Hệ Thống Mau Xuyên, Vương Giả Phản Công

Chương 154: Thế giới phép thuật(28)






Adonis bắt buộc phải ra tay với nàng. Hắn không chỉ là cha của nguyên chủ, còn là bậc đế vương của muôn dân. Chính vì thế Tử Lăng Khuynh cũng không trách hắn. Nàng biết thời gian bản thân không còn nhiều.

Khẽ vén tay áo lên cao một chút, ở dưới lớp da trắng nõn đã ẩn hiện một số tia máu đen đáng sợ... Ma tộc... Đây là thời kì đầu của ma tộc. Mà thời gian phát tác của nàng cũng nhanh hơn, trước đây 5 ngày mới phát tác hung tính 1 lần nhưng bây giờ thì 2 ngày nàng đã gần như điên rồi. Tử Lăng Khuynh nắm chặt lòng bàn tay...

Lật bàn, cẩu huyết tới như vậy là muốn bức chết bổn công chúa sao?

Không sao, không sao, dù gì nàng cũng sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi... Tiểu Lu cũng đã kết nối lại được với không gian hệ thống..

Việc cuối cùng mà Tử Lăng Khuynh cần làm trước khi rời khỏi thế giới này chính là liên quan đến mẫu thân nguyên chủ...Ninh Tử Dương.

Nàng lợi dụng lúc thị vệ canh gác phòng ngủ Adonis không chú ý liền lẻn vào trong đó, Tử Lăng Khuynah dựa theo trí nhớ chui được vào căn phòng có chứa quan tài thủy tinh...nơi mẫu thân nguyên chủ yên nghỉ.

Nàng đã sớm nhìn ra được trên cơ thể Ninh Tử Dương vẫn giữ lại được sợi tàn hồn cuối cùng, dù cho nó vô cùng mỏng manh nhưng theo thời gian đã ngày một lớn mạnh hơn. Có lẽ chính vì thế nên cơ thể trải qua nhiều năm tháng như vậy vẫn không suy chuyển gì.Tử Lăng Khuynh đặt tay lên bụng Ninh Tử Dương, nàng nhắm mắt truyền một chút ánh sáng vàng nhạt vào đó... Cả thân thể của Ninh Tử Dương bỗng nhiên được bao phủ bởi lớp màn ánh sáng mềm mại nhu hoà lại ấm áp vô cùng. Nàng khẽ cười bỏ vào miệng Ninh Tử Dương viên đan dược cũng màu vàng nhạt. Viên đan dược khi vừa vào đến miệng thiếu phụ đã hoá thành một luồng khói trắng chui vào bên trong, cả cơ thể của thiếu phụ một lần nữa như được bọc bởi một chiếc kén tằm trắng noãn.

Tử Lăng Khuynh cười cười đứng dậy bỏ đi, nét mặt nàng vẫn còn vương lại sự vi diệu.... Adonis, Ninh Nguyệt, ta chỉ có thể giúp các ngươi tới đây thôi..

.

.

.

.

.

.

Dưới cổng hoàng cung, một đám người đông nghịt đứng đó la hét ầm ĩ có xu hướng muốn phá cửa vào trong.... Nếu không phải là hoàng cung có một lớp bảo vệ nghiêm ngặt không thể dùng chổi để bay vào thì chắc đám người đó đã muốn xông tới trước mặt Adonis rồi.

"Giết chết công chúa, giết chết ma tộc..."


"Bệ hạ, người là mặt trời của Devlin, là đấng tối cao của Devlin, người không thể vì một người phụ nữ mà không quan tâm đến an nguy của đế quốc..."

"Bệ hạ, xin người hạ lệnh thiêu sống công chúa "

Adonis đứng trên tường thành nhìn khung cảnh hỗn loạn trước mặt, trong mắt loé lên 1 mảnh u tối. Ống tay áo dài đã che đi hai tay nắm chặt đến mức nổi gân xanh đáng sợ vô cùng cùng của hắn, mái tóc vàng như ánh nắng mặt trời hơi rũ xuống khiến cho dáng vẻ của hắn bây giờ mang một phần gì đó cam chịu một phần gì đó bất lực.

Ninh Tử Dương, nàng nói ta phải làm sao đây... ta là Quân Vương của một nước, trên vai ta là sự an toàn, là tính mạng của người dân đế quốc Devlin. Nhưng ta cũng là một người cha mà. trước đây khi ta chưa có thực quyền trong tay ta đã làm ra một việc khiến ta ân hận suốt đời.. đó chính là không bảo vệ nàng thật tốt.

