Hệ Thống Nhân Vật Qua Đường

Chương 16




Hệ thống quân - Thốn Đẹp Trai bắt đầu cuộc đối thoại một giây*. "Ký chủ, ngài thành thật cho tôi biết đi, trước khi làm ra hành động ngu ngốc này ngài đã có những suy nghĩ ngu xuẩn gì vậy?  (눈◡눈)"


*Cuộc đối thoại một giây: Đối thoại của hệ thống và ký chủ dù có dài và lâu đến mấy thì trong thực tế tính từ khi đối thoại bắt đầu và kết thúc, chỉ mất một giây đồng hồ.


Hàn Tiểu Hy bày tỏ sự phẫn nộ tột cùng. "凸ಠ益ಠ)凸 TMD!! Mày mới ngu xuẩn với ngu ngốc!!"


Hệ thống tỏ vẻ ⌒°(❛ᴗ❛)°⌒ ký chủ đại nhân nhà mình quả thật tạc mao đến mức không thể hơn nữa. "Ký chủ khoan tức giận, là Thốn đẹp trai lỡ lời, trước khi làm ra hành động này, ký chủ đã nghĩ gì vậy?"


Hàn Tiểu Hy nuốt một cục ủy khuất trong bụng (ノಠ益ಠ)ノ, có một cảm giác cực kỳ muốn đá văng cái tên trùm cuối phản diện ra khỏi tầm mắt nhưng không thể. "Còn gì nữa chứ? Không phải trong phim truyền hình Hàn Quốc có mấy cảnh xô nhau ngã bất tỉnh mất trí nhớ còn gì? Ông đây cũng chỉ là muốn... áp dụng xem nó có phải thật không thôi... ͼ(ݓ_ݓ)ͽ"


Thốn đẹp trai cảm thấy cuộc đời mình thật xui xẻo, vớ phải một ký chủ không thể ngốc hơn được nữa. " (๑′̥̥̥▵‵̥̥̥ ૂ๑) Vậy ký chủ hãy hỏi Khương Thiên xem hắn đã mất trí nhớ chưa đi?"


Hàn Tiểu Hy suy ngẫm lại, cảm thấy cũng đúng, liền bảo hệ thống dừng chế độ cuộc đối thoại một giây.


Nằm trong ngực Khương Thiên, Hàn Tiểu Hy khẽ ngọ nguậy một chút, người kia liền hít vào một hơi lạnh, thấy thế cậu cũng dừng lại động tác, không thèm nhìn ánh mắt trợn tròn của Mộc Ly, tia sâu xa trong mắt Lam Phong và vẻ mặt bất thiện của cô em gái, bẽn lẽn hỏi. "Kh... Khương đồng học, cậu có bị mất trí nhớ không?"


Thốn Đẹp Trai: (*꒦ິ⌓꒦ີ) Thắp một nén nhang cho ký chủ, não ngài bị úng nước sao?


Tô Tiểu Vân: "..." Anh hai, anh đang bán manh miễn phí cho anh rể sao?


Mộc Ly: "..." (*〇□〇)......!


Lam Phong: "..." (・-・。) 


Hàn Tiểu Hy cũng ngây người.


Mày vừa nói cái b**p gì thế này!? Hàn Tiểu Hy ơi Hàn Tiểu Hy!!! 


Khương Thiên cũng ngạc nhiên không kém, sững người một lúc hắn chợt cười to lên.


Hàn Tiểu Hy ngại muốn chết, cực kỳ muốn táng cho hắn vỡ vỏ, cậu bĩu môi.


Cười gì mà cười? Có cái gì đáng cười chứ hả? Không có gì đáng cười hết nhá! Cảm ơn!!


Tô Tiểu Vân cảm thấy, mặt mũi hai mươi mấy năm sống trên đời của lão anh mất sạch rồi. (ට˓˳̮ට๑)


Lam Phong vuốt cằm, không biết đang nghĩ gì mà khóe môi cong lên cực kỳ âm tà!


Mộc Ly đơn thuần cảm thấy bản thân không biết nên phản ứng thế nào.


