Ở nguyên bản thế giới, từ lần tập kích này, Cơ Luật không biết liêm sỷ trà trộn trong quân với ý đồ ám sát Thương Tuyệt nhưng cuối cùng lại chỉ khiến hắn phế đi một bên mắt.
Hai phe kết thù từ đây !
Tuy nhiên Tử Lăng Khuynh hiện tại lại không muốn việc này xảy ra, nàng chẳng biết vì cái gì mà trong lòng luôn trào dâng cảm giác khác lạ với Thương Tuyệt, bảo nàng trơ mắt nhìn anh bị thương là điều không thể.
Bản năng còn sót lại của nguyên chủ cũng thúc dục nàng tối nay nhất định phải đi.
\*
7 giờ tối.
Tại Đại Thượng Hải thì cuộc sống về đêm chính thức mở màn. Ca vũ xa hoa trụy lạc, giao phong tại xã hội thượng lưu đều bắt đầu gợn sóng.
Đêm nay Cơ đại soái đã mời Ly thiếu soái đến tại Thanh Tuyền Cư dự tiệc.
Đường đến buổi tiệc phải đi ngang qua giao lộ Pháp Hoa
Lúc này, cửa lớn của Ly công quán mở ra, hai chiếc xe đen bóng ẩn mình trong tối mà vững vàng chạy trên đường.
Trong xe, người đàn ông vẫn mặc quân trang chỉnh tề, không thiếu một phụ kiện. Anh chống tay lên thành xe... vốn đang rất tiêu dao tự tại nhưng chợt nhíu mi tâm.
Không đúng.
Hiện tại đang là thời gian hoạt động mạnh mẽ về đêm nhưng mấy chiếc đi trước cùng xe dẫn đường của Cơ Hào trong chớp mắt liền rẽ sang hai giao lộ bên cạnh không thấy bóng dáng.
Tai lại nghe vẳng tới tiếng ma sát của bánh xe. Ước chừng phải trên chục cái đang hướng phía bên này mà tiến tới.
Nhìn thấy xe đã sắp chuyển bánh rẽ sang..
Thương Tuyệt bỗng lạnh lùng lên tiếng " Dừng... "
\_\_\_\_ Két...
Hai tài xế nhận được mệnh lệnh liền gấp rút mà phanh lại. Trong đầu mấy thuộc hạ hiện đều không hiểu thiếu soái nghĩ cái gì.
Thế nhưng, trong giây lát, xa xa có ánh đèn sáng rực rọi tới, đột nhiên mấy chiếc ô tô hùng hổ mà lao đầu ra.
Rất nhanh, một đám người mặc áo đen, bịt mặt cầm theo vũ khí cùng súng bước xuống chặn hết cả đoạn đường phía trước lẫn phía sau đến không còn một khe hở.
Đến nước này, nếu thuộc hạ của Thương Tuyệt còn không đoán ra liền là đầu óc heo đi. Bọn họ gặp phải mai phục rồi.
Mà trận tập kích bất ngờ này, không khó để đoán người thực hiện chính là Cơ đại soái.
Vốn dĩ hôm nay đến buổi tiệc đã chuẩn bị cho một trận tranh chấp nhưng .... hoàn cảnh hiện tại là cùng đồ chủy kiến\* sao ?
\* ý đồ được tiết lộ vào thời khắc cuối cùng.
Lúc này không đợi Thương Tuyệt phải chỉ đạo, thuộc hạ của anh đã rất linh hoạt mà rút súng bắn đạn tín hiệu.
" Hưu " một tiếng, đạn tín hiệu đưa tin rất nhanh liền sáng lên trong không trung.
Hai tài xế dẫm mạnh chân ga, cơ hồ là muốn vọt về phía trước, những người còn lại đều ra sức bắn trả.
Tuy nhiên, từ đâu bỗng dưng xuất hiện mấy chiếc màu đen cũng nhanh chóng khởi động rồi đuổi theo.
Trong bóng đêm, tiếng bánh xe ma sát đến chói tai ở trên đường.
Loảng xoảng
Sau giây phút giao tranh ngắn ngủi, tất cả bọn họ đều bị chặn đứng bởi ngã ba.
Chỉ có, là phe của Thương Tuyệt chưa có người bước xuống mà bên kia đã bao vây kín kẽ không chừa một chỗ.
Mà, trong hỗn loạn, có kẻ bịt mặt lớn mật bò lên nóc, đánh nát cửa kính, dường như muốn nhảy vào trong.
Đối cái tình huống nguy cấp như này, Thương Tuyệt vẫn bình thản như không, anh chậm rãi, ưu nhã đeo vào đôi găng tay màu bạc
Mắt vẫn nhắm hờ không động tĩnh. Đợi cho tới khi gã bịt mặt kia tới gần hơn một chút.
Anh bỗng dưng mở choàng mắt, ánh mắt hờ hững không có trọng tâm như thể đang nhìn một cái xác chết dọa cho gã bịt mặt sợ đến cứng người
" Dừng xe !"
