Hệ Thống Nam Phụ

Chương 8: Treo giải thưởng (2)




Sự kiện treo giải thưởng hai ngày trước oanh động với quy mô rất lớn, cậu liên tiếp hết bị huấn luyện cơ giáp xoay như chong chóng, song bị những kẻ khác tìm cớ khiêu chiến cơ giáp với ý đồ để sỉ nhục cậu, họ muốn cho cậu biết rằng vị trí bản thân nằm ở đâu. Nhờ vậy, cậu không hề làm Viêm Tử Dạ thất vọng khi trở thành người huấn luyện cho cậu.

Tuy nói cách điểu khiển cơ giáp của cậu còn chập chờn khó khăn gây bất lợi cho bản thân, nhưng cậu thắng họ ở chỗ được huấn luyện nghiêm ngặt và trâu bò.

Ban đầu vào chiến đấu cậu ở thế hạ phong, song đến thời điểm gần hết giờ cậu liền lật lại tình huống. Chiến thắng của cậu làm mọi người ban E hết sức vui mừng vì cậu, sẳn tiện cho họ được bài học rất đáng giá.

Không phải được sinh ra giá trị vũ lực ngươi cường đại là ngươi sẽ trâu bò hơn người khác, hoặc sức mạnh tinh thần ngươi cực đại hơn người là ngươi đã mạnh hơn người khác gấp đôi. Nên nhớ những thể chất sinh ra cực tốt mà không được rèn giũa tốt, theo năm tháng cũng bị bào mòn uổng phí. Ngược lại, thể chất ngươi yếu kém chịu khó phấn đấu cũng chẳng ai dám khinh bỉ. Điển hình hiện tại là thiếu gia họ Thẩm, Thẩm Thanh Kỳ kia.

Thâm tâm Hạ Kỳ Mặc lúc này gào thét in ỏi vì bức xúc! Đó không phải Thẩm Thanh Kỳ, mà là cậu, là Hạ Kỳ Mặc đây có được hay không aaaa. Mặc kệ cậu gào thét thế nào, biểu cảm trên mặt cậu vẫn bình tĩnh như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Tất cả mọi người ai nấy không còn tìm cậu thách thức nữa. Điểm họ nhận lại ở cậu chỉ có từ thua tới thua thảm hơn mà thôi. Bọn họ rất rõ ràng những kĩ năng chiến đấu kia nhờ một tay Viêm Tử Dạ dạy cậu. Đồng thời nhắc nhở họ đừng xem thường đối thủ của họ là người có thể chất kém, một khi họ cố gắng nổ lực hết mình thì sức mạnh kiên trì kia sẽ đánh bại họ trong gang tắc.

Mấy người khiêu khích Hạ Kỳ Mặc thần thái đều ủ rũ chuẩn bị trang bị kĩ càng phần tư trang, nhận được thông báo triệu tập cùng nhau đứng dưới sân đặc huấn đón nhận từng cái ánh nắng chói chang.

Thần sắc nghiêm túc lắng nghe khác xa với vẻ mặt ủ rũ khi nãy, trên trán mỗi người đã bịn rịn mồ hôi do khí trời chiếu nắng nóng xuống, bản thân mỗi người tự thuộc lòng những điều cơ bản cần phải lưu ý trước khi đối mặt với sự kiện thú triều đầy rẫy nguy hiểm.

Đến khi nghe hai chữ "treo giải" được thốt ra khiến tất cả mọi người sôi sục hứng thú, tò mò vô cùng. Thường thì treo giải họ sẽ được biết giải thưởng đó gồm những gì. Nay đổi lại là Viêm Tử Dạ, hắn lại thần thần bí bí nói sơ qua rằng, chỉ cần người lập công lớn nhất trong lần thú triều này sẽ không bị thua thiệt, đãi ngộ chắc chắn không thua gì chức vị Thượng tướng của hắn. Người nào nghe mà không dính mồi chài thơm ngon này mới là lạ!

Điều này làm bọn họ không còn cố kị cái gì nguy hiểm rình rập nữa, trong lòng họ bây giờ sôi sục duy nhất là mong muốn thú triều tới nhanh nhất có thể. Nghĩ đến sau khi hoàn thành nhiệm vụ sẽ có chỗ tốt, họ liền hận không thể lập tức hoàn thành nhiệm vụ, mau chóng thể hiện bản lĩnh của mình trước mặt vị Thượng tướng trẻ tuổi kia. Cho nên họ hiện tại rất thận trọng đối với nhiệm vụ treo giải lần này.

