Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ
7 giờ tối hôm đó.
Tại hội trường tập đoàn nhà họ Giang, đám đông chen chúc.
Các phóng viên nhà báo ở các kênh truyền thông được mời đến chen nhau đi vào hội trường cuộc họp báo.
Ngoài cửa còn có không ít phóng viên nhà báo nhỏ không mời mà đến, cúi đầu định lẻn vào, đều bị bảo vệ ngăn lại.
“Tách tách.”
Tiếng flash không ngừng, mọi người nhìn một nam một nữ đang có tai tiếng trên sân khấu, ánh mắt lửa nóng.
Hào môn tình thù, kịch ngoại tình, luôn luôn được quan tâm a.
Lại nói, lần này nhà họ Giang vì tẩy sạch vết nhơ, đã ra thủ bút lớn, không chỉ mời các kênh truyền thông nổi tiếng toàn thành phố, kéo dài từ kênh tài chính và kinh tế đến kênh giải trí các loại, còn mời riêng phát sóng trực tiếp để truyền tin.
“Ai, Lý ca,” dưới đài, một thanh niên khiêng camera, chạm chạm vào người bên cạnh, thấp giọng nói.
“Giang thiếu này cũng thật xui xẻo. Một người đàn ông đẹp trai giàu có, lại bị đội nón xanh, đi ra ngoài phát tiết một chút, cũng là chuyện thường tình. Không nghĩ tới bị chụp được, thật đúng là…”
Phóng viên trung niên đang cân nhắc tiêu đề giật gân, bị gián đoạn, cười cười.
Hắn liếc mắt nhìn phóng viên kia, thần sắc khó lường: “Tiểu tử, cậu vẫn còn trẻ…”
Phương diện này loanh quanh lòng vòng, nào đơn giản như vậy!
“A?” Thanh niên kia vừa muốn nói gì.
Đột nhiên một giọng nữ nũng nịu xen vào.
“Theo tôi thấy, cậu bạn này nói không sai. Loại đàn ông cực phẩm như Giang Diệc Thừa, Diệp Vân Khuynh kia lại không biết quý trọng… Hừ, lúc bọn họ kết hôn tôi đã nhìn thấy rồi, người phụ nữ kia, không phải loại người an phận gì, giờ còn phụ một tấm chân tình của Giang thiếu.”
Hai người theo tiếng nhìn lại, liền thấy một cô gái trang điểm tỉ mỉ, cười xinh đẹp với họ.
“Hôm nay, chúng tôi đến đây là để đòi công đạo cho Giang thiếu!”
Được mỹ nữ khen, mặt thanh niên có chút đỏ.
Mà người đàn ông trung niên liếc mắt nhìn hai người, lắc đầu một cái nhẹ không thể thấy.
Lúc này.
Thảo luận trên mạng, cũng rất kịch liệt.
Weibo, diễn đàn, tieba, một đám bình luận xuất hiện nhiều như măng mọc sau mưa.
Thông tin liên quan đến hiện trường cuộc họp báo, cùng hôn lễ đẹp như mơ của hai nhà họ Giang, Diệp năm đó không ngừng bị đào ra.
Rất nhiều “người qua đường hảo tâm” hứng thú bừng bừng phổ cập khoa học về bối cảnh hai nhà họ Giang, Diệp cho những người mới gia nhập chưa rõ chuyện.
……….
“Trời ạ. Giang thiếu đẹp trai quá. Nhan cẩu đã quỳ.”
“Lầu trên +1, hơn nữa lý lịch cũng cực kỳ nghịch thiên a, sáng lập công ty gì đó, đúng là giai đẹp nhà giàu chất lượng cao!”
“Đẹp trai cũng là nhân tra, ngoại tình ghê tởm.”
“Lầu trên có bệnh. Đã đưa ra chứng cứ nhà gái ngoại tình trước được không.”
“Đúng vậy đúng vậy. Tôi xem video lễ kết hôn năm đó, cô gái kia nhiều nhất chỉ là thanh tú, người đã xấu còn không an phận, căn bản không xứng với Giang Diệc Thừa.”
“Ai bảo nhân gia là thiên kim nhà giàu đâu. Bên ngoài đẹp đẽ, kỳ thật trong gương còn dơ bẩn hơn cả Xa Phỉ Phỉ.”
……….
“Quay lại lúc đầu mà nói, chứng cứ hiện tại chỉ là một bên nhà trai đưa ra, nói như thế có phần võ đoán.”
“Võ đoán cái gì. Tin tưởng Giang thiếu.”
“Đúng vậy, ả đàn bà kia không dám ra đâu.”
……….
Trên mạng, quần chúng chờ phát sóng trực tiếp thảo luận đến khí thế ngất trời.
Chỉ là, cơ hồ dư luận đều nghiêng về một phía.
Hình như mọi người đã chấp nhận sự thật thiếu phu nhân nhà họ Giang ngoại tình trước.
Mà Giang thiếu, chỉ là sau khi bị tổn thương phạm phải “lỗi mà đàn ông toàn thiên hạ đều sẽ phạm phải” thôi.
Hiện trường cuộc họp báo.
Một nam trợ lý đi lên sân khấu, thì thầm vài câu vào tai Giang Diệc Thừa đang ngồi ngay ngắn.
Mọi việc đều trong khống chế.
Trong mắt Giang Diệc Thừa xẹt qua tia vừa lòng, gật gật đầu. “Tuyên bố bắt đầu đi.”
Cuộc họp báo chính thức bắt đầu!
“Các vị xin hãy yên lặng!”
Tức khắc, giữa sân, âm thanh ồn ào biến mất. Chỉ còn lại âm thanh máy chụp ảnh không ngừng vang lên.
Xa Phỉ Phỉ trang điểm nóng bỏng như trước đứng lên, bắt đầu giải trình.
