Mục Vân rời khỏi cửa hàng đang trên đường trở về tửu lâu, bỗng dưng hắn nhìn thấy, một thiếu nữ đang cầm một tấm vải có ghi mấy dòng chứ " Cha mẹ trên đường gặp nạn, bị sơn tặc giết chết, nay khần cầu lòng thương ban tiền chôn cất cha mẹ với dưới hoàng tuyền, nguyện làm nô tì đền đơn báo đáp nhân tình ". Mục Vân hiếu kì tiến đến, hắn là lần đầu tiên trong cả hai kiếp làm người nhìn thấy sự việc hiếm có này.
Mục Vân đang tính mở miệng thì có một giọng nói vang lên: - Chà, chà nha đầu này nhìn bẩn bẩn nhưng khuôn mặt, dáng vóc là một tiểu mỹ nhân, nếu nuôi lớn lên thì sẽ ra một đại mỹ nhân đây, mua ả về làm nô tì ấm giường cũng tốt a!. Người lên tiếng là một thanh niên tuấn tú, Mục Vân nhíu mày nhìn tên thanh niên và nghĩ nghĩ hình như hắn đã gặp qua ở đâu rồi thì phải!
Đúng như là Mục Vân đã gặp qua hắn, hắn tên là Lương Bích Hà từng tham gia lễ trọng kén rễ của Đại tiểu thư Sương Băng Nhan phủ thành chủ, tên này là con của một thương nhân có tiếng tại Ngọa Long thành, năm này tròn 19 tuổi, hắn không những còn trẻ mà một thân có cảnh giới cao cường, mới 19 tuổi hắn đã có tu vi Vũ sĩ tứ trọng thiên cũng là một thiên tài. Ỷ bản thân là thiên tài, hằng ngày đều trêu ghẹo nữ nhân trong thành, nay hắn nhìn thấy một nha đầu bán thân lấy tiền chôn cất cha mẹ hiển nhiên hắn sẽ không bỏ qua dịp may này rồi.
- Đúng đấy Lương thiếu, nha đầu này còn nhỏ mà đã tướng chất mỹ nhân, sau này lớn lên chắc chắn sẽ là đại mỹ nhân vô cùng xinh đẹp! Một tên đồng bọn lên tiếng trêu ghẹo.
Nghe được những lời trêu chọc từ phía đám người xa lạ, thiếu nữ nóng giận trong người, nàng căm tức những kẻ trước mặt này, đã không thương cảm cho nàng thì thôi còn nhục mạ nàng. Cái thế giới lấy thực lực làm đầu là như vậy đó, không có thực lực thì không có địa vị, không có địa vị thì mặc người trêu đùa.
- Thế nào tiểu mỹ nhân, ngươi về sau đi theo bổn thiếu gia, sau này không cần buôn ba kiếm sống, nếu làm bổn thiếu gia vui vẻ, tận tình chăm sóc bổn thiếu gia thì sẽ nạp người làm thiếp, vinh hoa phú quý xài cả đời không hết! Tên họ Lương hất hàm.
- Chỉ cần công tử ban tiền chôn cất cha mẹ, tiểu nữ nguyện làm thân trâu bò phục tùng công tử, kính mong công tử đừng xúc phạm người đã chết! Thiếu nữ lên tiếng.
- Ban tiền, chôn cất, không xúc phạm người chết? Ngươi nghĩ cũng hay nhỉ, bản thiếu nhắm trúng ngươi là phúc phận của ngươi, còn muốn ta bỏ tiền ra chôn cất hai cái xác chết vô dụng của ngươi, nằm mơ sao, biết điều thì theo ta trở về làm nha hoàn ấm giương cho bản thiếu gia, may ra còn con đường sống, nếu không hậu quả tự mình gánh chịu.! Hắn gằn giọng uy hiếp.
- Công tử đã không ban tiền thì thôi, cớ sao còn muốn bắt người, chẳng lẽ công tử không coi vương pháp ra gì? Thiếu nữ quật cường lên tiếng.
- Không phải nhiều lời với ả, người đâu dẫn ả về, ở đây ta chính là vương pháp, ai dám kháng lệnh của ta, ngươi nghĩ ngươi là ai? Một con nhãi ranh mà thôi, bản thiếu ngoắc tay một cái có hàng ngàn người như ngươi đến ôm ấp bản thiếu, vốn bản thiếu muốn nạp ngươi làm phi, không ngờ ngươi dám láo xược, như vậy thì bản thiếu sau khi làm ngươi xong, thưởng cho huynh đệ mỗi người đều làm, xem có làm chết ngươi không? Hắn hung bạo quát lớn, nghĩ một chút lại nói tiếp:
- Chơi chán ngươi rồi, bổn thiết đem ngươi bán vào thanh lâu, để cho mỗi ngày vạn người cưỡi trên thân thể ngươi xem ngươi ý vị cuộc sống như thế nào, một ả nha đầu không biết sống chết, trêu chọc bản thiếu gia đây thì sẽ có kết cục mà ngươi không bao giờ dám nghĩ đến. Nói xong hắn phất tay ra lệnh hai tên thuộc hạ tiến đến cưỡng ép thiếu nữ mang đi.