Cuộc hành trình bay phi thuyền suốt hai ngày một đêm trước khi thú triều diễn ra, đến nơi nhận hai người một cái liều trại. Sau đó cùng nhau dựng liều bày binh bố trận rốt cuộc cũng xong đâu vào đấy. Hạ Kỳ Mặc lẫn mọi người mệt đến mức đặt mông ngồi bịch thật mạnh xuống mặt đất thở không ra hơi.

Riêng vài nhóm người còn thừa sức khỏe bị phái đi phải lấy củi đốt lửa trại tránh sâu bọ tấn công lén, bọn họ hiện tại rất cần thiết tiết kiệm mọi khoảng tiêu xài nguồn năng lượng, sẽ cung cấp cho chiếc phi thuyền chuyên chở lẫn từng các cơ giáp đủ năng lượng để chiến đấu khi kề cạnh an nguy.

Hạ Kỳ Mặc hết nhìn trái lại nhìn phải xem mọi người được phân công dọn dẹp nơi tạm trú. Còn về phần cậu cùng những người thể lực yếu, mạnh về tinh thần lực khác hơi rảnh rỗi thì ngồi nghỉ, đợi lấy lại chút sức lực sẽ góp sức với mọi người sau. Cậu đưa tay lau mồ hôi bên thái dương, bản thân định thần nhắm mắt nghỉ ngơi một chút để lấy lại năng lực đã sớm tiêu hao kia.

Dù sao mệt nhọc này cậu cũng không có lấy oán giận hay trách móc gì khác. Phải biết rằng, mấy người uy danh lừng lẫy luôn tự mình làm gương cho tất cả mọi người học theo. Bởi vậy, cậu muốn được mọi người ca tụng thì phải ăn mệt không ít mới thầm mong được người người chú ý xem trọng.

Sau khi ổn định nhịp thở muốn đi vào giấc ngủ, thì hệ thống lên tiếng làm cậu giật mình quên luôn sự buồn ngủ hay mệt mỏi vốn có. Làm hại cậu suýt chút nữa quên đi sự tồn tại của nó bên cạnh rồi.

[Hệ thống]: Kí chủ thân ái, ngươi có thể nhanh nhanh nổi tiếng uy danh dùm ta được không?

Thanh âm máy móc bày tỏ thái độ trách móc cùng bất mãn sự chậm chạp của cậu ảnh hưởng cả hai ở thế giới này.

- Ha hả, ngươi đùa ta à, thú triều chưa tới ngươi kêu ta lấy uy danh bằng niềm tin?

Cậu tức giận đến mức phản cười, nó làm như cậu không muốn mau mau hoàn thành cái nhiệm vụ ở thế giới này vậy. Bản thân cậu không cần nó hối thúc cũng tự động tìm kiếm biện pháp sắp đau đầu mẻ trán rồi đây. Nếu được nó chỉ điểm vài cái cậu đây mừng còn không kịp. Đằng này nó chỉ im lặng cho cậu tự tìm biện pháp, cho nên thời gian kéo dài mấy tháng hoặc mấy năm dài đằng đẳng cũng không biết chừng.

[Hệ thống]: Ta chỉ là mong muốn ngươi nhanh hoàn thành ước nguyện của mình thôi a~

Hệ thống giọng nói tràn đầy ủy khuất và vô tội lén lút lên án cậu nghĩ xấu về nó. Hạ Kỳ Mặc chỉ có nước lấy tay đỡ trán không còn gì để nói với nó.

Mày có bán manh đi nữa tao cũng không mềm lòng đâu biết chưa?

Điều này cậu chỉ dám nói thầm trong bụng chứ chả dám nói cho nó nghe. Mặc dù nó đã đảm bảo trước mỗi lần đến từng cái thế giới sẽ tăng theo số lần đó. Ai biết nó chơi xấu, cho cậu thêm mấy cái nhiệm vụ chi nhánh khó khăn nữa không chừng.

Cả hai rơi vào bầu không khí im lặng đến đáng sợ. Thế nhưng cậu chẳng thèm buồn miệng kiếm nó trò chuyện hỏi biện pháp. Cậu bây giờ rất cần nghỉ ngơi, mong sao đừng ai quấy phá cậu đã mừng đến mức mở cờ trong bụng rồi. Tâm trạng không tốt thoáng cái nhờ nó biết điều im lặng lập tức thả lỏng thoải mái không ít.