“… Tôi và Giang thiếu chỉ ngẫu nhiên gặp nhau ở quán bar tối hôm qua… Lúc trước? Chưa bao giờ có tư tình gì… Tối hôm qua hắn vẻ mặt cô đơn đi vào quán bar, khó có được hợp ý tôi, tôi liền an ủi vài câu… Chúng tôi sau đó uống rượu nên có chút xúc động. Thật ra là bạn bè thôi…”
Đứt quãng mà khách quan, kể lại rành mạch chuyện hai người “ngoại tình”.
Rất nhanh, Xa Phỉ Phỉ nói xong.
Microphone, đưa tới tay Giang Diệc Thừa. Lúc này, ánh đèn chụp ảnh càng thêm lóe lên không ngừng.
Giọng nam lạnh nhạt mà rõ ràng truyền tới từng góc hội trường.
“Chuyện này, tôi không muốn nói nhiều. Quả thật, hành động của tôi cũng có chỗ không đúng. Nhưng nguyên nhân là do có chuyện, là cô Diệp không chung thủy với hôn nhân. Tôi vốn dĩ không muốn làm to chuyện, nhưng hiện tại đã ảnh hưởng đến hình tượng nhà họ Giang, tôi không thể không đứng ra.”
Mặt Giang Diệc Thừa lạnh lùng, sau khi nói xong mấy câu, liền ý bảo phóng viên có thể hỏi.
Trong lòng hắn, cũng nghẹn một cỗ tức giận.
Nếu không phải tại kỹ nữ Diệp Vân Khuynh kia, làm sao hắn lại đến nông nỗi này?
Âm Âm thấy được tin tức này, chỉ sợ sẽ lại nháo với mình một hồi. Hai người đàn ông kia, tuyệt đối sẽ châm ngòi thổi gió.
Dứt khoát, một lần thuận thế giải quyết tai họa Diệp Vân Khuynh này đi.
Dù sao, cô ta sống hay chết, hai cha con đang nắm quyền nhà họ Diệp kia căn bản không thèm để ý. Nhưng tiểu yêu tinh lương thiện Âm Âm, còn thật lòng coi cô ta là chị em.
Nhưng mà, chờ chứng thực tội “ngoại tình” của cô ta, hắn có thể được Âm Âm đồng tình…
Giang Diệc Thừa mặc tây trang đi giày da ngồi trên đài, một bên giả vờ bình tĩnh mà trả lời câu hỏi của phóng viên, một bên khác trong lòng, lại nổi tâm tư dơ bẩn.
Một khuôn mặt tuấn tú, hơn nữa trưng ra “bộ dáng tinh anh”, qua camera truyền tới trên mạng, đưa tới rất nhiều lời trầm trồ khen ngợi.
*
“Thật là…… Xuất sắc.”
Trong bóng đêm.
Giọng nam lười biếng đầy từ tính vang lên. Trong tiếng nói, tràn đầy nghiền ngẫm.
“Diệp tiểu thư, không có lời nhận xét nào sao?”
Gió đêm mát lạnh thổi tới từ ngoài cửa sổ.
Chiếc xe Rolls-Royce màu đen đỗ ở dưới tòa nhà nhà họ Giang.
Bên trong xe, sau TV, có hai thân hình, có thể thấy được mông lung.
“Y, như, cầm, thú.”
Giọng nữ thanh thoát như châu ngọc, bỗng nhiên xuất hiện.
Giây tiếp theo, có tiếng cười khẽ, nặng nề vang lên.
*
“Những chuyện mà Giang thiếu nói, có bằng chứng cụ thể không?”
Trong hội trường, đèn đuốc sáng trưng, một phóng viên giơ tay lên, hưng phấn đặt câu hỏi.
“Đương nhiên.”
Trợ lý tiếp lấy microphone, “Các vị đừng nóng vội, nhân chứng quan trọng sắp đi lên.”
Rất nhanh, một cô gái thanh tú đi theo người dẫn đường, đi lên sân khấu.
Đây là người phục vụ trong Đế Hào mà nhà họ Giang luôn nhắc tới?
Kịch hay! Các phóng viên mặt mày hồng hào, ùa lên.
Rốt cuộc, chi tiết nhà gái ngoại tình thế nào, hiện tại không nhiều, cần đào sâu!
Có lẽ là chưa từng thấy cảnh tượng hoành tráng như vậy, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, cô gái kia mặt trắng bệch, giọng nói run rẩy cực độ.
“Tôi, tôi… Tối hôm qua, đi, đi đưa, đưa cơm cho cô Diệp… Không, không phải… là đi đưa cơm cho một khách nam, tôi… tôi, lúc đưa cơm đến, có nhìn thấy vị khách nữ kia…”
Trong tiếng nói run run rẩy rẩy, mọi người lại yên lặng kỳ lạ.
Logic hỗn loạn, tự thuật mơ hồ…
Trên sân khấu. Giang Diệc Thừa nhíu mày, cũng thấy không đúng.
Hắn giơ tay, ý hỏi trợ lý tại sao lại thế này.
Đột nhiên.
Cô gái kia mặt trắng bệch, khóc đến hỏng mất: “Tôi không biết! Cái gì tôi cũng không biết!”
Mọi người ồ lên, tình huống chuyển biến bất ngờ.
“Mọi người đừng nóng vội!”
Chờ mọi người yên tĩnh lại, trợ lý kia đi đến bên cạnh cô gái, vội nói: “Sao cô lại không biết? Cứ nói tình hình thực tế a!”
Cô gái kia run rẩy: “Tôi không nói nên lời…”
Bỗng nhiên.
Một giọng nữ réo rắt vang lên.
“Căn bản không có chuyện gì, đương nhiên nói không nên lời.”