Thẩm Kiều Kiều cùng đám người kia sớm đã làm lành. Mấy vết lở loét mà Tử Lăng Khuynh gây ra đã được Thẩm Kiều Kiều tìm cách chữa khỏi.
Vốn dĩ nàng cũng chỉ muốn trêu chọc bọn chúng một chút nên cũng không làm khó bọn họ cho lắm. Thế nhưng chẳng cần nàng ra tay thì Bạch Tiếu, Mộ Dực, Tần Khoái và Kim Từ Kha đều được định ra hôn ước.
Thẩm Kiều Kiều thấy thứ vốn là của mình sắp bị cướp đi liền nổi điên. Cô ta đích thân gọi đám người đó đến gặp mặt nói chuyện rõ ràng.
Thẩm Kiều Kiều nhìn đám mỹ nam tử trước mặt, đáy lòng bùng lên sự không cam tâm rõ rệt...
" Nghe nói, các người đều có hôn ước hết rồi? Được lắm, muốn bỏ ta đi tới vậy sao?"
" Không phải, ta là do phụ thân ép buộc.. " Bạch Tiếu là người đầu tiên lên tiếng thanh minh
" Đúng vậy, bọn ta là bị ép buộc, ta làm sao có thể bỏ nàng cơ chứ ?"
" Kiều Kiều, tin bọn ta, bọn ta nhất định sẽ không bỏ rơi nàng. Tiểu tâm can này bọn ta cưng chiều còn không hết thì lấy đâu ra mà dám có gan bỏ lại nàng chứ?"
" Ha... ép buộc? Vậy các người còn đồng ý? Các người đều coi ta thành một trò đùa ? Ngang nhiên đồng ý hôn sự rồi đến trước mặt ta nói mấy lời đó? Các người định lừa hài tử hay sao?"
Thẩm Kiều Kiều cười lạnh nói.Cô phát hiện đám người này thực chất không hề tốt như vẻ bề ngoài mà bọn hắn biểu hiện. Thực chất đều là những kẻ ham mê quyền lực, giàu sang mà thôi..
" Kiều Kiều, bọn ta.. đợi bọn ta thâu tóm được thế lực, trở nên mạnh mẽ sẽ đảo chính, lật đổ Ôn triều. Đến lúc đó nàng chính là..."
Bạch Tiếu hai tay nắm chặt lấy bả vai của Thẩm Kiều Kiều đến phát đau lên gào thét điên dại..
Đám người còn lại cũng như bị thứ gì đó kích thích đều trở nên cuồng nộ điên dại.... Tất cả đều như hổ dữ nhìn chằm chặp Thẩm Kiều Kiều.
Thẩm Kiều Kiều có hơi chột dạ lùi về phía sau. Chỉ trong một giây, đám người đó xông về phía Thẩm Kiều Kiều đánh tới muốn áp chế cô ta.
Thẩm Kiều Kiều hét to một tiếng gọi thuộc hạ của mình từ bên ngoài vào nhưng tất cả đều bị năm người kia đánh gục. Cô ta hơi hoảng sợ, thân thể căng cứng tung đòn xông thẳng tới Mộ Dực nhưng không hiểu sao đầu óc Thẩm Kiều Kiều quay cuồng, mềm nhũn mà ngã xuống đất.
Lại chỉ thấy mấy người cười thoả mãn tiến lại gần. Tay của đám người đó nhanh như chớp túm y phục Thẩm Kiều Kiều xé rách.
Thẩm Kiều Kiều khó khăn kéo tay giữ lại nhưng không được.. Sức lực của cô ta lúc này làm sao có thể chịu được sức của một đám nam nhân cao to như vậy chứ.
Thân thể Thẩm Kiều Kiều bị đám nam nhân dày vò đến thảm hại, mặc kệ tiếng la hét, sư chống cự mãnh liệt của Thẩm Kiều Kiều nhưng Bạch Tiếu, Mộ Dực, Tần Khoái, Kim Từ Kha vẫn điên cuồng như dã thú...
Đến khi có người phát hiện ra thì tất cả đều đã xong hết cả... gạo đều đã nấu thành cơm.
Thanh danh Thẩm Kiều Kiều thối nát không chịu nổi.. một lúc ăn nằm cùng mấy người đàn ông...Cái này dù cho là kĩ nữ thanh lâu cũng sẽ không đến mức này... Hơn nữa, Thẩm Kiều Kiều còn là một nữ tử khuê các, con của thừa tướng đương triều...Đây là cỡ nào nhục nhã ?
Chátttt...
Thẩm Khác mặt khó coi hơn người chết không hề nương tình tát vào mặt Thẩm Kiều Kiều một cái đến đỏ ửng cả mặt..
