Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 75




Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ

Đối phương có diện mạo cực kỳ tuấn mỹ, bộc lộ sắc bén, chỉ là sắc mặt hơi có chút tái nhợt. Một đôi mắt xếch đào hoa, đuôi mắt nhếch lên phác họa độ cong phong lưu, trong ánh mắt, lại đựng đầy hung ác tăm tối.

Lúc này, hắn khoanh tay đứng ở ngoài điện, cười lạnh mà nắm chặt trường tiên, bên miệng miệt ý mười phần, bễ nghễ toàn trường —

Huyền bào ngang nhiên như vũ trảo mãng long, ngang tàng bừa bãi.

Thời khắc này, ánh mắt hai người giao nhau, nam tử ánh mắt âm trầm, Vân Khuynh lại hơi ngẩn ra, liền nở một nụ cười có lễ, hướng hắn phúc thân.

Không nghĩ tới, sẽ gặp được nhân vật này ở đây.

Kính Vương, Sở Ngự Thần, cũng là — Sở Triều…

Thượng, nhậm, phế, đế!

“Kính Vương gia có lễ.”

Thấy Vân Khuynh biểu hiện như thế, Sở Ngự Thần lãnh xuy, làm như không để ý tới mà dời ánh mắt, chỉ lạnh lùng nói.

“A? Khó được còn có người nhận ra thân phận bổn vương.”

Hắn không chút để ý liếc qua một đám người im phăng phắc, trong ánh mắt là sát ý như có như không, làm người không rét mà run.

Tức khắc, mọi người đồng loạt quỳ xuống.

“Vương gia thứ tội!”

Đội trưởng đội thị vệ nơm nớp lo sợ giải thích: “Thần phụng hoàng mệnh khiển trách cung nhân, mới nhất thời mạo phạm Vương gia….”

“Kính đường huynh hà tất nơi chốn khó xử hạ nhân?”

Một bên, Sở Ngạo Thiên nhăn mày, nhất thời đứng ra, tự giác khoan dung độ lượng cứu tràng.

Sở Ngự Thần chỉ khinh miệt nhìn lại hắn ta, lãnh khốc nói: “Tự so không được với săn sóc của Tam đường đệ, vì mỹ tỳ mà cãi lời thánh lệnh… Hoàng thượng, ngài nói đi?”

Mọi người đều kinh!

Quay đầu, mới phát hiện thánh thượng được Vương Phúc dìu, sắc mặt khó coi đứng lặng ở cửa điện.

Mà Vân Khuynh đã sớm lui sang một bên, kính cẩn đứng yên.

“Ngự Thần nói không sai……”

Hoàng đế có chút san nhiên (*), nhìn “Hoàng chất”, trên mặt tuy cố giữ vững uy nghiêm, trong lòng lại căng thẳng.

(*) san nhiên: chột dạ. Rất cảm ơn comment của bạn @babytramthongoc2 và @ThoNguyn303 nhé <3

Rốt cuộc, ngôi vị Hoàng đế này của ông, là đoạt từ tay Sở Ngự Thần.

Năm đó, Sở Hiếu Đế qua đời, dưới gối đơn bạc, chỉ có thể truyền ngôi cho con trai nhỏ mới bảy tuổi, lại để Hoàng đệ nhiếp chính.

Không ngờ, chỉ ba tháng sau, tiểu Hoàng đế bị khám ra ‘mê tâm chứng’ (*), không thể đảm nhiệm quốc quân, Nhiếp Chính Vương dưới sự bảo vệ của chúng thần xung quanh thượng vị —

Liền thành Sở Chiêu Đế hôm nay.

(*) Mê tâm chứng (hay đàm mê tâm kiếu): người mắc chứng này tinh thần lúc đờ đẫn, lúc tỉnh táo, nặng thì có khi mê man không biết gì, tinh thần lạnh nhạt, uất ức, si ngốc, cử chỉ thất thường, hoặc bỗng nhiên kinh sợ hét lên rồi hôn mê, trong họng có tiếng đàm, chân tay co giật.

Mấy năm nay, ông ta không phải không có tâm tư giết người diệt khẩu, chỉ là khiếp sợ thanh danh cùng thế lực ẩn sâu của Hiếu Đế thôi.

May mà, với ác danh của Sở Ngự Thần ở ngoài, sớm không còn đáng sợ nữa.