Adonis đưa tay chạm nhẹ lên thanh kiếm bên hông... Tử Dương, thực sự xin lỗi... Nguyệt nhi ta cũng xin lỗi con tha thứ cho ta...

.

.

.

Dưới sự bức ép của các vị công tước và quần thần, thêm vào đó là áp lực của cách tính toàn thể đế quốc, Adonis cuối cùng phải đưa ra một quyết định vô cùng nặng nề... Ngày mai...hắn phải thiêu sống con gái hắn trên giàn hoả thiêu ở quảng trường lớn của đế quốc!!!

Adonis cũng không thật sự tuyệt tình như vậy. Hắn sai công tước thân tín của mình đánh ngất nàng rồi đem nàng đi một nơi thật xa khác, nơi mà không ai biết đến người có tên là Ninh Nguyệt, đế quốc này cũng sẽ vĩnh viễn không còn người nào là công chúa Jocasta nữa.

Adonis nhiên biết việc này có bao nhiêu nguy hiểm, cũng có bao nhiêu trắc trở, thậm chí còn có thể gây hại đến đế quốc. Nhưng bảo hắn trơ mắt đứng nhìn con gái hắn bị thiêu chết ngay trước mặt hắn, mà đó còn là kết tinh tình yêu giữa hắn và nàng ấy. Nơi mà hắn đưa nàng đến chính là một căn nhà nhỏ nằm ở biên giới phía đông đế quốc, nơi này trước đây Adonis từng có suy nghĩ cùng Ninh Tử Dương sống hết một đời yên bình nơi đây.

Căn nhà này nhìn sơ qua vô cùng đơn giản, tuy nhiên bên dưới căn nhà có một hầm nhỏ, Adonis muốn nhốt Tử Lăng Khuynh xuống dưới đó, dù cho có phải giam cầm nàng cả đời thì Adonis vẫn sẽ làm để bảo vệ tính mạng của nàng.

Còn người bị thiêu ngày mai sẽ là chỉ là 1 hình nhân thế mạng khác.. ..

Kane là người được lệnh dẫn nàng đi. Vị công tước này cũng chính là người lần trước dẫn nàng đến yến tiệc khi nàng vừa xuyên đến không lâu. Kane pháp gì đã khiến cả cơ thể Tử Lăng Khuynh mềm nhũn vô lực, hắn cười cười đặt nàng lên xe do giác thú kéo chạy thẳng ra ngoại ô.

.

Sáng hôm sau, ở quảng trường đông nghịt người...có thể nói là chật không còn chỗ chen chân. Người dân ở dưới đều một mực háo hức kêu gào đòi giết chết yêu nữ. Mà trên đài cao kia có treo một nữ nhân mặc y phục đỏ rực như lửa, dưới chân đài chất đống vô số củi....

Nữ nhân đó khó chịu nhíu mày mở mắt tỉnh dậy....Đôi mắt xanh dương u ám nhìn xuống phía dưới, tròng mắt ẩn hiện chút sát khí. Không sai, đó chính là Tử Lăng Khuynh...

Tử Lăng Khuynh cử động cổ tay nhưng lại phát hiện tay mình đã bị kiềm chặt bởi một sợi dây đen nhánh như 1 con rắn hung ác chuẩn bị cắn vào mạch máu nàng, khoé môi nàng liền cong lên nụ cười chế diễu cùng trào phúng... cái gì phải đến thì cuối cùng cũng sẽ đến, dù có trốn tránh thế nào cũng khó thoát được. Tử Lăng Khuynh muốn động đậy cơ thể cho đỡ khó chịu nhưng toàn thân lại giống xác chết, tê cứng, nhiệt độ cơ thể cũng thấp vô cùng, cả người không một chút sức lực như thể bị rút cạn sinh khí.

Cảm giác này chính là cá nằm trên thớt, trơ mắt nhìn bản thân rơi vào nguy hiểm, trơ mắt nhìn người ta muốn lấy mạng mình. Đã bao lâu rồi Tử Lăng Khuynh không còn cảm giác đó nữa..ha, từ khi rời khỏi hoàng triều Tử quốc đi... Trước đây có thể nàng ít nhiều vẫn sợ hãi một chút nhưng bây giờ thì không!! Trải qua các vị diện khác nhau, thời điểm cận kề cái chết cũng đã đối mặt không ít...thì, lần này có là gì chứ?

