Đợi cho tới khi màn đêm dần bao phủ vạn vật, Chu Hạ sớm đã tới phòng của Thương Tuyệt. Hắn ta một mực cao ngạo hếch mặt nói.
" Cha nuôi à, ngài chắc không ngờ đến đâu nhỉ, tôi lại có thể thao túng người phụ nữ mà ngài yêu bỏ độc hại ngài. Yên tâm, Ly Thương Tuyệt, hiện giờ ngài chưa có làm sao. Độc này sẽ dần ngấm vào cơ thể ngài, phá hủy lục phủ ngũ tạng của ngài. Ừm... chắc phải hai ngày sau ngài mới thối rữa dần mà chết.
Ây thật chờ mong dáng vẻ chật vật ấy của đại danh đỉnh đỉnh thiếu soái phương Bắc \- Ly Thương Tuyệt khi đau đớn đấy nhỉ. "
Thương Tuyệt ưu nhã vắt chân, tay nâng ly trà lên nhấp môi. Tư thái hết mực bình thản như thể chuyện mà Chu Hạ vừa nói không liên quan tới anh.
Càng như vậy lại càng khiến Chu Hạ nổi điên lên, hắn trực tiếp vỗ vỗ tay, một đám người mặc quần áo đen bước vào vây quanh Thương Tuyệt .
" Hừ... Ly Thương Tuyệt, mày hiện tại chẳng là cái thá gì cả mà dám coi thường tao như vậy. Khôn hồn thì ngoan ngoãn chịu cúi đầu. May ra tao còn nể tình tao từng gọi mày hai tiếng cha nuôi mà cho mày chết được thống khoái !"
Chu Hạ quắc mắt tức giận, lời lẽ lại càng thêm ngông cuồng. Nhưng Thương Tuyệt vẫn chẳng mảy may có động tĩnh gì.
" Đánh hắn cho tao, hắn hiện tại trúng độc, sức lực chẳng còn có bao nhiêu. Chúng mày người đông, sợ gì Ly Thương Tuyệt nữa chứ ? "
Chu Hạ gào muốn nổ phổi đám thuộc hạ. Hay lắm, hay lắm, hay cho một tên sắp chết đến nơi còn kiêu ngạo. Để xem tao sẽ làm gì được mày đây.
Đám thuộc hạ nhận mệnh, nhất tề xông lên.
Chỉ có điều, vừa tới gần người đàn ông ngồi trên ghế kia. Thì anh đã nhanh chóng xoay người đứng dậy... một chiêu lại tiếp một chiêu lần lượt hạ gục kẻ địch.
Tách trà trong tay anh như một ám khí bay vèo phát đập trúng trán của một tên khiến hắn trực tiếp máu me đỏ mặt, lăn quay đơ ra đất.
Chu Hạ nhìn một màn này, vẫn là nhịn không được nuốt nước bọt ừng ực. Hắn hiện tại đã thấy sai sai chỗ nào đó.
Thương Tuyệt rõ ràng trúng độc kia của hắn, .. như vậy, chân tay lúc đầu sẽ bủn rủn, thân thể vô lực. Nhưng xem bộ dạng kia chính là tràn trề sức mạnh .
Chẳng lẽ đổ bể kế hoạch ?
Hắn âm thầm tự an ủi mình rằng chắc chắn độc chưa phát huy tác dụng, chắc chắn như vậy.
Lại còn cái lão già Lý Cận Nam kia nữa, chẳng biết ở đâu mà giờ chưa tới, bực chết hắn mất. Đúng là đồng đội heo.
Thế nhưng ngoài miệng Chu Hạ lại vẫn lớn tiếng mà nói " Thương Tuyệt, mày chống cự cũng vô ích, con chó trung thành Lý Cận Nam của mày đều đã đầu quân sang phe tao. Nghe nói, mày còn cho ông ta không ít binh lực nhỉ ? Haa... hôm nay tao quyết không để mày thoát được đâu !"
Thương Tuyệt im lặng không nói, tuy nhiên thân thể lại rất linh hoạt mà quật ngã đám người... một kích liền giết chết.
Đợi tới khi xung quanh cũng chỉ sót lại vài tên què cụt, anh liền bước lại gần Chu Hạ, mỗi một bước chân như tiếng mời gọi của Tử thần đối với hắn ta.