Nhưng……

Ngay cả như vậy, mối khi nhìn thấy hắn, Hoàng đế lại vẫn không áp chế được chột dạ ở sâu trong nội tâm.

Hiện nay, càng là không vui khi bị này quấy nhiễu, quay đầu trách mắng Sở Ngạo Thiên.

“Còn ra thể thống gì! Vì một yiện tỳ mà đánh mất thân phận Hoàng tử?!”

“Tránh ra, để thị vệ hành hình!”

Bọn thị vệ nghe lệnh đứng dậy, tức khắc lại muốn kéo người.

“Gia!” Liễu Hi Nguyệt sợ hãi mà thét chói tai.

Sở Ngạo Thiên khẩn trương: “Không được!” Thế nhưng gầm nhẹ ra tiếng: “Hi Nguyệt là người của ta, thân phận quý trọng, ai dám động?”

Lại nghe một tiếng nói cuồng ngạo vang lên: “Không bằng để bổn vương hành hình thay?”

Đúng là Sở Ngự Thần! Chỉ thấy hắn hung ác nham hiểm híp mắt, đương nhiên nói.

Sở Ngạo Thiên trừng lớn mắt, tức muốn hộc máu: “Kính đường huynh, ngài đường đường Vương gia……”

“A,” nam nhân lại lãnh xuy một tiếng, lười biếng mà cắt đứt hắn: “Bổn vương mắc bệnh mê tâm chứng, hành vi từ trước đến nay điên cuồng vô lý.”

Nói xong, còn mỉa mai khinh miệt liếc hắn ta một cái, làm đủ bộ dáng không coi ai ra gì.

“Ngươi!”

Sở Ngạo Thiên bị nói đến á khẩu không trả lời được, cũng chỉ có thể đen mặt, chuyển hướng Hoàng đế lãnh khốc nói: “Phụ hoàng, tóm lại hôm nay ai đều không……”

Lời nói chưa dứt, lại bị giọng nữ thanh lãnh bỗng nhiên đánh gãy —

“Hoàng Thượng, thỉnh ân chuẩn cho thần nữ tự mình động thủ.”

Lại là Vân Khuynh!

Trước mắt bao người, nàng bỗng chốc thỉnh chỉ: “Thỉnh cầu Hoàng Thượng thành toàn.”

Này….

Sở Chiêu Đế đang bị vòng đến đau đầu sửng sốt, cẩn thận suy nghĩ, tuy có chút không hợp lý.

Nhưng Nhu Hoa quận chúa là bên bị hại, tự mình động thủ, tựa hồ cũng có thể cho qua.

“Thỉnh cầu của Nhu Hoa quận chúa, trẫm chuẩn.”

“Để Kính Vương giám sát, bất luận kẻ nào, không được làm trái!”

Dứt lời, Sở Chiêu Đế tàn khốc liếc nhìn Sở Ngạo Thiên một cái, cũng không kiên nhẫn với việc này nữa, lập tức bãi giá rời đi.

Khi xoay người, ánh mắt Hoàng đế tối lại —

Sở Ngự Thần là người điên, cho thêm vài phần thể diện cũng thế. Lão Tam…

Tại chỗ.

Sở Ngạo Thiên giật mình đương trường, tất nhiên không biết mình chống đối đã làm lão cha cảnh giác, chỉ căm tức nhìn Vân Khuynh, không thể tin tưởng nói.

“Nhu Hoa quận chúa, ngươi là một nữ tử, thế nhưng ác độc như thế!”

Vân Khuynh lạnh lùng cười nhạt, không để ý đến vị ‘khí vận chi tử’ này kêu gào.

Nàng nâng bước, thẳng tắp đi tới trước mặt Sở Ngự Thần!

“Kính Vương gia,” Vân Khuynh nhấc mắt, trầm tĩnh cười: “Có thể cho ta mượn tiên dùng một chút không?”

Một mảnh tĩnh mịch.

Mọi người đều trừng lớn mắt, quả thực không thể tin được —

Này này này…

Phải biết rằng, nữ tử thấy sự thô bạo của Kính Vương đều sợ tới hoa dung thất sắc, đây là lần đầu có người hỏi mượn tiên vị này!

Sở Ngạo Thần nhướng mi, ngoài ý muốn đảo mắt, hứng thú kéo cong khóe miệng, thần sắc tà nịnh.

“Tiên của bổn vương… không phải ai cũng có thể dùng.”