Xe mạnh mẽ kít một tiếng, thân xe xóc nảy do phanh gấp nhưng Thương Tuyệt lại vẫn trụ vững như núi chuẩn xác mà đưa tay siết chặt yết hầu người kia
Đầu ngón tay của găng tay bạc dường như cứng rắn lại.... xuyên qua cổ họng, máu tươi tràn ra nhưng tuyệt nhiên lại không hề rớt xuống sàn xe mà từ từ chầm chậm chảy ngược vào áo gã bịt mặt
Gã ta đôi mắt trợn lên kinh hãi, dường như không dám tin, yết hầu còn cố gắng lên xuống vài cái, sau một lúc liền tắt thở.
Thương Tuyệt lạnh lùng rút tay, cửa xe vừa mở, anh đã đạp mạnh cái xác cho lăn ra, chân thon dài không chút lưu tình dẫm lên đệm thịt mà bước xuống.
Tư thái hết mực nhàn nhã như tản bộ.
Lại chỉ thấy Thương Tuyệt nhấc súng lên, nơi nòng súng đi qua, tất cả đều mất mạng.
Mấy người thuộc hạ cũng lập tức đuổi tới đứng bên cạnh anh, một bộ sống mái cùng nhau.
Chính vì vậy Thương Tuyệt lại càng nhìn rõ hơn là mỗi một lần công kích của đám người kia đối với thuộc hạ của anh là muốn lấy mạng nhưng đối với anh lại chỉ như muốn cảnh cáo.
Nhiều hơn là muốn đánh anh tàn phế.
A... gan cũng lớn lắm.
Trong bóng đêm, hơn mấy chục con người lại không cản được vài người đột phá vòng vây... đẫm máu mà chiến.
Nổi bật trong đó vẫn là hình bóng nam nhân mặc quân trang chỉnh tề kia. Mỗi lần anh xoay người bóp cò, đối phương liền kinh hoảng muốn trốn tránh.
Nhưng cuối cùng vẫn là nộp mạng cho sát thần.
Kẻ ngu ngốc lại tới gần Thương Tuyệt với ý nghĩ đả thương anh sẽ càng dễ dàng.
Tuy nhiên, một người lại một người bị chính tay anh đâm thủng cổ họng. Tàn ác hơn là trực tiếp xuyên qua lồng ngực móc tim ra.
Không hổ là người đội cái danh ác thần ma quỷ lên đầu. Cái này còn không phải rất....
Rõ ràng người bị tập kích là đám người Thương Tuyệt. Hiện tại xem ra là hoàn toàn không có khả năng...
Thiếu soái phương Bắc danh bất hư truyền, lợi hại đến như vậy..
Cái này thì còn gì mà đánh đến tàn phế, cảnh cáo anh toàn thân mà lui ?
Căn bản là không có khả năng!
Thương Tuyệt đi tới đâu, đám người bịt mặt kia lùi lại tới đó.
Bất chấp mệnh lệnh phải tử thủ mà ra sức bắn. Đạn trong không khí bay vèo vèo như mưa .
Thương Tuyệt cong môi cười quỷ dị, lưu loát lộn người xoay đi né tránh. Động tác xem ra rất nhẹ nhàng nhưng không cản được anh vung lưỡi hái thu thập mạng người.
Đám người kia nội tâm run sợ, nhưng dục vọng muốn sống trỗi lên nên càng thêm điên cuồng mà bắn trả.
Biết rõ quân chi viện của Ly thiếu soái mà tới, bọn họ cũng chỉ có chết. Lần này, nếu liều mạng may ra có thể.
Giữa một đám lộn xộn, hỗn loạn, trong một chiếc xe lặng im đứng giữa. Cơ Luật sớm đã cuống muốn điên lên.
Làm sao có thể ? Làm sao gần trăm người lại không chặn được mấy người ?
" Bác... Bác Lý à... chúng ta, mau ..m... mau chạy thôi !"
Bác Lý nhìn thảm cảnh phía sau, ánh mắt đều đỏ nhưng trong xe còn có vị tôn đại phật này, không chạy không được.
Vậy là bất chấp tất cả, ông ta quay xe, nhấn mạnh ga muốn vụt chạy.
Thuộc hạ của Thương Tuyệt thấy quân địch có dị động liền giơ súng bắn.
" A " Tiếng thét chói tai hình như của đàn ông trung niên vang lên. Giây lát sau lại thấy chiếc xe đó mất lái lượn vòng vòng.
Cơ Luật cuống cuồng vừa điều khiển xe vừa giơ súng lên bắn loạn xạ.
Thương Tuyệt lúc này rút tay ra khỏi cổ một người bịt mặt... lại thấy viên đạn hướng anh bay tới.
Vốn định nhanh nhẹn tránh đi, ai ngờ ở đây lại có sự trùng hợp đến buồn cười. Một viên đạn khác vốn bay loạn xạ không có quỹ đạo lại từ phía sau hướng anh bay tới.