Người hiếu kì vây chật kín xung quanh, họ đều không cảm thấy lạ vì tên nổi tiếng ăn chơi trác táng Lương Bích Hà này không có chuyện gì mà hắn không giám làm. Xem ra vị tiểu cô nương này hôm nay lành ít dữ nhiều rồi, có mấy người đồng cảm cho số phẩn người thiếu nữ, nhưng họ không dám lên tiếng nói thay cho cô vì họ rất sợ tên bá đạo trước mắt này.
Lúc này Mục Vân vẫn đang đứng một bên quan sát, hắn nhìn thấy tên Lương Bích Hà này cũng đã chướng mắt, lúc trước tên này còn cùng với một đám nữa cùng nhau đuổi hắn chạy tại lễ trọng kén rễ.
Thù mới nợ cũ, hắn hôm nay phải tính cho xong mới được, Mục Vân tiến lên không nói liền dùng chân đạp hai tên thuộc hạ bay xa, hắn đứng trước mặt Lương Bích Hà nhe răng cười cười.
- Ngươi ngươi là ai? Dám quản chuyện tốt của bản thiếu, ngươi chẳng lẽ không biết bản thiếu gia là ai cũng dám đắc tội? Lương Bích Hà nhìn thấy Mục Vân ra mặt giúp cho ả nha đầu kia, hắn bực mình nhưng không hề manh động. Hắn tận mắt nhìn thấy Mục Vân một cược đạp bay hai tên thuộc hạ của hắn làm hắn kiêng kị. Dù gì hai tên đó cũng có tu vi Vũ sĩ nhất trọng thiên, hắn đánh bại cũng được nhưng không thể nhẹ nhàng như Mục Vân được!
- Ngươi nhanh quên nhỉ, tại phủ thành chủ ngươi đuổi ta có vui không nào? Mục Vân ánh mắt ý cười nhìn thẳng vào người trước mặt.
- Ngươi là.... Ngươi chính là kẻ đã phá hoại giấc mơ của bao nhiêu người tại lễ trọng kén rể của tiểu thư Sương Băng Nhan! Lương Bích Hà giật mình, nhưng sau đó hắn lại cười phá lên gằn giọng!
- Tưởng là ai.. hóa ra chỉ là tên mao đầu tiểu tử, ngươi may mắn thoát một lần, không chịu khó mà trốn đi, lại còn dám lo chuyện của bản thiếu gia, hôm nay ngươi mọc cánh cũng khó thoát, người đâu đem hắn đánh tàn phế đem người về phủ đệ của ta từ từ cho hắn nếm mùi sống không bằng chết.
Nhận được mệnh lệnh của Lương Bích Hà, mấy tên thuộc hạ liền động thủ, tổng cộng có 8 tên có tu vị không đồng đều nhưng toàn cảnh giới Vũ sĩ, yếu nhất cũng là nhất trọng, mạnh nhất đã đến ngũ trọng. Từng tên hùng hỗ lao vào Mục Vân công kích, kình khí bắn ra chấn tất cả mọi người xung quanh bay đi.
Mục Vân nhếch mép, chỉ một lũ ăn no rửng mỡ, cảnh giới lại không cao bằng hắn, xữ lý cũng dễ dàng. Mục Vân rút ra Lưu Tinh kiếm, miệng hô nhẹ: - Lưu Băng... Xuy xuy... xoạt... từng tên lao về phía hắn gục ngã trên vũng máu.
Thấy Mục Vân mạnh mẽ lại không kiêng kị giết người, Lương Bích Hà sợ co rúm lại, miệng không ngừng đe dọa.
- Tiểu tử ngươi dám giết người của ta, ngươi... ngươi muốn chết, cha ta sẽ không tha cho ngươi!
- Ngươi nói quá nhiều, suy... xoạt, chỉ một tiếng gió thôi qua, Lương Bích Hà ngã gục xuống đất với tình trạng đầu một nơi người một nẽo.
Tất cả chỉ xảy ra trong mấy phút, gần 10 mạng người chết dưới tay Mục Vân, lúc này hắn như ác ma hóa thân làm mọi người xung quanh khiếp đảm bỏ chạy tán loạn. Hắn quay lại nhìn phía thiếu nữ đang hoảng sợ nhìn hắn, hắn móc ra 1000 kim vung tay về phía thiếu nữ rồi bỏ đi.
Thiếu nữ ngơ ngác, nàng bây giờ trong lòng cảm thấy ngổn ngang suy nghĩ:
- Vị công tử kia thật kì lạ, không những giúp nàng thoát khỏi bàn tay độc ác của tên thiếu gia bệnh hoạn kia còn giúp nàng tiền chôn cất cha mẹ, nàng âm thầm thề sẽ làm nô tì cả đời cho người đó, nhưng nàng làm sao tìm được Mục Vân trong khi Mục Vân vừa giúp nàng xong không cần nàng cảm ơn, không nói một lời liền bỏ đi,.....