Khương đại hỗn lang cười một hồi, sau đó làm ra vẻ như nghiêm túc lắm nói. "Tôi bị mất trí nhớ rồi, tôi chỉ nhớ tôi tên Khương Thiên, thân phận là nhị thiếu Khương gia, từng học ở bla blo ble... và vừa bị cậu lấy mất nụ hôn đầu."


Mặt Hàn Tiểu Hy thoáng chốc trở nên dữ tợn, trong lòng ôm cục tức nuốt không trôi, bắt đầu phun tào.


Mẹ kiếp! Thứ khốn nạn!! Ông muốn sống chết với mày!! Thứ khẩu nghiệp! Cầu cho mày liệt dương tám tám sáu mươi tư kiếp!! Cầu cho mày tuyệt hậu chín chín tám mươi mốt đời!! Cầu cho một đám tra công, S công, quỷ súc công, cường đại phúc hắc công, hồ ly công, hỗ công, tổng công, n công... hiếp chết mày đi!!


Mất trí nhớ cái b**p!!


Mất trí nhớ em gái mụ nội mày!!


Hắn lại cười. "Cậu muốn sống chết với tôi hay đang cầu cho tôi tuyệt hậu?"


Hàn Tiểu Hy cực kỳ không có tiền đồ thu lại bản mặt dữ tợn kia, lí nhí nói. "Không có..." Mới là lạ đó! Đoán trúng hai cái trong số đó luôn? Không hổ danh là trùm cuối phản diện!


Khương Thiên nghe xong lại tặng cho Hàn Tiểu Hy một nụ cười rực rỡ như ánh ban mai. "Hay cậu đang cầu cho tôi bị một đám công làm tới chết?"


Hàn Tiểu Hy cảm thấy nụ cười của Khương Thiên làm mồ hôi lạnh của cậu chảy ròng ròng. cái này đâu phải ánh ban mái gì đâu!! Đây là lời chào mời từ ác quỷ thì đúng hơn! "Kh... không có đâu, cậu đừng suy diễn lung tung..." Đọc qua H nên tìm hiểu vê công thụ luôn rồi à? Khương Thiên quả nhiên lợi lại!


Khương Thiên không buông chút độ cong trên môi, lấy tay xiết chặt thân hình nhỏ nhắn trước ngực rồi ưu nhã đến vi diệu mà đứng dậy, ghé vào tai cậu, thì thầm. "Mong cậu nhớ kỹ câu này, bảo quản cúc hoa của cậu thật tốt cho tới khi tôi tới hái." 


Bờ môi như có như không lướt qua vành tai cậu.


Nhưng đây không phải là trọng điểm!


Trong đầu Hàn Tiểu Hy bây giờ chỉ toàn mấy chữ cực kỳ thông dụng để văng tục.


Hái cái đ*t mẹ mày!! Khốn kiếp!! Tưởng cúc ông đây thích hái là hái à!? 


Khương Thiên tiếp tục nói. "Nhớ kỹ, tôi ghim cậu rồi."


Sau đó hắn buông cậu ra, bỏ đi cực kỳ sang choảnh!


Tô Tiểu Vân vội vàng chạy đến lay lay Hàn Tiểu Hy đang hóa đá. "Anh hai, hắn đi rồi, về đi nào, Trái Đất cần anh, về lớp nào."


Hàn Tiểu Hy khóc không ra nước mắt, tát cho tô Tiểu Vân một cái "bép!" rõ to. "Đờ mờ! Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho mày đâu!!"


Tô Tiểu Vân tát lại cậu một cái, dùng sức gấp đôi. "Lỡ mặt bà đây có mệnh hệ gì thì anh chuẩn bị đi dạo phố với Cerberus đi!"


Sau đó, trong phòng y tế diễn ra một trận đánh nhau giữa Hàn Tiểu Hy và Tô Tiểu Vân, mặt hai người bầm dập đến mức phải xin nghỉ ba ngày để hồi phục vết thương.


...


Tối hôm đó, Hàn Tiểu Hy đang chuẩn bị đi ngủ thì bị hệ thống đánh thức. "Ký chủ! Lam Phong cong rồi!"


Hàn Tiểu Hy: . . . Hả??