Miệng anh hơi nhếch vẽ nên một nụ cười hết mực xán lạn. Khuôn mặt tuấn mĩ tuyệt luân, nhưng giờ này lại vấy những giọt máu đỏ chói mắt. Khí thế áp bức quanh thân kết hợp cùng bộ dạng này lại càng giống Tula từ địa ngục bò ra.
" Cười tiếp đi, cười tiếp tôi nghe xem nào. "
Chu Hạ : "...."
Cười ? Tình cảnh này còn cười được chính là đồ thần kinh đấy.
Hắn ta run rẩy xo lại một góc, ánh mắt tối đi vì hoảng sợ. Chu Hạ lắp bắp không thành câu " Thương Tuyệt, mày đừng quên tao còn có Lý Cận Nam làm trợ thủ. Mày thử giết tao xem, tao sẽ cho mày thấy con đàn bà của mày chết trước !"
" À... phải vậy không ? " Thương Tuyệt nhướn mày, búng tay .
Cửa mở... một bóng dáng người bị đá lăn tròn vào.
" Lý Cận Nam ... ông ..." Chu Hạ không tin hỏi lại. Bởi vì làm sao mà Thương Tuyệt có thể chứ ? Đành rằng Lý Cận Nam là thuộc hạ trung thành, mấy nơi hiểm yếu trong quân của Thương Tuyệt đều nắm rõ. Ông ta đã dẫn binh đi đánh trước rồi, không có thể thất bại. Nhưng bây giờ sao lại....
Thương Tuyệt nhìn cô gái bước vào phía sau cong môi cười như hồ ly, một mặt ta lập được chiến công, mau khen ta đi.
Tử Lăng Khuynh cầm súng trả lại Thương Tuyệt. Lúc nãy mượn của anh để đánh với mấy tên kia. Rốt cuộc thì bắn súng vẫn vui hơn. Chỉ có là súng của nàng bị anh tịch thu rồi. Bây giờ chỉ có nước mượn lại mà thôi.
Thương Tuyệt với tay kéo nàng lại bên người, hết sức thân mật.
Chu Hạ dưới đất gầm lên đầy kinh hãi cùng giận dữ " Từ Nhan, ả đàn bà này, sao cô dám phản bội tôi ? "
" Phản bội ? Tôi chưa hề quy phục anh thì lấy đâu ra phản bội. Nói cho anh biết một điều, tôi... trung thành, cũng chỉ trung thành với người xứng đáng " Tử Lăng Khuynh bây giờ mới bộc phát hết những nín nhịn từ hôm qua đến nay ra.
Quả thực phải đóng kịch đúng là khổ sở muốn chết luôn. Mẹ cha cái tên cáo già Chu Hạ này, còn phái cả người giám sát nàng.
Chu Hạ bỗng dưng cười lớn " Thương Tuyệt, ha ... hhaaa ... mày hôm nay giết được tao thì sao ? Thì mày vẫn phải chết. Độc đấy không có thuốc giải đâu. Đừng có suy nghĩ đến gì mà uy hiếp tao tìm giải dược. Không có đâu !"
Thương Tuyệt không để ý, liếc mắt cho thuộc hạ của mình dẫn hai người này đến chỗ khác. Anh cũng nắm chặt bả vai Tử Lăng Khuynh kéo đi theo.
Tới nơi mới biết hóa ra lại là địa lao lần trước xử chết Cơ Luật.
Thuộc hạ khiêng ra một cái ghế lớn đặt giữa phòng. Thương Tuyệt ôm theo Tử Lăng Khuynh ngồi lên, cao cao tại thượng mà liếc hai người bị trói chặt, phủ phục dưới đất.
Lý Cận Nam không cam lòng cố gắng nghển cổ nói " Thiếu soái, ngài... tại sao ? Tại sao ngài lại có thể chứ ?. Rõ ràng là binh của tôi ..."
" Tại sao à ? Tại vì Ly Thương Tuyệt tôi chưa hề tin tưởng thật sự vào ông. Cho dù ông biểu hiện ra mặt ngoài là vô cùng trung thành nhưng tâm tư của ông không vậy. Vả lại, ông quên mất một điều là binh của ông đều là một tay tôi dạy dỗ. Tuy thuộc chỉ huy của ông nhưng họ cũng chỉ thần phục trước tôi mà thôi !"