Đang lúc dựa vào thân cây nhắm mắt, tự cảm thán bầu không khí im lặng tới mức quỷ dị là từ đâu truyền tới, thì bên tai liền nghe tiếng bước chân có người đến gần hướng cậu. Sau đó người kia nhét vội quả trái cây trắng ngần trong lòng bàn tay cậu cầm.

- Ăn trái cây này cậu sẽ cảm thấy trông người khá hơn.

Viêm Tử Dạ từ phía xa đi lại gần cậu, gương mặt lạnh lùng cùng hàn khí vây quanh cơ thể hắn đem mọi người đang yên lành nghỉ ngơi hù dọa đến độ chạy mất dạng tìm chỗ khác trốn tránh. Hắn đảo mắt nhíu mày với hành động kia của mọi người, lúc nãy đông đúc thoáng cái chẳng còn ai bên cậu nữa, chẳng bận tâm đến bọn họ.

Hắn bèn lấy từ túi không gian ra trái cây có lớp vỏ trắng ngần tinh khiết trông ngon mắt, không mặn không nhạt nói rồi trao đến lòng bàn tay cậu.

Đây là lần đầu tiên hắn tặng đồ cho người khác, đồng dạng thể hiện phần thiện cảm của chính hắn đối với cậu. Chớ nhìn khuôn mặt than lạnh lùng quanh năm không sóng gió hay biểu cảm gì khác, thật ra trong lòng hắn lúc này rất khẩn trương đến mức mặt càng lạnh thêm mấy phần. Ai không rành biểu cảm trên gương mặt hắn, còn tưởng hắn đây rất cừu hận cậu mà đem trái cây độc giao cho cậu ăn.

Ban đầu sửng sốt qua đi, cậu nhìn chỗ mình nghỉ ngơi ban đầu đầy ấp người chật ních mà hiện giờ không còn một bóng ai, lắc đầu cười khổ xoay đầu mỉm cười đáp lễ cảm tạ hắn.

Trong lòng ngược lại cười không nhặt được mồm, rõ ràng muốn thể hiện thiện cảm bản thân hắn dành tặng cậu. Trái lại hắn đem mọi người xung quanh cậu dọa chạy mất mật chẳng còn thấy tâm hơi.

Đáp lễ xong cậu cắn xuống một ngụm thì trợn mắt, trái cây này vị không khác mùi vị trái lê ở thế giới cậu. Trời đang nóng nực ăn đúng trái cây có vị thanh thanh, thịt mọng nước xen lẫn ngọt ngào hòa tan trong khoang miệng này thì còn gì bằng.

Híp mắt nhai trái cây ăn hết mức vừa lòng, hắn ngồi bên cạnh nhìn cậu ăn cũng vui mắt nên im lặng dõi theo. Hạ Kỳ Mặc đang ăn như nhận ra ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn trái cây trong tay cậu, cậu cứng đờ khó khăn nuốt miếng trái cây còn lại xuống, khóe môi giần giật liếc nhìn hắn một cái, bất đắc dĩ thở dài đem nửa phần còn lại vào trong tay hắn. Viêm Tử Dạ mặt than khó hiểu hướng cậu hỏi nghi vấn.

- Chẳng phải anh rất thèm sao? Ăn đi đừng ngại.

Hạ Kỳ Mặc thể hiện bản thân rất trượng nghĩa đem đồ ăn dư kia cho ngược lại hắn, còn đặc biệt cảm thán bản thân tại sao lại lương thiện đến mức ấy vậy cà?

Viêm Tử Dạ im lặng tại chỗ đen mặt vạn phần. Hắn chưa từng nghĩ có người lại hiểu sai hắn trầm trọng như vậy. Bộ nhìn hắn giống chết thèm chết khát với thứ quả Bạch Vị kia sao? Lắc đầu nhét về tay cậu, giọng trầm thấp biểu hiện sự kiên định trong lời nói.

- Tôi vẫn còn, nếu muốn ăn thêm tôi đây cho cậu những quả khác!

- Vậy sao? Sao không nói sớm, làm hại tôi tiếc nuối nãy giờ a.

-...

Hạ Kỳ Mặc chưa hề nhận biết bản thân vô sỉ đến cỡ nào vẫn tiếp tục ăn ngon lành trong sự vui vẻ, mặc kệ ai kia câm nín đen mặt kế bên.

Bản thân hắn âm thầm đánh dấu gạch chéo đen đậm không nên học theo "Cách 101 điều làm nửa kia của bạn rung động" kia làm bản thân hắn cảm nhận mất sạch mặt mũi thất bại thảm hại!

