Hệ Thống Nhân Vật Qua Đường

Chương 36




Khương Thiên híp mắt nhìn người đang run lẩy bẩy trước mắt, môi mỏng khẽ phun ra một câu. "Sao lại sợ đến sắp hỏng như vậy? Huh?"


Hàn Tiểu Hy cắn răng.


Cậu mới sợ đến hỏng! Cả nhà cậu đều sợ đến hỏng!


Khương Thiên ung dung đi tham quan khắp căn phòng, một tay vẫn cầm chặt người nào đó đang lén lút nhìn xung quanh. "Hmm... thiết kế được đấy, không khí cũng không tệ."


Hàn Tiểu Hy bắt đầu cảm thấy không đúng.


Đây là phòng tớ mà?? D:


Phòng tớ mà có đúng không hả!!? D:


Vì thế, mỗ nam nào đó bắt đầu giãy giãy tay.


Đúng lúc này, không biết vô tình hay cố ý mà Khương Thiên đi đến đúng chiếc giường của cậu, hắn liếc một chút kẻ đang dùng dà dùng dằng với một cánh tay của mình.


Ai đó lập tức yên tĩnh lại.


Khương Thiên bình chân như vại, kéo Hàn Tiểu Hy nằm vật ra giường, sau đó nhìn cậu khó khăn ngồi dậy.


Hàn Tiểu Hy trợn tròn mắt.


Đáng hận! Quá đáng hận! Làm người vậy đó hả!?


Khương Thiên mỉm cười. "Cậu có gì muốn nói sao?"


Hàn Tiểu Hy đang xù lông lập tức an an ổn ổn, rất ngoan hiền mà chỉnh lại dáng ngồi, nhẹ giọng. "Không có."


Nụ cười trên mặt người nào đó càng sâu hơn, ngồi xuống giường. "Thật vậy sao?"


Hàn Tiểu Hy cúi mặt xuống. "Là thật."


Khương Thiên không đổi sắc mặt, nhìn cậu, giọng lại trầm xuống. "Vậy để tôi nói."


Dừng một chút, thấy người nào đó mồ hôi lạnh như muốn chảy thành sông thành suối, không dám ngước lên một chút nào, cổ có xu hướng muốn đặt luôn dưới đít thì cong môi lên một chút nữa, trong mắt nhiều hơn một tia thỏa mãn.


"Nói đi, sao lại bỏ chạy sang chỗ này?"


Hàn Tiểu Hy làu bàu. "Không phải bảo là để cậu nói sao, giờ lại thành hỏi tôi..."


Khương Thiên nhướn mày. "Huh?"


Hàn Tiểu Hy run bắn người. "Không có! Không có! Tôi không có chạy trốn!!"


Nhận lại vẫn là N ánh mắt có lực sát thương vô hạn. "Thật không?"


Con mèo ngoan hiền đã biến thành một con thỏ dễ bị bắt nạt. "Thật mà..."


"Huh? Nói to lên? Tôi không nghe rõ!"


Hàn Tiểu Hy cực kỳ muốn khóc. "Là tôi chạy trốn, tôi chạy trốn sang đây, có được chưa?"


Khương Thiên tiếp tục nói. "Lý do?"


Hàn Tiểu Hy bày ra một biểu tình vô cùng bi thương nói. "Là vì tôi sợ cậu tự dưng nổi điên bắt tôi đến nơi không người rồi chơi giam cầm play, không cho tôi mặc quần áo, chỉ chờ cậu đè ra mà..." Đến đây ai đó chợt ngưng bặt, đã nhận ra mình vừa nói gì, lập tức kêu lên. "Á! Á! Không phải! Không phải!"


Thốn quân: . . . Xin lỗi ký chủ, nếu biết trước cậu thành ra như vậy, tôi đã không nhắc lời...


Khương Thiên đột nhiên cười rộ lên, trông rất vui vẻ. "Nghe được đấy."


Hàn Tiểu Hy cảm thấy cuộc sống này thật tuyệt vọng, chết còn N điều hối tiếc.


"Ý kiến này rất hay, rất khả thi."


Hắn vui vẻ bao nhiêu, cậu càng buồn bã bấy nhiêu.


Hàn Tiểu Hy đột nhiên sịt sịt mũi, hốc mắt đỏ lên, nước mắt từng giọt từng giọt nối đuôi nhau rớt xuống, sau đó khóc lớn lên.


