Tử Lăng Khuynh ăn uống no nê xong mới nghĩ cách làm sao để hoàn thành nhiệm vụ . Mà thôi ... bỏ đi , nhiệm vụ bao giờ làm mà chẳng được
Việc cấp thiết quan trọng hàng đầu bây giờ là ... tiền a . Nàng nghèo lắm , nghèo rớt mùng tơi , nghèo đến cạp đất mà ăn luôn rồi , nghèo không một xu dính túi đây này
A ... Cũng không phải , hình như nguyên chủ có chút tiền tiết kiệm
Tử Lăng Khuynh vừa nghĩ đến liền vui vẻ , tung ta tung tăng đi vào phòng , theo trí nhớ tìm được chiếc phong bì bên trong có khoảng 1 vạn . Nàng bần thần suy nghĩ " Đây toàn là tiền mồ hôi nước mắt của nguyên chủ bao nhiêu năm nay , nàng lấy xài ... có ổn không nhỉ ? "
Ừm... quyết định vậy đi ... nàng lấy vốn gây dựng sự nghiệp để còn báo thù cho Lăng Hạ Lam chứ nhỉ ...
Nhưng ... làm gì để kiếm ra tiền đây ? Vẽ tranh bán à ? Không khả thi cho lắm ! Hay là đến nhà hàng làm nhạc công đánh đàn ? Ừm ... cũng có thể !
Hay đơn giản hơn là kiếm đùi vàng ôm nhỉ ?
A ... hoặc là trở thành bác chủ tài năng trên weibo ? Loại hình này bây giờ khá nổi đấy chứ !
Đúng... !! Làm vậy được !! Không tốn nhiều tiền cho lắm !! Vả lại thân thể này rất xinh đẹp , còn về tài năng hả ? Bản công chúa chấp tất cả chúng mày . Tử Lăng Khuynh vui sướng vỗ đùi cái đét phát
Nàng theo trí nhớ của nguyên chủ lấy chiếc máy tính trên bàn đặt lên đùi, hỏi sao nguyên chủ có máy tính à ? ... là đứa em trai hờ ngốc nghếch tiện nghi Vân Hiên kia nhờ người mua cho đấy , còn là hàng " xịn " hẳn hoi
Tử Lăng Khuynh theo những gì mà Lăng Hạ Lam lưu lại trong đầu áp dụng thuần thục mở máy tính click vào Weibo , nguyên chủ vốn không có tài khoản nên nàng đã tạo một cái lấy tên là " Tổ tông Khuynh Thành " ... lập một cái blog " Tổ tông tài năng "
Lúc đầu khi mới phát triển nàng đương nhiên không thể lấy tên thật , âm thầm tụ lực làm một cú onehit dọa cho đám 8 người kia phải lác mắt , đám con ông cháu cha ở trường học kia phải bất ngờ , ai bảo dám bắt nạt nguyên chủ của nàng , điều ấy quả thực mới là chính đạo !
Lập nghiệp từ blog bộc lộ tài năng trên mạng , lại phát triển trở thành võng hồng đại V , minh tinh nổi tiếng . Bước đi này nghe thì có chút lỗ mãng
Nhưng rất thú vị , không phải sao ? Hà tất gì mà phải đi con đường tầm thường , chui lủi cơ chứ ? Trực tiếp ra mắt chẳng tốt hơn vạn lần !
Tử Lăng Khuynh cười cười , sớm đã vứt ý tưởng ôm đùi vàng lúc nãy lên tận chín tầng mây luôn rồi .
Dựa theo suy nghĩ lúc nãy của nàng thì ôm đùi người khác không bằng làm cho đùi mình to , vững chãi đến mức mang đao , mang kiếm chặt cũng không đổ , mang máy xúc đến cũng không gục đi cho nhanh ! Việc gì phải tìm đùi vàng cho khổ ra ?