Con ngươi sắc bén liếc sơ qua chỗ rục rịch nơi tàng lá trong chốc lát thì chuyển tầm mắt về phía cậu.

Bọn Quân Tịnh dòm lén một màn biến hóa xảy ra kia liền âm thầm nuốt nước miếng cùng thắp nến vì cậu, từ khi sinh ra tới giờ họ chưa bao giờ thấy Thượng tướng sắc mặt âm trầm tâm trạng xấu đến mức đó. Bọn Quân Tịnh người nào người nấy sắc mặt tái mét. Họ hình như bị phát hiện rồi phải không?

Cả đám đang lúng túng sợ bị trách phạt thì bên kia nghe còi báo nguy vang ầm ĩ, họ lắng tai nghe tiếng báo nguy từ phía Tây Bắc gấp gáp chạy qua đó. Hạ Kỳ Mặc cùng Viêm Tử Dạ một mạch đứng lên chạy riết qua theo. Đến nơi hắn trầm giọng hỏi tình hình.

- Xảy ra chuyện gì?

- Bẩm Thượng tướng, bên phía Tây Bắc có một đàn Bộc Thử đang điên cuồng chạy về hướng này.

Thần thái mọi người vì hai chữ "Bộc Thử" mà trắng bệch, chưa dừng ở đó liền có thêm người thở hổn hển vẻ mặt tím xanh gào to trong sự kinh sợ.

- Phía bên Tây Nam còn có đàn Chu Si Huyết ào ạt kéo đến!

- Tại sao lại xảy ra tình huống này?

Viêm Tử Dạ mày nhíu chặt vào nhau, theo hắn dự đoán đúng lí bây giờ chưa hề có hiện tượng kinh hoàng này. Phải đợi đến gần nửa tháng mới xuất hiện, trong nửa tháng dự định đó hắn sẽ tập huấn mọi người cách chống trả kiên cố hơn. Bây giờ mọi kế hoạch toan tính của hắn...

Viêm Tử Dạ trầm mặc chốt lát, ánh mắt sắc bén lẫn sắc mặt ngưng trọng cùng khẩu hiệu ra lệnh cho từng người vào đúng vị trí thủ thế. Còn phần hắn với cậu và vài người sẽ yểm trợ đánh từ xa. Mọi người nghe sắp xếp nhanh chóng đâu vào đấy. Hạ Kỳ Mặc híp mắt tổng cảm thấy có gì đó kỳ quái không đúng lắm? Nhưng kỳ quái ở đâu cậu đành chịu thôi.

Thần kinh cậu bây giờ buộc chặt tinh thần cảnh giác cao độ đến mức tối ưu. Bên tai nghe tiếng hệ thống tạc mao nhà mình, cậu liền hóa, đá, sét, đánh, ngang, tai, sụp đổ mọi tam quan!

[Hệ thống]: Kí chủ thân ái, vì để ngươi nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ ta đã giúp ngươi kích phát mọi sự cuồng bạo ma thú gần đây đấy! Vì thế ngươi mau nắm bắt cơ hội hiếm có này nga. Không cần cảm kích ta quá đâu!!!

Tiểu kịch trường:

Từng người bị đám ma thú cấp 3 cùng cấp 4 từng chút nốc ao chẳng còn ai sống sót. Viêm Tử Dạ cũng xấu số ngã bài, hai con mắt đánh dấu chéo lủm củ tỏi, tay giơ cao cờ trắng đầu hàng trong trận ác chiến giữa người và thú.

Game over!

Viêm Tử Dạ cùng Hạ Kỳ Mặc ngước nhìn hai chữ kia, biểu cảm hai người đều là ba dấu hắc vạch đen trên trán.

Viêm Tử Dạ tức đến mức liếc xéo tác giả: Tại sao ta chưa oai phong bao nhiêu đã hết vai diễn?

Tịch Mịch vuốt mặt giơ tay phải thề thốt trong lòng:.... ( Ta vô tội)

Hạ Kỳ Mặc:....

Hệ thống tỏ vẻ vụ việc kia không liên quan đến nó, cố tình nó tự làm mình trở thành người vô hình (?) để giảm nhẹ độ tồn tại.

Hạ Kỳ Mặc nghiến răng nghiến lợi: Tốt, vậy ngươi lăn ra đây cho ta, ta thề không đánh chết ngươi!

[Hệ thống] giọng đầy run rẫy ô ô khóc: Ta chỉ là muốn giúp ngươi thôi a~ QAQ