Tử Lăng Khuynh nhìn đến bàn tay hư hỏng của ai kia đang vuốt nhẹ đùi mình, còn có xu hướng lưu manh tiến lên bên trên đặt vào giữa hai eo hắn
Tư thế như vậy khiến thân thể hai người càng thêm thân mật
Tử Lăng Khuynh mặt đỏ như đít khỉ muốn một lần nữa thoát ra
" Tốt nhất là em nên nằm yên chút đi, em muốn thoát cũng không thoát nổi đâu. Mà em cũng đừng đánh giá quá cao định lực của tôi. Đối với em tôi là không kiềm chế được muốn ăn em ngay đấy !"
Huyền Minh cười tà mị, mắt phượng hơi híp, cúi người cắn nhẹ vào tai nàng
Lông mi hắn rũ xuống chạm nhẹ vào mặt Tử Lăng Khuynh
Cảm giác mềm mại như lông vũ vờn qua gợi lên một làn sóng nhẹ trong đáy mắt nàng
Tử Lăng Khuynh rõ ràng cảm giác được phần bụng dưới có thứ gì đó cứng rắn nóng bỏng chọc chọc
Nàng cứng đờ cả người, không dám động đậy dù chỉ một chút. Mặt đối mắt với Huyền Minh, mắt to trừng mắt nhỏ
Tử Lăng Khuynh thầm nghĩ, theo như kinh nghiệm đọc truyện một đời thì lúc này tốt nhất là đừng nên phản kháng. Càng dãy giụa lại càng khiến nam nhân nảy sinh hứng thú
Trong lúc vô tình thân thể lại thêm cọ xát. Xẹt... xẹt... xẹt bắn ra tia lửa rồi ...atsml... làm ra chuyện gì đó không thể tưởng tượng nổi thì .... toang ....
Huyền Minh nhìn cô gái nhỏ giảo hoạt dưới thân nằm bất động như cá chết. Mặt mày căng thẳng nhưng đáy mắt vẫn u trầm không chút gợn sóng, chỉ thấy bên trong là vực sâu không đáy hoặc cũng có thể là vũ trụ bao la vạn sao trời !
Không khí im lặng kì quái bao trùm giữa hai người. Tử Lăng Khuynh rốt cục không nhịn được lên tiếng
" Vì cái gì ? Vì cái gì lại muốn tiếp cận tôi? Vì cái gì mới gặp nhau đúng ba lần lại muốn tôi thành hôn thê của anh ?
Là do dung mạo của tôi, hay là do tôi có giá trị gì đó để Huyền gia chủ cao cao tại thượng đây lợi dụng ? "
Huyền Minh cười nhạt không chút để ý nói
" Tiểu miêu nhi, em quá đa nghi rồi ! Tôi không hề tiếp cận em, cũng chẳng hề lợi dụng em ! Huyền Minh này chưa sa đọa đến mức phải đi lợi dụng một cô gái như em !"
Hắn một mặt nhìn thẳng vào Tử Lăng Khuynh, mặt khác âm thầm tính toán để trói được tiểu miêu nhi này về nhà
Rõ ràng hắn cảm giác được nàng đã có chút buông lỏng với hắn. Thậm chí là có tình cảm khác biệt.
Thế nhưng nàng vẫn không hề bỏ đi cảnh giác. Tưởng chừng như phải đề phòng cả thế giới vậy ! Tưởng chừng như sự tin tưởng thực sự của nàng chưa hề dành cho bất kì ai!
" Ha... Huyền gia chủ đây là nói đùa đi ! Ngài cũng đều giống nam nhân ngoài kia, thích cũng chỉ là thích dung mạo diễm lệ của tôi mà thôi ! "
Tử Lăng Khuynh nâng môi cười trào phúng, trong nụ cười có chút chế giễu
" Đúng là em rất xinh đẹp, rất cuốn hút ! Thế nhưng tôi nói tôi chưa bao giờ để ý đến điều này em có tin không ? "
Giọng nói của hắn trầm lại, phảng phất mang theo hương vị quyến rũ câu nhân
" Tôi nói cho em biết một điều, một điều mà từ trước tới nay tôi vẫn luôn giấu kín trong lòng chưa hề nói ra.
Tôi luôn có một giấc mơ, tôi mơ thấy mình trong thân thể người đàn ông khác. Có một cô gái giảo hoạt tính kế, giảo hoạt cười với tôi
Cô ấy thẹn thùng khi đưa ra lời mời kết giao, cũng rất tinh nghịch khi tôi cầu hôn. Nhưng em biết kết cục của tôi và cô ấy ra sao không ?
Trong hôn lễ, cô ấy đã mềm mại ngã xuống, đau đớn khi căn bệnh ung thư quái ác dần cướp đi sinh mạng
Đến một lời đồng ý làm vợ tôi cũng không thể!
Cô ấy thất hứa, cô ấy từng hứa cho tôi một gia đình, cho tôi một tổ ấm, cho tôi một mái nhà. Nhưng cô ấy không làm được, cô ấy bỏ lại một mình tôi !
Tôi còn thấy mình trong đó biết cô ấy bị ung thư giai đoạn cuối liền vẫn phải cố tỏ ra vui vẻ trước mặt cô ấy, cố gắng cho cô ấy cảm giác hạnh phúc nhất, để rồi nhìn thấy cô ấy đau đớn lăn lộn trong bệnh tật
Có lẽ vì quá yêu chăng ? Yêu cô ấy nên mới không nói toạc ra tất cả ?