.

.

.

Adonis ánh mắt phức tạp nhìn lên hình nhân thế mạng trên đài cao, hắn thấy có chút kì lạ, trong lòng dâng lên bức bối khó chịu nhưng vẫn chưa nhận ra đó không phải là hình nhân hắn chuẩn bị...

Đầu Tử Lăng Khuynh hơi cúi xuống, tóc nàng lúc này buông xoã ra tung bay trong gió, dưới ánh nắng mặt trời lại trở nên vàng óng.. Phảng phất như ánh lên sự sống bất diệt trường tồn vậy.

"Bệ hạ, giờ lành đã đến, xin người hạ lệnh!"

Nhìn một đám người nóng lòng muốn thiêu chết con gái mình, Adonis đã sớm nắm chặt thanh kiếm bên hông, hắn chỉ hận ngay lúc này có thể rút kiếm ra chém hết tất cả bọn họ. Ai nói làm đế vương là sướng? Sinh ra trong nhung lụa nhưng lại phải đối mặt với vô số âm mưu chốn hậu cung, đến ngay cả khi hắn nắm trong tay quyền khuynh thiên hạ nhưng vẫn vô năng đến mức ngay cả người hắn yêu lẫn con gái hắn cũng không bảo vệ được.

Vẫn biết người trên kia là hình nhân thế mạng, tuy nhiên mỗi lần nghĩ đến nếu người bị treo trên đó là Nguyệt nhi, hắn không chịu nổi!!

Adonis âm u gật đầu ra hiệu. Đám người đó nhận được lệnh, một lời cũng không nói lập tức vây xung quanh chân đài cao tạo thành hình thế trận đã bày sẵn, ngọn lửa từ tay bọn họ bắn ra đám gỗ xếp xung quanh. Chưa đầy một giây thì đám gỗ đó đã bén lửa bùng lên cháy hừng hực.. Độ nóng đến mức khiến người ta kinh sợ..

Người xung quanh thần hồn kinh hoảng nhanh chóng dạt ra xa để lộ một khoảng trống lớn. Tử Lăng Khuynh nhìn ngọn lửa dưới đó trong lòng thầm kêu không ổn. Ngọn lửa này không bình thường....

Adonis lần này dường như có linh tính mách bảo, hắn đưa mắt lên đài cao, đáy mắt khi chạm phải đôi đồng tử màu xanh dương nhàn nhạt của nàng chợt co rút lại... Không thể nào, người đó... Là Ninh Nguyệt!!! Là con gái của hắn và cô ấy...

"Dừng lại....Dập tắt, dập tắt lửa cho ta... Mau..."


"Bệ hạ, không thể, đây là chân hoả, chúng ta không thể dập...dập được.. Vả lại, chẳng phải ngài nói có thể thiêu chết cô ấy sao?"

"Câm miệng, tìm mọi cách dập tắt nó cho ta!!!"

Adonis gầm lên đầy tức giận, khoé mắt như muốn nứt ra đến nơi, hắn điên cuồng muốn xông tới chỗ nàng nhưng lại bị đám quần thần hợp lực giữ chặt. Adonis cảm thấy trong cơ thể có 2 luồng sức mạnh vô cùng mãnh liệt đang đấu phá nhau khiến tứ chi trở nên vô lực, ma pháp cũng không thể dùng được. Hắn quét ánh mắt như lưỡi dao nhìn đám quần thần... Khi ánh mắt của hắn chạm tới ai thì sống lưng họ đều cảm thấy như băng giá đang xông lên tê liệt não bộ, chính vì thế mà chân tay cũng luống cuống không thôi. Thế nhưng bọn họ vẫn nhất quyết ngoan cố không dám bỏ Adonis ra...

Tử Lăng Khuynh trên đài nhận thấy được ánh mắt của Adonis bên dưới, nàng không để ý lắm. Cái mà nàng quan tâm bây giờ là cả cơ thể đều khó chịu như muốn lột từng lớp da của nàng ra. Cmn, thực sự là khắp người đều rát bỏng muốn chết!!