" Nghiệt nữ,... ngươi... một ngày ngươi không làm cho ta tức chết là ngày ngươi không chịu nổi hay sao?"
Thẩm Kiều Kiều hiện tại làm gì còn tâm trí mà suy nghĩ cái gì nữa chứ. Cô ta đờ đẫn người mặc kệ tất cả đi về phía phòng của mình..Mọi suy nghĩ hỗn loạn trong đầu Thẩm Kiều Kiều thành một mớ tơ vò không biết đâu với đâu nữa.
Thẩm Kiều Kiều vẫn không hiểu tại sao lúc đó đám nam nhân ấy lại cuồng dã như thế. Cô ta sống ở cổ đại này một thời gian khá lâu, cho nên ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng.
Nữ tử như vậy rồi còn ai dám thú về nữa chứ. Có khác nào kĩ nữ lầu xanh đâu?
.
Đúng như Thẩm Kiều Kiều nghĩ, đám nam nhân đó lại ngày một trở nên biến thái hơn, hết lấy y phục của cô ta lại đến việc đêm hôm tìm đến tận phòng ngủ. Việc này cả kinh thành đều đồn ầm lên hết cả.
Bạch gia, Mộ gia, Kim gia, Tần gia đều gấp rút chuẩn bị hôn sự cho Bạch Tiếu, Mộ Dực, Kim Từ Kha và Tần Khoái. Thế nhưng 4 nam nhân lại như ăn phải bả, một mực vì Thẩm Kiều Kiều không thú thêm nữ tử khác vào cửa.
Thậm chí còn đến mức đánh nhau, tìm mọi cách để sát hại nhau... Bạch Tiếu tưởng như là một nam nhân ôn nhu nhất nhưng hắn trái lại là vô cùng nham hiểm độc ác. Bạch Tiếu một tay xử lý gọn lẹ ba người kia khiến một người trở thành phế nhân, một người mất tích không dấu vết, một người điên điên dại dại..
Cuối cùng Thẩm Khác vì giữ lại thể diện cho mình đã đồng ý gả Thẩm Kiều Kiều cho Bạch Tiếu. Ngày Thẩm Kiều Kiều khoác lên giá y về Bạch phủ thì Tử Lăng Khuynh lại đang hết sức nhàn nhã ngồi vắt chéo chân trên cành cây trong Thanh Hoa cung xem báo cáo về mấy ngày phong ba này.
Nàng khẽ cười nhẹ một cái. Cuối cùng thì cũng sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi. Mà nghĩ lại cũng thấy Thẩm Kiều Kiều ngu thật là ngu. Nàng ta còn chưa tìm hiểu kĩ xem trong các vết lở loét của đám người kia có ăn phải thứ thảo dược kì quái nào không mà đã vội vàng chế thuốc.
Lúc đó Tử Lăng Khuynh có nghiền nát rễ của cây Liễn Mạn ra để tăng thêm độc tính. Cây Liễn Mạn là một loại thảo dược khó tìm vô cùng đồng nghĩa với việc công dụng của nó cũng không ngờ tới được.
Thẩm Kiều Kiều lại ngu ngốc vô tình cho đám người ấy uống thêm một loại thảo dược nào đó có phản ứng mãnh liệt với Liễn Mạn dẫn đến thần trí của bốn người kia nhất thời điên loạn, kích thích như xuân dược vậy.
Tuy nhiên, thế cũng tốt. Đỡ mất công nàng ra tay đối phó... Nhưng, chuyện còn chưa có xong, mấy năm nay ẩn giấu hơi nhiều... Vẫn còn có thứ cần nàng đích thân xử lý nữa.
Câu chuyện ở lãnh cung năm nào về Huyết Ly Giám cùng Bích Lạc thánh nữ vẫn chưa đến hồi kết. Cả Phượng cung của mẫu hậu nguyên chủ\-Lý Minh Uyển nữa.. Nàng sẽ từng cái, từng cái moi ra tất cả những bí mật ẩn giấu sâu trong đó.
Tử Lăng Khuynh nói khẽ, từng lời nói của nàng tan vào trong gió như biến mất giữa hư không "Các người đừng tưởng lão nương không ra tay là sẽ được nước làm càn. Xin lỗi, chẳng qua là ta hơi lười nên mới để các ngươi hiểu lầm như vậy thôi...Cứ chờ mà xem!!!"
.
.
Yến Cẩn ngồi trong thư phòng, tay hắn mân mê chiếc hộp gỗ nhỏ mà lần trước Tử Lăng Khuynh đưa. Ánh mắt hắn lâm vào trầm mặc.
Nàng ấy, rốt cuộc đã biết những cái gì? Nàng ấy làm sao lại đưa hắn thứ này?
