa, cũng không có nghĩa là ta sẽ không giết nàng."
"Chàng cũng nói rồi mà, ta không sợ chết." Ngữ Kỳ ngồi xuống mép giường, không hề để ý mà cười một cái, dời tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ngữ khí nhẹ nhàng nói bâng quơ, "Quỷ thành này hơn phân nửa đã là phế tích, trên đường phố đều là xương khô đi lại. So với vật vờ bên ngoài, không bằng chết trong tay chàng."
Không chờ Phó Khinh Hàn nói thêm điều gì, Ngữ Kỳ đã giơ tay đè môi hắn lại, "Huống chi chàng cũng sẽ không xuống tay, phu quân. Nếu đêm qua chàng không hạ thủ được, thì đêm nay cũng sẽ không vì chút việc nhỏ như vậy mà ra tay."
Phó Khinh Hàn nhíu đôi mi dài, kéo tay nàng ra, ánh mắt trong phút chốc đã trở nên sắc bén âm trầm, "Tối hôm qua nàng còn thức?"
Ngữ Kỳ cũng không trả lời hắn, mà là phủ định, nhìn vào mắt hắn gằn từng chữ, "Chàng nói ta là con quái vật không có tim. Nhưng ta cũng nói cho chàng biết, Phó Khinh Hàn, chàng cũng không lạnh nhạt vô tình như chàng nghĩ đâu."