Hệ Thống Nhân Vật Qua Đường

Chương 44




Hàn Tiểu Hy mỉm cười nhẹ nhàng, dùng hết can đảm, ngữ khí mềm mại mà nói một câu. "Cậu muốn ăn đấm hay ăn tát?"


Khương Thiên cũng mỉm cười ôn nhu. "Tôi muốn ăn cậu."


Hàn Tiểu Hy cảm thấy Tam quan vỡ nát từng mảnh, âm thầm lặng lẽ cầu nguyện cho chúng nó được siêu thoát rồi suy yếu thả ra một câu. "Cậu lại lên cơn gì nữa?"


Khương Thiên nói. "Thương Thành Đông bảo rằng làm một lần duy trì một năm."


Hàn Tiểu Hy: Thực ra cậu không cần nói thì tôi cũng biết một cách cực kỳ trực tiếp rồi...


Khương Thiên cong mắt. "Tôi sợ cậu nhớ tiếng nói của tôi."


Hàn Tiểu Hy: Đéo đâu...


Khương Thiên bóp bóp má cậu, nói. "Đừng nói tục như thế, không tốt."


"Bép!" Tay của hắn bị Hàn Tiểu Hy tét cho một cái.


Hắn xoa tay cười cười.


Đúng lúc này, Thương Thành Đông bước vào, tay y cầm một cốc nước. "Hai người bàn chuyện xong chưa?"


Hàn Tiểu Hy nói. "Chưa vào đâu cả."


Khương Thiên không nói gì, chỉ im lặng cười.


Thương Thành Đông đưa cho Hàn Tiểu Hy cốc nước trên tay, sắc mặt phức tạp nói. "Cậu uống đi."


Khương Thiên đoạt lấy cốc nước trên tay y, vẫn cực kỳ ưu nhã giữ lấy. "Trong này là gì?"


Thương Thành Đông thở dài. "Quả nhiên không có gì dấu được anh, nước trong đấy không phải nước thường đâu, vợ an... à, Tiểu Hy Hy vì chưa hoàn toàn dung hợp về cơ thể lẫn linh hồn nên cần một thứ để thúc đẩy quá trình dung hợp, là thứ trong cốc nước đấy."


Vẻ mặt Khương Thiên vẫn như cũ, chỉ là có chút thả lỏng hơn, hắn đưa cho Hàn Tiểu Hy cốc nước, cố gắng nghĩ những chuyện linh tinh.


Thương Thành Đông móc trong túi áo ra một chiếc hộp màu trắng đưa cho Khương Thiên. "Cái này... ừm... nó có thể giúp cho người dùng không lộ ra những suy nghĩ không muốn lộ."


Chưa kịp để Khương Thiên phản ứng, Hàn Tiểu Hy vừa uống xong cốc nước đã phản ứng rất lớn. "Còn tôi thì sao?"


Thương Thành Đông liếc cậu một cái. "Cậu là người dùng 'Thần giao cách cảm', dựa vào đâu còn muốn người ta chế thuốc cho cậu?"


Hàn Tiểu Hy: . . . Đây là vấn đề nhân sinh cần được bàn luận đó có được không?


Nói xong, Thương Thành Đông trực tiếp đi ra khỏi phòng, cực kỳ lễ độ đóng cửa phòng cho Hàn Tiểu Hy và Khương Thiên.


Hàn Tiểu Hy thì không nghe được gì nữa, đơn giản vì Khương Thiên đã uống thuốc rồi.


Hiện tại thì hai người đang ở trong phòng của Hàn Tiểu Hy, hơn nữa còn ngồi trên giường.


Hàn Tiểu Hy thở ra một hơi rồi mệt mỏi thả người xuống giường.


Khương Thiên cái vẻ là lạ, không hề nhìn cậu, ngữ khí tràm đầy một loại chống đỡ đầy sắc tình. "Cậu đang quyến rũ tôi sao?"


Hàn Tiểu Hy trợn trắng mắt. "Quyến rũ em gái cậu!"


Khương Thiên rũ mắt. "Nhưng tôi không có em gái."


Hàn Tiểu Hy chuẩn bị nói ra câu tiếp theo thì bỗng dưng cảm thấy tứ chi vô lực, miệng cũng chỉ đủ sức mấp máy. "Cái... chuyện... gì..."


Khương Thiên lúc này mới quay lại nhìn cậu, khuôn mặt hắn nhiễm một tầng đỏ vì kìm nén, cả gân xanh cũng nổi rõ, trong mắt đầy dục vọng, khóe môi cong lên dịu dàng, điểm vài giọt mồ hôi trong suốt trên trán, giọng nói chèn vài tiếng thở gấp. "Có vẻ... chúng ta đều bị gài rồi..."


Lúc này, Thương Thành Đông đã bước về phòng, ngồi bấm điện thoại, như nghĩ đến cái gì, y bật cười. "Hình như thuốc và nước có tác dụng phụ mà mình quên nhắc... thấy tội mà thôi cũng kệ, ahihi."


Hàn Tiểu Hy điên cuồng phun tục trong lòng.


Cái thể loại cẩu huyết tạt vào mặt thế này là sao?


Khương Thiên nói. "Cậu có muốn không?"


Hàn Tiểu Hy cố gắng trợn mắt, biểu lộ vạn lần không muốn.


Khương Thiên bất đắc dĩ cười. "Thật sự? Cậu chán ghét tôi như thế sao?"


Hàn Tiểu Hy bỗng dưng cảm thấy còn vài tia hơi sức, nói thành tiếng. "Không có... không có chán ghét cậu... mà là vì..." Tôi sợ đau...


Khương Thiên vẫn ôn hòa, chỉ là hai tay cuộn thành nắm đấm nổi đầy gân xanh của hắn đã tiết lộ hắn đang cực lực khống chế bản thân. "Tôi tưởng do cậu không thích tôi nên mới không muốn? Cậu thích tôi phải không?" Ngữ khí có một tia vui vẻ không dễ phát hiện.


Hàn Tiểu Hy lấy hết sức nói, nhưng vẫn không tròn câu. "Ai mà thích..." Cậu chứ!


Khương Thiên cười khẽ. "Tôi sẽ nhẹ nhàng, sẽ không đau."


Hàn Tiểu Hy liếc hắn muốn cháy mắt. "Ai mà tin..." Câu này mấy thằng công luôn luôn dùng và chả bao giờ nó thành sự thật cả.


Khương Thiên bất đắc dĩ nói. "Phải có lòng tin ở tôi chứ."


Hàn Tiểu Hy: Quên đi... tin nổi mới lạ, cậu biến thái như thế...


Khương Thiên nói. "Tôi biến thái như thế nào cơ?"


Hàn Tiểu Hy liếc mắt.


Rõ ràng đã đến cực hạn còn muốn tám nhảm sao hả?


Khương Thiên bất đắc dĩ cười cười. "Thế cậu chịu để tôi làm cậu sao?"


Hàn Tiểu Hy: Không đời nào!


Khương Thiên nhún nhún vai. "Thì đấy."


Đúng lúc này, điện thoại của Khương Thiên vang lên một giọng nói cực kỳ quen thuộc từ một đoạn ghi âm vừa gửi đến, là từ Thương Thành Đông. "Xin chào hai người! Vẫn tốt chứ, tôi quên nói là thuốc và nước có tác dụng phụ, không 'làm' thì cả hai sẽ toi đời luôn nhá! Chúc may mắn, Tiểu Hy Hy!"


Tiểu Hy Hy nào đó: ". . ." Đệt moẹ nó!!