Hệ Thống Nghịch Thiên Cải Mệnh

Chương 7: Giết?




Tửu lâu Phúc Nhĩ Đạt

Hôm nay hắn đến đây để dẫn mẹ hắn đi mua sắm ít vật dụng, tiểu nhị tửu lâu là một tên có dáng người gầy gầy ốm với khuôn mặt ngăm đen, ánh mắc gian xão nhìn hắn bước vào trong liên cất tiếng hô:

- Công tử lần đầu đến hay sao? Mời công tử ngồi xuống ạ! Hắn theo bản năng gật gầu một cái chuẩn bị ngôi xuống thì nghe có tiếng chửi bới: - Mẹ kiếp, ả đàn bà đê tiện này, mày mắt mù hay sao làm hỏng cả bộ đồ của lão tử có hay không tin lão tử đánh chết mày? Tiếng chửi bới phát ra từ cái miệng đê tiện của một tên béo ú như lợn, vài tên như hộ vệ của gã đứng xung quanh người đàn bà xấu số vang lên tiếng cười ha hã, ánh mắt đầy khiêu khích lẫn khinh bỉ nhìn người phụ nữ vừa mới bị đánh ngã quay ra đất. Người phụ nữ nước mắt tràn lan trên khuôn mặt khắc khổ của bà cất lên giọng nức van xin: - Tôi không cố ý!! Mong đại nhân tha tội, tôi tôi thật sự không cố ý. Vừa dứt lời bà liền bị một cước trúng ngay ngực vang ra xa 3 mét, cả người đầy bụi đất, khóe môi chảy ra một ít máu huyết.

- Mẹ kiếp, còn lắm lời, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà à không tụi nhìn xem nó rơi lệ đầy cả 1 vùng rồi kia kìa haha. Tiếng cười chế giễu không ngại ngần phát ra từ những cái miệng đê tiện của bọn chúng. Ngay khi một tên hộ vệ đang tiến tới túm lấy người phụ nữ xấu số kia thì bất ngờ cảm thấy mình bị nhấc lên khỏi mặt đất, hắn quay mặt nhìn thì thấy một đôi mắt đang nhìn hắn tràn đầy lửa giận. Chưa kịp định thần lại thì tên hộ vệ này cảm thấy dưới bụng của hắn nhói đâu dữ dội, hắn văng xa đụng đến bức tường vững làm đổ nát không biết sống chết.

- Trở lại lúc hắn đang chuẩn bị ngồi xuống thì nghe được tiếng chửi bới đó hắn đưa mắt nhìn thấy người mẹ hắn thương yêu đang bị những tên cà lơ phất phơ chửi bới và đánh đập. Hắn phóng nhanh nhất có thể đến phía đó và nhận thấy có 1 tên đang định đánh mẹ hắn liên đùng bàn tay của mình chụp lấy cái cổ của tên kia rồi nhấc bổng lên rời. Tiện thể tặng luôn tên đó cú đấm như trời giáng của mình vào phần dưới bụng. Ánh mắt hắn giờ này đang rực lữa đầy sự căm hận. Bọn chúng dám ức hiếp người mẹ của hắn sao, muốn chết đây mà! Ngó nhìn xung quay đám người này thì tên béo ú thủ lĩnh đám người bước lên phía trước đứng đối diện với hắn quát:

- Tiểu tử ngươi là người phương nào? Nhận ra ngươi cũng có chút bản lĩnh ta khuyên ngươi đừng lo chuyện bao đồng! Tên béo ú vừa dứt lời thì suy.. xoạt một vết cắt gọn gàng nằm ngay trên cổ tên thủ lĩnh béo. Hắn đổ ầm xuống trước khi nhận thức được điều gì xãy ra, vài tên hộ về thấy thủ lĩnh mình bị giết liền chia nhau bỏ trốn khỏi tên hình người tâm ma này. Nhưng chúng đã sai lầm khi đã ức hiếp người phụ nữ mà chúng không nên đụng vào. Từng đoạn kình phong rít lên bắn về phía những tên đang bỏ trốn. Ầm.. Ầm.. Ầm từng cơ thể đổ sập xuống đất, trên khuôn mặt của những kẻ đó tràn đầy sự bất ngờ. Những việc trước mắt sẩy ra quá nhanh chưa đến 2 phút đồng hồ nên mọi người khách đang dùng bữa tại đây mới ý thức được mình đang ở hiện trường của một vụ tàn sát đầy kích thích.

- Khuôn mặt lạnh tanh của hắn liếc mắt nhìn xung quanh, khi cái ánh mắt đó nhìn đến những người khách thì bọn chúng như thấy mình bị một con thú dữ khát máu nhìn chằm chằm như thể muốn ăn tươi nuốt sống bọn chúng. Bọn chúng sợ hãi hét vang bỏ chạy tán loạn nhanh nhất có thể.