Con người của nàng hắn thực sự vẫn chưa thể hiểu nổi, từng cảm xúc của nàng biểu hiện ra ngoài hắn lại chỉ cảm tưởng như là giả dối. Cả tình cảm đối hắn cũng vậy, cho hắn một cảm giác không an toàn.
Nhưng... nàng cũng nên biết, hắn.. nhất định không buông tha nàng, không bao giờ, vĩnh viễn không. Hắn... Nhất định sẽ khiến cho nữ tử vô tâm ấy phải thực sự thích hắn.
...
" Vương gia, có Triệu công công đến tìm người. Nói là truyền thánh chỉ của hoàng thượng.."
Đột nhiên một thuộc hạ của Yến Cẩn hấp tấp chạy vào thông báo. Hắn khẽ gật đầu, hơi nhướn mày, nhẹ nhàng đứng dậy theo hướng đại sảnh đi tới.
"Triệu công công!!"
Triệu công công nhìn nam tử thân mặc bạch y trước mặt, thánh chỉ trong tay mở ra the thé cất giọng
"Tiêu Dao Vương tiếp chỉ... Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Tiêu Dao vương anh tuấn phi phàm, ngọc thụ lâm phong, là nhi tử của khai quốc đại công thần. Nay xét thấy vừa đến tuổi thành thân, Thánh thượng liền ban hôn với Minh Châu quận chúa. Chọn ngày lành lập tức thành hôn.. Khâm thử..."
" Ta không nhận.." Yến Cẩn cau mày khảng khái nói. Hắn tay nắm thành quyền, sự giận dữ chuẩn bị bùng lên..
" Ta nói ta sẽ không tiếp chỉ. Mời Triệu công công về nói lại với thánh thượng là ta đã có người trong lòng. Hôn sự này xin bỏ. Yến Cẩn ta tuyệt đối sẽ không lấy Minh Châu quận chúa gì đó của mấy người "
" Ngươi...ngươi...ngươi...."
Triệu công công nói không nên lời, tay run run chỉ vào Yến Cẩn lắp bắp..
" Nhưng đây là thánh chỉ của hoàng thượng. Ngươi muốn làm trái ?"
" Ẩn Thương, tiễn khách."
Yến Cẩn bỏ ngoài tai tất cả. Hắn thản nhiên quay người vào trong ra lệnh đuổi người. Triệu công công nào đó còn chưa có định hình được chuyện gì xảy ra liền bị ném ra khỏi Tiêu Dao vương phủ... mang theo 1 bụng ấm ức trở về cung.
.
Ôn Minh Ngọc ngay sau khi nghe Triệu công công nói lại tất cả, khuôn mặt liền ảm đạm xuống, ánh mắt buồn buồn muốn trào lệ. Ôn Lý lại đúng lúc bắt gặp cảnh này, tức khắc liền nổi giận lôi đình.
" Tiêu Dao vương, hắn ngày càng quá đáng.Bây giờ đến cả thánh chỉ của trẫm hắn cũng dám chống lại. Thế này thì mặt mũi của trẫm biết để đâu.. rồi quần thần sẽ nghĩ gì về trẫm.... Người đâu, cho quân đến Tiêu Dao vương phủ, nói với Yến Cẩn là nếu như hắn còn dám một lần nữa chống lại, trẫm nhất định không nương tay.."
Ôn Lý cau mày, nộ khí bừng bừng bốc lên doạ cho mọi người xung quanh đều hoảng sợ.
" Hoàng thượng, xin người bớt giận.."
" Hoàng thúc, người bớt giận, giữ gìn tốt long thể. Nếu như mà Tiêu Dao vương đã không thích thì Ngọc nhi cũng không muốn gượng ép hắn làm gì.. Ngọc nhi.."
Ôn Minh Ngọc ngước đôi mắt long lanh đẫm lệ lên nhìn Ôn Lý, khuôn mặt nàng ta hơi gượng cười nhưng lại càng khiến cho sự thương tâm trong lòng Ôn Minh Ngọc được lộ rõ...
"Nha đầu ngốc này, con đừng nghĩ linh tinh. Thúc nhất định sẽ không để con phải thiệt thòi, phải chịu uất ức. Nhất định ta sẽ bắt Yến Cẩn dùng kiệu tám người khiêng rước con vào cửa lớn"
.
.
.
Lúc Tử Lăng Khuynh nhận được tin tức hoàng thượng ép hôn Yến Cẩn cũng đã là năm ngày sau rồi.. Bởi lẽ nàng không thể biết tới muộn như vậy nhưng Ôn Lý đã phong toả mọi tin tức, một chút cũng không để lọt ra bên ngoài..
Trong lúc nàng kịch liệt phản đối việc Yến Cẩn bị giam lỏng trong Tiêu Dao vương phủ thì từ biên quan lại mang đến tin cấp báo...Diệc quốc và Hợp quốc liên minh tấn công Ôn quốc, tình thế đối với Ôn quốc là vô cùng bất lợi.
