Kỳ Vân Hiên ôm cô nhóc đang làm loạn trên người mình lên phòng
Hắn nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường mở tủ lấy ra hộp y tế
Tỉ mỉ dùng thuốc sát trùng rửa sạch vết thương
Hắn dám khẳng định vết dao này là nàng tự tay đâm xuống chứ không phải mấy tên cặn bạ kia động tay động chân
Cô gái trên giường cau mày vì đau , mí mắt giật giật xem chừng là chuẩn bị tỉnh dậy
Lúc nãy ở trên xe vì nàng quá ồn ào phiền phức một bộ muốn lột quần áo hắn ra . Bất đắc dĩ Kỳ Vân Hiên đành phải đánh ngất nàng nếu không bây giờ chắc hắn còn chưa về được tới nhà luôn quá
Cúi người tỉ mỉ băng bó lại vết thương trên tay nàng , may mắn tiểu nha đầu này không đâm trúng mạch máu cũng chỉ tổn thương phần mềm mà thôi
Nghĩ đến cô gái nhỏ này lại tự tổn thương mình, Kỳ Vân Hiên vô cớ nảy lên sự giận dữ
Giận vì nàng đã làm mình bị thương mà cũng giận vì đã không hoàn thành trách nhiệm của mình .Đã hứa sẽ hảo hảo bảo vệ tốt nàng trong lần giao dịch đầu tiên của hai người vậy mà bây giờ hắn lại vô dụng đến mức trơ mắt , chậm chạp để nàng bị người khác bắt đi
Kỳ Vân Hiên hắn từ trước đến nay chưa bao giờ thất hứa , một lời nói ra nhất ngôn cửu đỉnh
Cái này cũng là do hắn thất trách !
Kỳ Vân Hiên lại không biết chính mình đang cố gắng phủ nhận cái cảm giác đặc biệt đối với nàng . Hắn là đang cố thuyết phục mình chỉ vì trách nhiệm mà lo cho nàng thôi chứ không vì cái gì khác
Nhưng đâu biết rằng , một khi hạt giống tình yêu đã gieo xuống nó sẽ nhanh chóng nảy mầm và phát triển đến một mức nào đó mà chính bản thân con người cũng không đè ép xuống được
Điên cuồng lao vào nó như một con thiêu thân, phi nga phốc hỏa \*
Điên cuồng lao vào định mệnh của mình không chút chần chừ
Định mệnh có thể làm cho chúng ta đến với nhau nhưng có thể làm cho định mệnh thành sự thực thì chỉ có chúng ta mới có thể làm được
Tình yêu ư ? Tình yêu trong khái niệm Tử Lăng Khuynh và Kỳ Vân Hiên cũng chỉ như mây gió thoảng qua
Yêu có thể làm cho chúng ta mê muội đến ngu ngốc , thích đấy , yêu đấy , có cảm xúc đặc biệt đấy nhưng vẫn một mực phủ nhận , né tránh
Vì sao yêu mà không nói ra , vì sao yêu mà không thể hiện điều đó với người mình yêu ?
Có phải là do ngu ngốc , cũng có phải là do quá lý trí , hay cũng có phải là hai người đã không còn tin tưởng vào thứ tình cảm đó giống như Tử Lăng Khuynh và Kỳ Vân Hiên ?
Chỉ coi nó là thiên mã hành không mà thôi \* !
Thế nhưng một khi chỉ đỏ đã xe tơ , vận mệnh đã gắn kết liệu họ có mãi mãi chống cự được không gục đổ trước người mình yêu hay không
Điều ấy rất khó mà nói trước được !!
...
Tử Lăng Khuynh chầm chậm mở mắt , còn chưa đợi nàng kịp làm gì thì Kỳ Vân Hiên đã nâng nàng lên mang vào phòng tắm vứt thẳng xuống nước lạnh
Nàng vẫn dùng đôi mắt mơ hồ nhìn hắn , nước có lạnh cũng chỉ làm giảm bớt sự nóng bỏng như muốn thiêu cháy da thịt trên người nàng mà thôi hoàn toàn không có khả năng thanh tỉnh
Thế mới biết thuốc lúc trước đám tra nam kia cho nàng uống mạnh đến cỡ nào
Nước ... dính sát vào da thịt ... càng ngày càng mê người
Kỳ Vân Hiên đứng đối diện một mảnh u ám
Hắn cúi người nhìn cái vật nóng bỏng không yên phận giữa hai chân kia
Chết tiệt ! Vậy mà lại có phản ứng !
Hắn xoay lưng định bước ra ngoài thì một giọng nói mềm mại ... có phần yếu đuối nỉ non vang lên
" Kỳ... Vân Hiên ... anh rốt cuộc đã đến ... Tôi sợ phải đối mặt với thế giới đen tối này "
" Kỳ Vân Hiên ... cũng chỉ có anh không lừa dối tôi ... vẫn đến vì tôi ... anh có biết ... anh có biết tôi khổ sở thế nào khi phải dùng cái bộ dáng ... tùy ý ấy để che phủ nội tâm đang hỗn loạn của tôi không ? "
" Đừng .. đi có được không ? "
Bước chân gần ra đến cửa khựng lại nhìn cô gái nửa tỉnh nửa mê trước mặt . Nhìn nàng bây giờ có cảm giác thật yếu đuối
Nàng tin tưởng hắn đến vậy ư ?
Không hiểu sao trong lòng Kỳ Vân Hiên vừa thấy đau lòng lại vừa thấy vui sướng
Hắn bước lại gần nàng lấy tay xoa đầu nàng
" Tôi không đi ... "
Tiểu miêu nhi ôm chặt lấy hắn , xúc cảm mềm mại trên người cô khiến hắn chợt cứng đờ nhưng vẫn lấy tay vuốt vuốt lưng cô , cưng chiều như một con mèo nhỏ
Mắt phượng của hắn lóe lên chút gì đó không rõ , quanh thân tản mát ra dòng khí hắc ám quỷ dị bao bọc lấy hai người mà đến hắn cũng chẳng nhận ra
Kỳ Vân Hiên vô thức không để ý đến cô gái trong lòng mình đã sớm yên tĩnh , thân thể nóng rực đỏ ửng cũng dần trở lại bình thường
Trong đầu hắn rốt cục đang suy nghĩ " Tiểu miêu nhi , em ... đã trải qua những điều gì mà lại biến em thành con người như vậy
Bất tri bất giác tôi hình như không tự chủ được chú ý tới em hơn tất cả
Tất cả sự lạnh lùng , lãnh đạm , tàn khốc đều không thể dùng lên người em
Tôi đây là bị làm sao vậy ?