Tình hình bên dưới dần trở nên hỗn loạn, người dân xung quanh hò hét khi nhìn thấy lửa dần bén đến chỗ nàng... Họ đều cười có chút quỷ dị, thích thú cùng thoả mãn vô cùng khi nhìn thấy nàng bị như vậy. Tất cả đều mặc kệ ngọn lửa nóng kia mà điên cuồng dùng ma pháp tấn công nàng...có người đứng quá gần mà còn bị ngọn lửa kia một phát thiêu thành tro bụi... Tuy nhiên bọn họ lại gióng như điếc không sợ súng, bất chấp mà lao đến.

Người dân ở đây...đều điên rồi!!!

Thứ đáng sợ nhất không phải là chết, mà là nhìn bản thân dần đi tới cái chết nhưng không thể làm gì, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, không thể phản kháng...đau đớn quằn quại tới hơi thở cuối cùng.

Tuy nhiên, với người sớm đã bước qua cửa Quỷ Môn quan một lần thì chết chẳng có gì đáng sợ cả.

Ngay khi ngọn lửa giống như mãnh thú lao đến cách chân nàng chỉ 20cm nữa thôi thì... Một tiếng cười trầm thấp phá vỡ cái sự ồn ào đến khó chịu kia vang vọng lên

"Hahaha, Adonis, cuối cùng ngươi cũng đến ngày hôm nay... Ngươi xem, con gái ngươi... Chậc, sắp bị thiêu cháy rồi!!!"

Tức khắc mọi người đều nhìn về phía tiếng cười đó hốt hoảng.. Là công tước Kane, Florence và nam chính đại nhân William. Nhưng điều khiến mọi người chú ý hơn cả đó chính là người đi đầu tiên... Công tước Nolan... Người dân xung quanh và đám quần thần như ăn phải mê dược nhất loạt quỳ xuống hô to

"Bệ hạ!!!!"

"Thiên hạ này đã đến lúc phải đổi chủ rồi Adonis yêu quý!"

Adonis đột nhiên phun ra một búng máu tươi, hắn chống thanh kiếm gượng đứng lảo đảo...chính là dáng vẻ tuyệt không chịu khuất phục. Adonis ôm đầu đau đớn, khoé mắt hắn chảy ra hai dòng huyết lệ, hắn lê thân thể đến gần chỗ Tử Lăng Khuynh nhưng lại bị Nolan dùng ma pháp hất ra xa.

Nolan căn bản đã không để ý đến Adonis nữa, hắn đã âm thầm hạ độc Adonis, độc này không chết người, chỉ làm thân thể mất đi khí lực, không thể sử dụng ma pháp 24h mà thôi. Nolan quay đầu nhìn lên đài cao nơi nữ nhân sắp bị lửa lan đến thân nhíu mày. "Vốn định mượn danh ngươi để có thể lấy được ngai vàng..nhưng không ngờ mọi chuyện lại dễ dàng hơn ta tưởng!! Công chúa, ta đã từng cho cô cơ hội nhưng cô lại không biết nắm bắt... Chậc, vậy phải trách bản thân cô ngu xuẩn rồi!"

Tử Lăng Khuynh cười lạnh, nàng vốn không hề bất ngờ trước những lời này của Nolan, nàng đã sớm nhìn ra hắn có ý đồ không tốt. Chỉ là không ngờ đến hắn sẽ cấu kết với đám người kia thôi...

Nolan hiện tại đã hoàn toàn nắm lấy thế chủ động, hắn kiêu ngạo giống như quân vương thực sự, mà người dân xung quanh nhất nhất quỳ xuống cung kính không hề phản bác. Hắn và đám người liên minh của mình đứng xung quanh đài cao trào phúng có chút chăm chú mà nhìn nàng có chật vật đau đớn giống như đang xem một bộ phim tới hồi gay cấn vậy.

"Ninh Nguyệt, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không lối ngươi lại vào... Ta vốn tưởng ngươi không giống các nữ nhân khác nhưng cũng chỉ đến thế thôi, đừng trách ta, trách cũng là trách vị phụ hoàng của ngươi năm xưa cướp ngôi vua của cha ta. Ta mới đích thực là chủ nhân của đế quốc này.... Hahaha, bao năm nay ta nhẫn nhục chịu đựng đủ rồi!! Đủ rồi!!!!"