Không sai ! Điều đó là chân lý trong chân lý !! \_\_\_\_\_
Ồ ... mà nếu muốn làm một bác chủ phát triển về tài sắc lâu dài thì chiêu thứ nhất nên phát cái gì đây
Tử Lăng Khuynh hơi nheo mắt , lông mi run run , trong lòng thầm cân nhắc rõ ràng
Weibo bây giờ được sử dụng rất rộng rãi , đã có chức năng video quote , nếu mà như vậy , tốt nhất làn văn hay , tranh đẹp , động tĩnh kết hợp càng khiến người ta thấy hấp dẫn , gây ấn tượng ngay từ lần đầu tiên , sau này dễ bề mà phát triển
Tiếp theo , nếu đã muốn đi theo con đường võng hồng này thì tất nhiên việc đối mặt với quần chúng đông đảo bình thường là không thể tránh khỏi , thậm chí còn có cả antifan . Vì thế nội dung phát ra không nên quá cao sang , tốt nhất là trình độ thường thấy . Nhưng cũng không được quá xuyềnh xoàng nhất định phải đặc biệt mới được !!
A ... vậy thì hát đi ! Rất phù hợp !
Dứt khoát quyết định , Tử Lăng Khuynh cầm tiền đi mua mấy bộ quần áo tử tế cùng đồ vật cần thiết cho việc phát sóng rồi quay lại nhà ngay lập tức
Nhìn trời tối sầm lại , lạt rạt vài hạt mưa lại đang có xu thế tăng lên , tạo nên sự lạnh lẽo cũng như tăm tối kì lạ của cái tiểu khu ổ chuột này . Tử Lăng Khuynh hạ quyết tâm thay một chiếc váy trắng nhìn cũng không quá nổi bật . Chọn một chỗ cũng không đến mức tồi tàn lại có thể nhìn thấy khung cảnh mưa rơi ngoài trời , mang máy tính đặt ra chiếc bàn nhỏ rồi ngồi xuống đối diện
Nàng nhẹ giọng giới thiệu " Chào tất cả mọi người , tôi là chủ bá của " Tổ tông tài năng " . Một ngày như thế này , vừa nhàm chán lại vừa buồn tẻ , Tổ tông tài năng xin gửi tới các bạn một món quà bất ngờ
Nàng vừa nói vừa làm điệu bộ thần bí , lại có vẻ giảo hoạt, nhí nhảnh
Kết thúc màn giới thiệu Tử Lăng Khuynh hắng giọng một cái bắt đầu hát , giọng hát vô cùng trong trẻo , mang theo êm dịu cùng mị lực không rõ lại có chút buồn , nỗi buồn đến tê tái khắc cốt ghi tâm
Ngày chàng ra đi cùng thiết huyết kị binh
Dưới làn mưa rơi như muốn gột rửa tất cả
Ta nhìn bóng lưng chàng thầm chúc một lời bình an
Ta chờ ngày chàng phá vỡ gông xiềng nô lệ
Lấy máu quân thù tưới nỗi lầm than
Của muôn vạn lê dân bách tính
Ta đã chờ được ngày ấy...
Nhưng không chờ được chàng
Chàng mãi mãi chôn vùi nơi biên ải
Vì sao ư?
Vì chàng đã liều mình bảo vệ nữ nhân ấy
Cho nàng ta tính mạng của mình
Chứ không phải chàng vì ta , vì con , vì lê dân bách tính
Ngày ta nghe được tin dữ
Cũng là lúc trời đổ mưa , giọt mưa nhòa cùng nước mắt
Nếu đó là ta , chàng sẽ liều mình sao ?
Không , chàng sẽ không !
Ta dành trọn cho chàng cả một đời , cả những niềm vui , những tiếng cười
Cả một thanh xuân rực rỡ
Vậy mà chàng lại phản bội ta
Nước mắt của ta bao lần rơi vì chàng
Nhưng giờ nó thực sự lạnh lẽo , lạnh lẽo vì hòa tan cùng giọt mưa tê tái
Giọt mưa ấy , có phải hay không giống lòng chàng ?
...
Nữ tử mặc váy trắng nửa ẩn nửa hiện trong mưa lại đang cất lên lời ca buồn đến nao lòng
Nhìn nàng , ta như có thể liên tưởng ra được nữ nhân trong bài hát , cô đơn , quạnh quẽ , không một người ở bên nhưng cũng thật mạnh mẽ , thật vô tình , trong mắt nàng một khoảng tối tăm , dường như tất cả mọi thứ không thể để lọt vào mắt nàng ... âm u kì lạ . Giống như nàng sinh ra đã phải vậy , nàng sinh ra đã làm bạn với bóng tối vô tận