Ông ta nghe xong, đầu đều cúi xuống. Thương Tuyệt nói không có sai. Sai là do ông ta ngu ngốc. Bây giờ thì hay rồi. Trộm gà không được còn mất nắm gạo
" Còn nữa, Chu Hạ, việc mấy người là gian tế cậu gài vào Ly công quán đều vô dụng thôi. Tôi sớm đã biết từ lâu. Nhìn cũng là để nhìn xem mấy người có thể làm được cái gì. "
Thương Tuyệt thẳng tắp đứng lên, đám thuộc hạ hiểu ý, bắt đầu tự động chăm sóc, đãi ngộ đối với hai người kia cực kỳ tốt.
Anh đi đến nửa đường bỗng dưng ôm ngang thân mình Tử Lăng Khuynh, một mạch tiến về phòng đóng sầm cửa, còn chốt luôn lại.
Nàng hiện đang tơ lơ mơ không hiểu gì, đợi đầu óc nàng load xong mới nhảy cẫng lên. Thôi xong, anh lại đi tính toán cái chuyện sáng nay.
Thương Tuyệt nhẹ nhàng đặt Tử Lăng Khuynh xuống giường, nhanh như chớp kiềm chặt hai tay, nhốt nàng vào trong lồng ngực.
" Tiểu hồ ly, em cũng giảo hoạt lắm !"
Anh nhớ lại sáng nay lúc nàng bê canh gà đến còn cố tình nháy mắt báo hiệu. Khi kéo nàng ngồi trên đùi mình, Thương Tuyệt mới biết là nàng đang đóng kịch cùng Chu Hạ. Hắn ta cố ý hại anh.
Vả lại, ở ngoài cửa đang có gian tế nghe trộm. Cho nên bảo anh diễn thật một chút.
Thương Tuyệt đương nhiên là nghe theo nàng. Nhưng khi bê bát canh lên anh mới ngửi thấy mùi không đúng.
Nàng nói không bỏ cái gì nhưng bên trong...
" Tiểu hồ ly, em nói xem, em thật sự không bỏ ... ? "
Tử Lăng Khuynh quẫn bách, mắt tròn đảo đảo " Thì... tôi bỏ chút thuốc bổ vào đấy thôi mà. Nếu không nhỡ đâu bà vú nghi ngờ thì sao ? "
Nàng quả đúng là có ý như vậy. Mà kế hoạch hôm nay đều là nàng và Thương Tuyệt lén lút bày mưu. Hại nàng đóng kịch muốn vẹo cơ mặt luôn rồi.
" A... bảo bối, em biết thuốc bổ là bổ cái gì không ? " Thương Tuyệt dí sát mặt lại, cười cười mà hỏi.
" Không biết, thuộc hạ của anh nói là thuốc bổ toàn thân, giúp tăng cường sức khỏe thôi !"
" Sai rồi nhóc con, đúng là thuốc này tăng cường sức khỏe nhưng công hiệu chính là bổ thận tráng dương . "
Tử Lăng Khuynh : "...." Bổ thận tráng dương ? Đờ mờ, cái này... nàng không biết gì đâu nha...
Chết tiệt, thằng nào lừa bà, bà cắt tiết chúng mày....
Vị thuộc hạ đáng kính nào đó đang được nàng nhớ thương bỗng hắt xì một cái. Mà hắn lại không biết thiếu soái phu nhân hiện đang lâm vào tình cảnh xấu hổ muốn chết.
" Bảo bối, nếu em đã dụng tâm như vậy thì tôi liền thỏa mãn mong muốn của em đi !" Thương Tuyệt lưu manh vuốt ve cái cổ trắng ngần của nàng, khẽ cúi xuống cắn một cái.
Tử Lăng Khuynh cười gượng đẩy anh ra." Nhầm lẫn, cái này chỉ là nhầm lẫn mà thôi. Ngài đừng hiểu lầm. "
" Nhưng tôi cứ muốn hiểu lầm thì sao ? Em định làm gì ? "
Còn làm gì nữa, chạy thôi !!!
Nàng thân thể linh hoạt muốn trốn thoát nhưng bị Thương Tuyệt túm lại. Anh cười tà mị nói
" Tiểu hồ ly bảo bối, em tính toán chạy thoát sao ? Không dễ đâu. Hôm nay tôi nhất định ăn sạch em đến xương cũng không còn. Vì cái tội dám để người đàn ông khác chạm vào. Ừm... xem như là phạt em đi... "
.
.
.
^\-^