" Thiếu soái... " Mấy thuộc hạ của Thương Tuyệt hét lớn, thân thể cũng lưu loát chạy nhanh hết mức có thể muốn tới cứu giúp.
Thương Tuyệt ánh mắt tối sầm, anh muốn nghiêng người tránh thoát nhưng dường như có lực lượng kì dị khiến anh không tài nào di chuyển được. Vả lại, viên đạn đã tới quá gần.... với tốc độ cực nhanh
\*
Thế nhưng giây phút ấy, đáng lẽ viên đạn phải gim lên người Thương Tuyệt, vậy mà....
" phanh " một tiếng thanh thúy, thân thể một tên bịt mặt vừa vặn bay qua chặn luôn viên đạn chết tiệt kia.
Giây tiếp theo bên tai anh có tiếng xé gió vụt đi, chuẩn xác mà bắn xuyên qua viên đạn đang bay tới kế tiếp... tách làm hai.
Một phát súng nữa vang lên, cự ly tầm một trăm mét thẳng tắp lao đến chiếc xe đang đào tẩu, trúng người đang ở bên trong.
Chưa đầy một giây sau, tiếng gầm đau đớn của người đàn ông mơ hồ truyền đến.
Cả một đám tức khắc trợn mắt. Đây... đây... quả là kĩ thuật bắn súng đỉnh cao... vô cùng tuyệt diệu.
Hai phe cùng xoay người lại thấy một đám người nhìn lạ mặt nhưng hết sức kì quái.
Có cả đàn ông lẫn phụ nữ. Đàn ông thì trực tiếp cởi trần, quần xắn đến đầu gối. Phụ nữ lại ăn mặc hết sức côn đồ bặm trợn.
Người nào người nấy mặt mày lấm lem nhưng tư thế lại rất hào hùng, tâm trạng hưng phấn chỉ kém chưa hô to chúng ta muốn đánh nhau, chúng ta là cao thủ.
Tuy nhiên, sao nhìn đi nhìn lại vẫn giống đội quân Cái Bang nhỉ ?
.
Cả đám người chẳng nói chẳng rằng lao vào đấm đá . Mục tiêu là người bịt mặt.
Nhưng cách đánh cũng hết sức quái dị. Nhìn giống là đang chơi đùa thì đúng hơn.
Động tác không mấy có lực nhưng lại rất mạnh mẽ. Kinh khủng hơn là mấy người phụ nữ, cứ chế ngự được kẻ nào liền hung hăng dùng sức đạp mệnh căn rồi mới giết.
Đạn hay súng gì đó họ đều né tránh dễ dàng.
Thuộc hạ của Thương Tuyệt có người giúp sức liền như hổ thêm cánh... ra sức càn quét.
Mà, giữa một mảnh hỗn chiến, Thương Tuyệt lại thẳng tắp mà nhìn tới thiếu nữ nhỏ nhắn kia.
Nàng một thân kính trang, mặt cũng lem luốc nhưng che không nổi vẻ đẹp cực phẩm.
Chỉ có điều anh không để ý đến cái đó, mà là cô gái này là cô gái lần trước trốn đi.
Lúc này nàng đang ở trung tâm chiến hỏa, cong môi nở nụ cười đến chói lóa, mắt phượng tràn đầy lãnh ý cong cong hình bán nguyệt.
Bàn tay nàng tưởng mềm mại vô lực nhưng lại dễ dàng điều khiển súng. Nơi nàng đi qua liền nơi đó bị tiêu diệt.
Chỉ có, kĩ thuật bắn này rất giống của anh ! Như thể là đích thân anh dạy cho nàng. Không thể như vậy. Bởi vì gặp, bọn họ còn gặp chưa quá ba lần. Lấy đâu ra dạy bảo ? Cái này thực sự trùng hợp ? Trùng hợp đến mức mỗi cách xoay người, mỗi cách bóp cò đều vô cùng giống.
Nhưng hiện tại điều khiến Thương Tuyệt phải câm nín là nàng rất thích đánh người chứ không phải bắn người.
Nhớ vừa nãy một tên bịt mặt nhằm tấn công nàng tầm gần liền bị nàng đấm cho một phát vào cằm đến nỗi vẹo cả cổ lăn ra chết.
Bạo lực, con gái gì mà ghê gớm quá !
Thương Tuyệt tuy nhìn nàng nhưng thân thể vẫn hoạt động thu thập mấy kẻ chán sống kia như thường.
Cuối cùng chỉ còn lại hai người bị đánh trọng thương.
Rốt cục nàng đưa mắt qua, cà lơ phất phơ cười toét miệng nhìn Thương Tuyệt, còn rất khoa trương mà vẫy vẫy tay
Thương Tuyệt : "...."
Đám thuộc hạ : "...."
Cô gái này lấy gan ở đâu mà lại dám trêu chọc thiếu soái ?
Không sợ tèo sao ?
.
.