Dưới ánh mắt không rõ ý vị của hắn, trong lòng Vân Khuynh giật mình, trên mặt lại duy trì trấn định như cũ, thậm chí, không chút nào sợ hãi nhìn vào đôi mắt thâm trầm của nam nhân.

Rốt cuộc, ánh mắt Sở Ngự Thần hơi lóe lên, giơ tay, quăng trường tiên qua.

“Nhớ kỹ, dùng roi của bổn vương — phải tàn nhẫn.”

…..

“A! Đau quá! Gia! Cứu Hi Nguyệt!”

“Độc phụ, ngươi, ngươi buông Hi Nguyệt ra!”

Trên đất trống.

Liễu Hi Nguyệt bị trói vào cột, hung hăng quất roi. Kiều nhan mướt mồ hôi, thân mình trắng nõn trải rộng vết thương.

Mà Sở Ngạo Thiên bị bọn thị vệ đặt một bên, trong ánh mắt sâm hàn của Sở Ngự Thần, chỉ dám rống to.

Vân Khuynh đang hành hình thần sắc lại trầm tĩnh, một tiên lại một tiên, không chút lưu tình —

Bi phẫn bị làm bẩn trong sạch, oán niệm bị tra tấn sinh non của nguyên chủ…

Nỗi đau này, so với nàng ta đang chịu còn đau hơn.

Huống chi, nàng xuống tay nhìn như nặng, trên thực tế, tuyệt không thể chết. Lần này, chẳng qua là bữa sáng khai vị thôi.

Rốt cuộc, Vân Khuynh gợi môi, thu tiên: “Dừng ở đây đi. Tam điện hạ, sau ngày hôm nay, chỉ mong lời đồn đãi vô cớ không còn nữa.”

Liễu Hi Nguyệt yếu ớt thở phì phò, ánh mắt oán hận.

Sở Ngạo Thiên thật ra có chút ngạc nhiên, vài giây sau, mới phản ứng lại đây, vọt lên: “Hi Nguyệt, Hi Nguyệt! Ngươi không sao chứ?”

Lại không chú ý lay động mạnh mẽ của hắn, sẽ khiến người thương càng thêm thương.

Vân Khuynh nhăn mi, dời tầm mắt, quả thực không muốn nhìn hai người này thêm một chút nào nữa.

Bước chân của nàng hơi dừng, đi về phía Sở Ngự Thần: “Vương gia, ngài…” Đưa lên trường tiên, lại thấy nam nhân lãnh mị kia liếc xéo mình một cái, xoay người, đi nhanh rời đi.

Vân Khuynh ngẩn ra, đang muốn theo sau.

Xảo Châu hầu một bên chạy chậm lại đây, thấp giọng nói: “Quận chúa, còn có Xảo Vân…”

“Mang về phủ rồi nói!” Vân Khuynh cắn răng, nhấc làn váy, đuổi theo.

Ước chừng qua nửa khắc.

Ở một góc tường hẻo lánh, Vân Khuynh rốt cuộc đuổi kịp Sở Ngự Thần: “Vương gia…”

“Ngươi lại đây làm gì?”

Nam nhân đột nhiên xoay người, ánh mắt mỉa mai, đuôi mắt nhếch lên, có vẻ cực kỳ hung ác nham hiểm.

“Giữa thanh thiên bạch nhật, quận chúa đi theo bổn vương, không sợ danh tiết tổn hại sao?”

Thần sắc Vân Khuynh cũng lạnh đi, nàng ngưng mắt, đạm thanh nói: “Vương gia để trường tiên lại chỗ thần nữ, không phải là càng không ổn?”

Nói, lần nữa đưa roi tới.

“Miệng lưỡi rất sắc bén.”

Sở Ngự Thần lãnh xuy một tiếng, nhưng lần này, lại đưa tay tiếp được.

“Ngươi không sợ ta?”

Lúc này, ánh mặt trời rực rỡ xuyên qua bức tường chiếu xuống, chiếu vào mặt nghiêng của nam tử. Nháy mắt tiếp xúc kia, Vân Khuynh nâng mắt —

Ở khoảng cách gần như vậy, thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng lông mi của đối phương.

Loại cảm giác này….. Giống như từng quen biết….

Nàng ngẩn ra, trước khi kịp phản ứng lại, đã buột miệng thốt lên.

“Vương gia, ta… có phải từng gặp qua ngươi ở chỗ nào không?”