Chu Hạ bị Thương Tuyệt tước hết quyền hành trong tay. Bất kể công việc gì giao cho hắn ngày trước đều thu hồi lại hết thảy. Thế nhưng Chu Hạ lại không một chút suy nghĩ hay tiếc nuối gì, trao trả lại.
Hắn ta vẫn cứ ngày ngày bám theo Tử Lăng Khuynh, đủ mọi phương thức đe dọa, khuyên nhủ nàng.
" Nhan nhi, anh biết em không hề thích Thương Tuyệt, em chỉ là bị hắn bắt ép thôi đúng không ? Nhan nhi, thực chất là em vẫn còn thích anh. Nhan nhi, anh biết mà, em vẫn còn giận anh về chuyện lần trước nên mới cố tình tỏ ra lạnh nhạt với anh như vậy !...."
Chu Hạ thâm tình nói đến mức khiến Tử Lăng Khuynh mặt mày đen thui, chẳng hiểu gì cả.
Hắn ta trong lòng đều nghĩ rằng Từ Nhan chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhân không có chủ kiến, yếu đuối mặc hắn sai bảo.
Chu Hạ tự ý suy diễn vẻ mặt mộng bức của nàng thành bắt đầu mềm lòng.
Hắn biết ngay mà, nữ nhân này vẫn không thoát khỏi thâu tóm của hắn, một lòng yêu đến sâu đậm. Từ Nhan chẳng hề thay đổi, có lẽ là do ở bên cạnh Thương Tuyệt lâu quá nên mới lên mặt chút thôi.
Bây giờ hắn trở nên vừa mềm mỏng, vừa cứng rắn với cô ta, cô ta lại không quỳ xuống mà phủ phục ấy chứ !.
Về phía Tử Lăng Khuynh, nàng kì thực không biết Chu Hạ hiện tại muốn làm cái gì. Nhưng mà, theo như giọng điệu của hắn ta và Thương Tuyệt liền đoán ra, nguyên chủ Từ Nhan có vẻ rất yếu đuối, nhu nhược, trên hết là trước kia đối với Chu Hạ có lẽ là một lòng đi.
Nếu không sai, vậy thì...
" Chu Hạ... em ..., em phải làm sao bây giờ ? Em.. không giận anh nữa.. tuy nhiên ... "
Tử Lăng Khuynh chuẩn bị làm bộ hoa lê đái vũ nhưng khổ nỗi là mắt nàng cứ khô khốc, đến nước mắt còn không có, vậy thì còn làm bộ cái quỷ ấy.
Chợt.. nhìn thấy đằng sau lưng mình là một hồ nước nhỏ...
Nàng âm thầm tính toán xoay lưng lại, ngồi sụp xuống để bóng lưng che khuất hành động nhẹ nhàng vấy nước lên mắt.
Chu Hạ tuyệt không để ý tới cái này, chỉ thấy cô gái nhỏ co rúm lại, thân mình run rẩy. Lập tức hắn liền biết là mình đoán trúng rồi. Từ Nhan vẫn là Từ Nhan mà hắn biết, vẫn một lòng hướng về hắn.
Hắn xác thực yêu Từ Nhan nhưng mà hiện tại... đợi kế hoạch này thành công, hắn liền đem cô gái này chỉ có thể làm thiếp thất mà thôi.
Dù sao thì hắn vẫn phải nghĩ tới con đường tương lai phía sau, chính thê hắn cưới nhất định phải giúp ích cho hắn mới được. Bởi vì nam nhân nào mà chẳng lấy sự nghiệp làm đầu, phụ nữ gì đó khắp nơi đều không thiếu..
Còn về phía Từ Nhan, hắn liền dỗ ngọt vài câu, sau này sủng cô ấy chút là ổn thỏa hết thảy.
Chu Hạ nghĩ như vậy, hắn nở nụ cười có vẻ hết sức yêu thương bước tới vỗ nhẽ bả vai Tử Lăng Khuynh, hắn còn muốn ôm lấy nàng nhưng bị nàng tránh đi.
" Nhan nhi, đừng khóc, tôi nhất định sẽ lấy lại em khỏi tay Thương Tuyệt, chỉ cần em... "
Nàng mặt ướt đẫm nước, trong tâm thì kêu gào không thôi khi nghe tới những lời vừa rồi của Chu Hạ.
Nhưng mặt ngoài thì vẫn gật đầu, thâm tình, đối hắn đồng ý.
Chu Hạ cười cười xoa đầu nàng " Tốt lắm, như vậy mới là Nhan nhi mà anh biết. Được rồi, em về đi kẻo Thương Tuyệt lại nghi ngờ.
Tử Lăng Khuynh bày ra dáng vẻ lưu luyến không muốn dời, tuy nhiên cuối cùng vẫn phải dứt khoát quay đi.
Chu Hạ đứng đó đợi cho tới khi bóng lưng nàng khuất sau phiến lá mới xoay người, giây phút ấy, ánh mắt hắn lóe lên âm độc cực hạn, hai tay nắm chặt tới nỗi trắng bệch ra.
\*
Tử Lăng Khuynh về tới phòng, mặt mày đều khó chịu vội vàng đi rửa thật sạch.
Xong xuôi, nàng nằm phịch lên giường nghĩ lại mấy lời lúc nãy của Chu Hạ mà tâm cũng thật mệt mỏi.
Nhưng mà... nàng quyết định rồi....
.
Buổi chiều hôm sau, một bà vú trung tuổi đến gặp nàng, trong lúc mọi người không ai để ý, bà ta nói nhỏ mấy câu mà chỉ có nàng và bà ta nghe được.
Rốt cục, Tử Lăng Khuynh vào phòng thay bộ đồ tử tế hơn, theo bà ta xuống nhà bếp....
.
.
\( Đoán xem, Chu Hạ nói gì với chị Khuynh ? Chu Hạ muốn lên kế hoạch gì nào ? \)
.
.
.
.
.