" Hoạ nhi, con nhất định phải được gả đi trong hai ngày này.. quân lực hiện tại của chúng ta không đủ để bảo toàn Ôn quốc. Viêm Hạo Thiên đã hứa sẽ toàn lực giúp đỡ chúng ta chiến thắng Diệc quốc và Hợp quốc. Chỉ cần con gả cho hắn là được."
Tử Lăng Khuynh nghe Ôn Lý nói mà mặt nàng trầm xuống âm lãnh tột độ.. người phụ thân này.. thực sự là người phụ thân yêu thương Ôn Hoạ trước kia?
" Con không gả thì người tính làm gì con? Ép buộc giống Yến Cẩn hay là sao?"
Nàng lúc này đã hoàn toàn thất vọng về Ôn Lý, thái độ cũng bày tỏ khác đi...chẳng còn một chút kiêng nể hắn nữa
"Con.. không gả cũng phải gả, con thân là công chúa Ôn quốc mà không biết hi sinh cho quốc gia một chút sao? Nếu không gả, ta sẽ đánh gãy chân con rồi đem sang Viêm quốc hoà thân... Chọn đi, một là tự nguyện, hai là để ta giúp con"
" Hi sinh cho quốc gia? Xin lỗi, con không có cái khái niệm ấy. Còn muốn đánh gãy chân sao? Nằm mơ đấy à? Cả hoàng thành này không một ai đủ bản lĩnh để đánh gãy chân bổn công chúa!!"
Tử Lăng Khuynh cười như không cười, nụ cười nhạt nhẽo vô vị nhưng lại khiến người đối diện có chút sợ hãi.
Ôn Lý lửa giận phừng phừng bốc lên, nói cũng không muốn nói nữa liền sai người nhốt Tử Lăng Khuynh vào Thanh Hoa cung...Nàng cũng chẳng hề kháng cự..bình tĩnh mà nhởn nhơ đi về, một bộ trêu ngứa Ôn Lý..
\*
Rồi lại chẳng biết ai từ trong cung tung ra tin đồn thất thiệt, rằng Nhu Hoa công chúa không chịu hoà thân để cứu Ôn quốc. Dân chúng nghe tin phẫn nộ, hàng ngàn lời chửi mắng đều trút hết lên người Tử Lăng Khuynh
Trong khi đó, người đang nằm trên đầu sóng ngọn gió kia lại đang thảnh thơi ăn bánh ngắm hoa, tiêu dao tự tại
"Công chúa.. người không cảm thấy.."
" Cảm thấy gì? Bọn họ muốn nói gì thì nói, chúng ta quản được hay sao? Ta cũng đâu có mất mát gì, bọn họ nói nhiều chỉ tốn nước bọt thôi" Nàng lười biếng nhìn cung nữ Tiểu Tiểu trước mặt..,ánh mắt có chút thâm ý không rõ
" Nhưng..."
" Thôi, đi lấy thêm đồ ăn cho ta. Đói rồi."
Tiểu Tiểu:"..." Người gì đâu chỉ có ăn..
\*\*\*
" Kế hoạch đã chu toàn? Nàng ta đã...chưa?"
" Đều xong xuôi tất cả. Bây giở chỉ cần đợi Chủ nhân nữa là hoàn thành rồi ạ".
" Tốt, ngay tối nay, chúng ta sẽ..."
\*\*\*
Tử Lăng Khuynh ăn tối xong, đầu óc bỗng dưng quay cuồng, thân thể không theo sự chi phối, giống như một con rối vậy, ánh mắt nàng dần mơ hồ đi rồi ngất xỉu.
Từ cửa lớn bước vào hai bóng người. Một người vận long bào là Ôn Lý, người còn lại trùm mũ đen không thấy rõ mặt.
"Hoạ nhi, chỉ trách con không nghe lời phụ hoàng, giống như mẫu hậu con năm xưa vậy. Nếu chịu nghe ta gả sang Viêm quốc thì sẽ không đến nỗi này..."
" Hoàng thượng, bây giờ sao ạ...?"
" Bảo cung nữ thay giá y cho nó, ngay đêm nay, khởi hành đến Viêm quốc, trực tiếp thành thân. Thuốc nó uống tác dụng sẽ kéo dài đến hết ngày mai nên không cần lo lắng nó sẽ tỉnh dậy"
" Nô tài đã rõ.."
Ngay lúc mà hai người này quay đi, bước ra khỏi phòng, sống lưng bỗng dưng lạnh toát như có một ánh mắt đáng sợ nhìn theo vậy.. Cái nhìn âm lãnh tựa ác quỷ...
.
.
.