Huyền Minh sớm đã xoay người nằm xuống bên cạnh nàng, lấy tay ôm nàng vào ngực. Giọng nói của hắn trầm thấp, hơi khàn vang lên rành rọt bên tai Tử Lăng Khuynh
Mỗi một câu, mỗi một chữ đều khiến nàng thổn thức không thôi. Cố gắng nén xuống xúc động, nàng nhìn thẳng vào mắt hắn
" Huyền Minh, vậy anh có biết cô ấy là ai không ? "
" Không..... mặt cô ấy luôn luôn mờ ảo chưa từng hiện rõ !
Nhưng, cho đến lúc gặp em buổi tối hôm ấy, cảm giác quen thuộc đến từ linh hồn khiến tôi vô cớ muốn trói chặt em bên người không cho chạy trốn.
Tựa như em vốn phải là của tôi vậy !
Từ hôm đó tôi đã thực sự nhìn thấy dung mạo cô gái đó.
Không giống em ! Nhưng tôi biết đó là em, mà cũng không phải là em ! "
Tử Lăng Khuynh nghe lời này một mảnh trầm mặc. Hắn ... vậy mà lại phát hiện!
Nhưng hắn nói đúng, đó là nàng mà cũng không phải, bởi vì linh hồn là của nàng còn thân thể lại không phải !
Còn hắn rốt cục là ai chứ ? Xuyên thời không sao ?
" Tiểu miêu nhi, tôi không quan tâm em là ai. Tôi cũng biết em không phải người thường. Tôi nói em biết, dù cho dung mạo em có thay đổi, có khác thế nào đi chăng nữa, hay đẹp đến thần hồn điên đảo hoặc xấu đến đui mù thì tôi yêu là yêu linh hồn của em. Cô gái nhỏ giảo hoạt !
Cho dù em có trốn, tôi cũng sẽ tìm được bắt em về bên cạnh tôi !"
Tử Lăng Khuynh : "....." Được rồi, nàng rất cảm động nhưng nói nàng xấu đến đui mù thì hơi quá hay không ?
Mà. ngẫm lại, có lẽ hắn là người đầu tiên đối vậy với nàng. Ở thế giới thực sự của nàng, người ta chỉ biết Vân Hoa công chúa \- Tử Lăng Khuynh tài nghệ cỡ nào, xinh đẹp cỡ nào mà thôi !
Nam tử mong muốn còn không phải là cái vỏ bọc này ư ?
Chỉ có duy nhất hai người đối nàng là thực sự quan tâm
Một là sư phụ của nàng, ông ấy là một lão nhân sống ẩn thế, đến chính nàng cũng không biết thân phận thực sự của ông, ông truyền thụ cho nàng các loại tuyệt thế võ công, bồi dưỡng nên một thân thủ tuyệt đỉnh
Nhưng đáng tiếc là nàng lại bị tra nam kia lừa gạt, cuối cùng phải bất phục mà chết. Sư phụ của nàng hình như cũng bị Tử Cầm Ly giết.
Người thứ hai chính là nam nhân trước mặt này. Lại nói hắn yêu chính là linh hồn của nàng... này ...
Vốn dĩ khi trải qua thế giới đầu tiên kia, đoạn tình cảm của nàng và Kỳ Vân Hiên còn chưa đủ làm tan băng giá trong tim nàng.
Tử Lăng Khuynh có chút không coi trọng. Ai nghĩ đến hắn theo nàng đến thế giới cấp thấp này
Đã vậy thì .... .
" Em đã nhìn trúng anh rồi, cho dù sau này anh hối hận cũng đã muộn. Nếu anh dám phản bội em, em không đau khổ đâu, em phải khiến anh hối hận khi đã tồn tại trên thế giới này !"
Tử Lăng Khuynh giọng hiếm khi lộ ra lạnh lùng, mắt đẹp sắc bén cùng quyết tuyệt
Tựa như nàng có thể vô tình với cả thế giới!
Huyền Minh ôm nàng hôn nhẹ lên chóp mũi, khàn khàn nói
" Sẽ không ! Anh sẽ không ! Công chúa điện hạ của anh !"
Lần này Tử Lăng Khuynh chủ động hơn, rướn người lên chụt một phát vào mặt Huyền Minh. Vừa định lui ra đã bị hắn nắm chặt cằm nhỏ mạnh mẽ áp xuống đôi môi anh đào kia
Bá đạo dây dưa, mang theo vài phần tà khí, cùng chiếm hữu cực mạnh!
Đợi cho đến khi Tử Lăng Khuynh thiếu không khí đập mạnh vào ngực hắn Huyền Minh mới luyến tiếc buông ra
" Ngủ đi, công chúa điện hạ !"
Nàng thở dốc, mặt nghẹn đỏ vì thiếu khí nhìn xuống phía dưới đang được chăn mỏng che lại kia
" Tôi cũng không ăn em, nhìn cái gì mà nhìn chứ ? "
Huyền Minh ôm chặt nàng vào lồng ngực, hơi thở hai người giao hòa quấn quýt cùng với nhau
..
.
.
.
Rèm lụa tung bay che đi thân ảnh đang quấn quýt
.
.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng nhẹ nhàng soi chiếu phủ xuống cảnh vật một lớp màn mỏng vàng nhạt xua đi đêm tối tăm lạnh lẽo
..
.
Vận mệnh đã định. Hai linh hồn phiêu dạt giữa biển quy luật trời đất, mang theo hắc ám tối tăm cùng máu tươi cô độc là của nhau
Họ chính là ánh sáng trong linh hồn của nhau.
Một khi bóng tối hòa hợp, thiên đạo há có thể cản được uy lực kinh thiên ấy ?
.