- Hắn tiến lại đỡ mẹ của hắn, ánh mắt dịu dàng nhìn bà mà rơi lệ. Ai bảo máu lạnh là không có tình thâm, khi người đó đặt hết sự yêu thương của mình vào một người thì sẽ hiện ra rất rõ ràng. Giọng nói hắn ấm áp mang theo vài phần quan tâm vang lên: -Nương, nương có sao không? Con đến chậm!

- Nương không sao? Người phụ nữ đã nín khóc hẵn thút thít nói. Hắn nghe được giọng nói của bà đầy sợ sệt, hắn cảm thấy rất hận đám người kia, chúng đáng chết và không xứng đáng chết lành lặn như thế. Hắn buông bà cầm thanh kiếm trên tay tiên lại gần mấy cái xác. Suy... xoạt xoạt.... Sau một hồi vung tay những cái xác chết dường như bị băm vằm thành những mảnh nhỏ. Vài con chó đói lang thang lao vào ngấu nghiến một cách ngon lành... Cảnh tượng này xãy ra trước mắt của những người hiếu kì xung quanh nhưng không một ai dám lại gần chỉ đưa mắt nhìn về phía đó. Mặc dù rất xa nhưng cảnh tượng máu me làm những người nôn mữa tại chỗ.

- Tên A Phúc quản gia tửu lâu lúc này mới bước lại và quát mắng: - Tên súc sinh ngươi dám giết Tô đại nhân, Tô đại nhân là người của Sa Chi dong binh đoàn, là anh em kết nghĩa của Sa Chi đội trưởng. Ngươi cùng ả đàn bà này chết chắc rồi! Hắn vừa quát vừa đưa tay về phía trước, xoạt.. cánh tay hắn rơi xuống mặt đất, cơn đau đớn truyền đến thức hải của tên quản gia làm khuôn mặt hắn méo mó đến cực điểm. Ôm cánh tay đầy máu tươi của mình chưa kịp mắng chửi thì... Vút 1 cái đầu lâu bay lên cao trước ánh mắt lạnh lùng vô cảm của Mục Vân.

- Nói nhiều không tốt cho ngươi đâu! Hắn đưa mắt nhìn tên tiểu nhị đang núp cạnh một cái bàn ngoắc ngoắc đến. Tên tiểu nhị lúc này khuôn mặt đen dơ của hắn trắng bệch không còn một giọt máu lẳng lặng tiến đến trong tâm trạng đầy sợ sệt. Bà mẹ tên ác ma này gọi mình tới làm gì chứ, biết trước lúc nãy trốn cho rồi!

- Sa Chi dong binh đoàn là sao? Nói cụ thể ngươi sẽ được sống! Hắn lạnh lùng liếc nhìn tên tiểu nhị mỡ miệng nói

- Dạ dạ đại nhân...

- Theo như lời báo của tên tiểu nhị thì hắn biết đại khái về số lượng cũng như thực lực từng tên đầu lĩnh. Dong binh đoàn này gồm có hơn 40 thành viên cùng 3 vị đầu lĩnh. Vị đội trưởng tên Sa Chi này thực lực ở cái trấn Ngọa Long này thuộc hàng đỉnh tiêm nhất, Nhị đội trưởng tên Lục Phong Nhĩ là anh em của tên A Phúc quản gia tửu lâu, thực lực hắn sấp xĩ tên Sa Chi. Tên còn lại thì yếu nhất trong 3 tên nên mới xếp hàng lão Tam. Đội viên của chúng thì thực lực hắn đoán cỡ từ Tam đoạn đến Bát đoạn là cùng, nhưng số lượng quá nhiều hắn không thể không cẩn thận. Suy xét một lúc hắn liền mang theo mẹ hắn trở về nhà. Về đến nhà hắn sơ cứu vết thương cho bà. Hắn hiện tại đang suy nghĩ mình giết nhiều người như vậy sao không được điểm kinh nghiệm nào cả, hay là chỉ giết yêu thú mới được?

- Hệ thống tại sao ta giết người không được kinh nghiệm?

- Kí sinh giết chỉ là những người thường không tích tụ được linh khí trong cơ thể nên không nhận được kinh nghiệm. Chỉ khi chủ nhân giết người ở cảnh giới Vũ sư trở lên thì mới nhận được điểm kinh nghiêm tương đương cùng đẳng cấp của kí sinh!

- Vậy tại sao ta giết được con Sói hoang ( Ấu) đó nhưng vẫn có kinh nghiệm đấy thôi? Hắn nghi hoặc hỏi.

- Vì đó là sinh vật đầu tiên thí chủ diệt sát nên nhận được kinh nghiệm là đương nhiên! Âm thanh nghiêm túc trả lời.

- Thì ra là vậy, hắn bây giờ hiểu được giết người cũng tăng kinh nghiệm nhưng phải là loại người tích tụ được linh khí hay còn gọi là võ giả tương ứng với đẳng cấp Vũ Sư trở lên.. Con đường đầy máu đang trải ra cho hắn tiến lên võ đạo đỉnh phong đã bắt đầu khi Sa Chi đội trưởng dong binh đoàn nhận được tinh anh em kết nghĩa của mình bị sát hại tại ngay trong địa bàn hắn quản hạt................