Nolan cười đến mức điên cuồng, hắn còn thuận tay khiến ngọn lửa cháy bùng lên dữ dội hơn. Tử Lăng Khuynh nhìn da mình đã có dấu hiệu phồng rộp lên vì bỏng, nàng cắn răng âm trầm nắm chặt tay... Dây trói trên cổ tay được một cuộn sóng nước nhẹ nhàng gỡ đi. Thế nhưng thân thể nàng vẫn không thể rời khỏi đài cao đó, dây trói quanh bụng nàng gỡ thế nào cũng gỡ không ra. Mà lửa...sắp quấn quanh chân nàng...

Nolan chợt phẩy nhẹ tay một cái, ngọn lửa chợt thu liễm lại sức nóng chết người của mình trở nên nhu hoà như một con thú cưng nhỏ... Hắn xoay xoay chiếc nhẫn trên tay "Để ngươi chết sớm vậy cũng phí, chi bằng nhìn ngươi chết từ từ sẽ vui hơn."

"Giết chết cô ta..."

"Giết chết yêu nữ"

"Giết yêu nữ"

Tiếng ồn ào huyên náo của đám người xung quanh khi thấy ngọn lửa yếu hơn đã lập tức vang lên dội thẳng vào đầu nàng như ma chú khiến đầu Tử Lăng Khuynh như muốn vỡ nát.

Nolan rút ra thanh kiếm ẩn hiện hắc ám chém một đường về phía nàng, kiếm khí đập thẳng vào ngực Tử Lăng Khuynh khiến lồng ngực nàng nhói lên từng trận đau đớn, lục phủ ngũ tạng đều như bị xáo trộn tất cả.

Đám người dân xung quanh khi nhìn thấy thanh kiếm đó công kích nàng, tròng mắt bọn họ đều đỏ lên quỷ dị, họ liều mạng dùng ma pháp..từng cuộn ánh sáng ma pháp đủ màu sắc liên tục đập vào người Tử Lăng Khuynh..dường như là muốn nghiền nàng thành một đống thịt vụn.

Phụt... khụ... khụ..

Tử Lăng Khuynh ho ra một búng máu... nhưng là máu màu đen!!

"Hahaha... Chết đi, đi chết đi...Khốn kiếp!!!"

Tiếng cười của Nolan có chút biến thái vang lên, mái tóc đỏ như lửa của hắn bung xoã ra, đôi mắt cũng là một màu đỏ sền sệt như máu, khoé miệng hơi nhếch lên tà ác...

Kiếm trong tay hắn đột nhiên cắm mạnh xuống dưới đất, kiếm khí mãnh liệt trào ra đánh ngã hầu như tất cả người dân xung quanh...Thanh kiếm đó toả ra hắc ám, lúc đầu chỉ là một đám khí nhỏ mờ nhạt nhưng dần dần đã hình thành giống một con rồng đen.. Con rồng khí đen đó cuốn qua đám người dân, tức khắc thân thể họ khô lại chỉ còn bộ khung xương mà mắt thường có thể nhìn thấy.


Một số người vẫn còn thần trí hoảng sợ dạt ra xa, ánh mắt xem chừng đã kinh hãi tột độ.

Nolan ngẩng đầu nhìn lên Tử Lăng Khuynh, hắn đưa một tay miết miết khoé môi, một tay giơ lên phía nàng..

Tử Lăng Khuynh chợt cảm thấy cổ họng như bị thứ gì đó bóp chặt không thở nổi, nàng muốn động đậy nhưng thân thể không nghe theo sự chi phối của nàng luôn rồi.

Khắp người Nolan được bao phủ bởi sát ý cùng hận ý vô cùng mãnh liệt, cả người hắn như bị giam cầm bởi vực sâu vạn trượng.., chỉ còn lại sự lãnh khốc, tàn ác của ma quỷ.

Thế nhưng, ngay giây phút mà hắn muốn xuống tay giết chết nàng thì Nolan lại khụy xuống, hắn ôm đầu đầy đau đớn, từng tia máu đỏ hiện lên trên mặt Nolan khiến cho khuôn mặt vốn rất anh tuấn lại trở nên đáng sợ, đáng sợ hơn bao giờ hết...

Không..Ta đang làm cái gì vậy? Ta, ta không thể giết nàng ấy..Không thể.... Nàng ấy là ánh trăng nhỏ mà ta luôn tìm kiếm.. Nàng ấy là...

Khoan đã, ta là ai? Ta là ai? Tại sao ta lại làm như vậy?