Khương Thiên: . . .


Thốn quân: . . .


Hàn Tiểu Hy khóc càng ngày càng lớn, cực kỳ bi thương quay lưng lại với hắn, giấu khuôn mặt đã đầy nước mắt trên hai đùi, sau đó cuộn tròn lại thành một cục, lăn đến một góc giường, miệng lẩm bẩm. "Tôi ghét cậu, đồ đáng ghét..." Kèm theo vài tiếng nấc.


Khương Thiên: . . .


Hắn cảm thấy không biết nên làm gì lúc này, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý nghĩ muốn dỗ người kia, thế nhưng, một chút cử động cũng làm không được.


Khương Thiên thở dài một tiếng, vứt lại một câu rồi bỏ đi. "Ngốc chết được."


Hàn Tiểu Hy thấy nguy hiểm đã qua, lau mấy hàng nước mắt tèm nhem trên mặt, hít hít cánh mũi rồi hừ vài tiếng. "Cậu mới ngốc! Cả nhà cậu đều ngốc!" Câu này nói ra còn đặc biệt rất khẽ.


...


Sáng hôm sau, Hàn Tiểu Hy vừa bước vào lớp thì nhận được N ánh mắt cực kỳ ám muội nhìn vào người.


Không khỏi rùng mình một cái.


Dạ Phi nhanh chóng chạy đến chỗ cậu, vỗ một cái vào eo với ánh nhìn đầy cảm thông.


Hàn Tiểu Hy bị đánh vô duyên vô cớ, kêu lên một tiếng rồi phẫn nộ nhìn Dạ Phi.


N ánh mắt ám muội trở nên vô cùng gian tà, Hàn Tiểu Hy có thể nghe được những câu như thế này.


"Đêm qua chắc bảy lần rồi!"


"Nhìn người yêu cậu ấy giận dữ như vậy, không biết có bôi trơn không..."


"Hàn Tiểu Hy thật tội nghiệp, vỗ nhẹ một cái mà đau đến thế..."


"Chút nữa đi mua ít thuốc mỡ tặng cậu ấy đi."


Hàn Tiểu Hy tức muốn ngất đi, hét lên. "Con mắt nào của các cậu thấy đấy là vỗ nhẹ hả?" Không nhìn thấy Dạ Phi đang lắc lắc cái tay vì dùng nhiều sức quả hả?


Lập tức, gian tà biến thành thương cảm.


"Thông cảm đi, bị giày vò cả một đêm như vậy chắc cũng không dễ dàng gì..."


"Không thể hiểu được! Một người chồng mà không biết nhẹ nhàng với vợ mình chút nào sao?"


"Dù sao cũng do ham chơi ngược luyến, cả hai đều có lỗi."


Hàn Tiểu Hy trợn trắng mắt, cục tức nuốt không trôi!!


Phó Nhược Quân đúng lúc này lại đi vào.


Cách đi đứng có vấn đề, hơn nữa còn đỡ cái hông, vẻ mặt vô cùng xấu hổ.


Ngay sau đó, Hàn Tiểu Hy cảm thấy thân thể vô cùng thoải mái, lý do là bởi vì tất cả mọi người đã chuyển hướng chú ý sang Phó Nhược Quân.


"Lại một người nữa sao?"


"Chậc, Mộ Chính nhịn đã lâu, đương nhiên không khỏi... chậc!"


"Tiến triển hình như hơi nhanh... mới thổ lộ tuần trước thôi mà..."


"Mộ Chính nghe nói là thanh mai trúc mã với Phó Nhược Quân đấy."


"Nếu vậy thì tôi không có dị nghị gì cả."


Phó Nhược Quân mặt đỏ như ớt mà một câu cũng không dám nói.


Hàn Tiểu Hy: Đây là cái giá phải trả cho sự ham sắc bán bạn đó biết chưa? Thấy tội mà thôi cũng kệ.


Mộ Chính xuất hiện vô cùng đúng lúc, rất tự nhiên đưa tay ôm lấy Phó Nhược Quân. "Nhìn cái gì? Cậu ấy là để tôi nhìn chứ đâu phải các cậu, huh?"


Tiếng tặc lưỡi lần lượt vang lên, còn có cả người huýt sáo nữa.


Khương Thiên cũng cực kỳ đúng lúc bước vào, và tâm điểm chú ý, vẫn quay lại chỗ Hàn Tiểu Hy.