Nolan run rẩy giơ hai bàn tay ra ngơ ngác nhìn, đôi mắt giống như nai tơ đang sợ hãi tột độ, hắn quay mặt nhìn đám người Florence và Kane phía sau. Đám người đó ánh mắt đã sớm xám xịt như chì, thân thể đờ đẫn hướng Nolan hét lớn

"Công tước Nolan, ngươi làm cái gì vậy? Ngươi không ra tay được vậy để chúng ta ra tay giúp ngươi!"

Florence, Kane và William nhất loạt nhào lên, thanh kiếm trong tay 3 người mang theo hắc khí bay bằng tốc độ ánh sáng về phía Tử Lăng Khuynh. Ngay khi mũi kiếm sắp chạm vào Tử Lăng Khuynh, nàng cũng đã sẵn sàng để đi chết, Adonis xụi lơ một chỗ cũng thê lương gào đến lạc giọng... Nhưng, giây phút ấy không gian như đông cứng lại, khi mọi người phản ứng kịp mới nhận ra được 3 đường kiếm chí mạng ấy đã bị Nolan dùng ma pháp chặn lại hất văng xuống đất.

"Các ngươi...kẻ nào dám làm hại nàng ấy, ta nhất định không để các ngươi chết toàn thây!!!"

"Nolan, ngươi đã quên ước định giữa chúng ta? Ngươi lại còn bảo vệ cô ta? Ngươi điên rồi sao?"

William và Kane đồng thanh gào lớn, bọn chúng chỉ hận không thể xông lên một cước giết chết Nolan. Tuy nhiên, bọn chúng lại không dám, có thứ gì đó khiến bọn chúng cố kị không dám đụng.

Đôi đồng tử của Nolan cũng dần trở lại bình thường, hắn dùng kiếm muốn chém đứt dây trói cứu Tử Lăng Khuynh nhưng tay hắn chợt run lên..kiếm theo đó mà rơi xuống đất. Mạch máu dưới da của Nolan nổi lên từng mảng đen kịt đáng sợ chuyển động không ngừng. Hắn quỳ xuống đầy khổ sở, tay đấm mạnh xuống đất nhưng dường như thân thể Nolan đã không còn cảm thấy đau đớn là gì nữa. Hắn trúc trắc nói vài chữ không rõ ràng

"Gi...ết ta... Mau..giết t..a đi.."

Tử Lăng Khuynh nhíu mày nhìn sâu vào mắt hắn, trong một giây phút ngắn ngủi lướt qua, cả thân thể nàng như bị điện giật... cảm giác ấy... Cmn, bổn công chúa muốn đại khai sát giới rồi!!

Nolan không để mọi người phản ứng kịp, chưa đầy hai giây sau đôi mắt hắn lại tiếp tục trống rỗng vô hồn, sát ý lan tràn, lần này..cơ hồ là còn mãnh liệt, dữ dội hơn rất nhiều!!!

Nolan gầm lên 1 tiếng đầy phẫn nộ, cả người hắn hiện tại như muốn chia thành 2 nửa.. Nolan một lần nữa đưa tay về phía nàng.. nhưng lần này là muốn kéo nàng khỏi cột hoả thiêu đó. Khi mà dây trói đen nhánh nơi bụng nàng lỏng ra một chút thì cơ thể Nolan lại co giật, tay hắn chuyển hướng lên phía cổ nàng siết chặt.

Tử Lăng Khuynh nhíu mày, cổ họng bị bóp đến nghẹt thở, xem chừng chỉ cần một chút nữa thôi nàng sẽ bị thiếu dưỡng khí đến chết. Mà phía dưới chính là khói lửa ngùn ngụt lại càng thêm khó thở.

Tử Lăng Khuynh thử liên hệ với không gian của Bạch nhưng vô dụng, Tiểu Lu cũng không cảm nhận được nữa... Đến cả thanh kiếm mà Bạch đưa cho nàng cũng triệu hồi không ra..Ngoạ tào, lần này coi như xong rồi!!!!

"Hahaha, vô ích thôi, đừng chống cự một cách ngu ngốc như thế nữa, mau giao lên sinh mạng và linh hồn của ngươi cho ta đi. Dâng hiến cho ta đi!!"

Nolan haha cười 3 tiếng, khuôn mặt đã chằng chịt từng vệt đen đang chuyển động..nhiều đến mức biến dạng.. Nhưng, giọng nói này không phải của Nolan, mà là của...

Đôi đồng tử nàng chợt co rút.. một đạo ánh sáng loé mắt lướt qua....