Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 73




Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ

Sau một lúc lâu.

Liễu Hi Nguyệt dẫn theo người đứng ở lầu bát giác, vẻ mặt không vui nhìn Ngự Hoa Viên.

Bốn phía, mấy thái giám cung nữ đang tách ra, lục soát mọi nơi tìm người.

“Như thế nào, còn chưa tìm được?”

Thấy mọi người giống như ruồi bọ bị mù đi loạn, Liễu Hi Nguyệt không áp chế được nóng nảy, nũng nịu lên tiếng.

“Hi Nguyệt tỷ tỷ, còn không có……”

Trả lời lại là tỳ nữ lúc trước ‘mưu đồ bí mật’ với nàng —— Xảo Vân.

Lúc này, nàng ta cũng mang vẻ mặt đưa đám, biểu tình biết vậy chẳng làm.

“Ta thấy, quận chúa căn bản không ở nơi này. Chúng ta vẫn nên đi nơi khác tìm thì hơn.”

Liễu Hi Nguyệt cắn răng một cái, sắc mặt cũng cực kém. Nhưng, trừ bỏ Ngự Hoa Viên, các nơi lân cận đều đã lục soát qua….

“Từ từ!”

Đột nhiên, ánh mắt nàng ta chợt sáng lên, giơ tay phân phó: “Người tới, qua chỗ núi giả nhìn xem.”

“Dạ.”

Mấy tiểu thái giám vội vàng chạy tới. Nhưng mà, chỉ nửa khắc sau, đã cúi đầu quay trở lại.

“Hi Nguyệt cô cô, không thấy thân ảnh quận chúa.”

Liễu Hi Nguyệt nhăn mày, trên mặt đẹp có chút không nhịn được, nàng ta không cam lòng tiến lên vài bước, tự mình đi xung quanh ——

Núi giả được chiếu sáng lên bởi đèn cung đình, trên bức tường bằng đá lởm chởm, chỉ có cỏ rêu cùng dây mây xanh quấn quanh, không có không gian nào có thể ẩn nấp.

“Đi thôi!”

Rốt cuộc nàng ta oán giận bỏ xuống một câu, xoay người đi rồi.

Đoàn người, cũng theo đó rút lui.

Trong Ngự Hoa Viên, lại ảm đạm trở lại.

Mà.

Núi giả chót vót vừa rồi mới bị dò xét, phảng phất tĩnh mịch như cũ.

Chỉ là, nếu lúc này có người dán tai lên vách tường lắng nghe, thì có thể phát hiện ——

Như là có động tĩnh nhỏ vụn, từ sâu trong đó truyền đến.

Trong vách tường núi giả.

Giữa lỗ trống tối đen ——

Có hai tiếng hít thở, có thể nghe được rõ ràng.

Đánh giá truy lùng bên ngoài có lẽ đi rồi, Vân Khuynh trở tay, nháy mắt dời đi chiếc trâm cài đang đặt trên cổ người kia.

Tiếp theo, hai đầu gối của nàng đau xót, nhịn không được xụi lơ, chỉ cảm thấy cả người mướt mồ hôi lạnh, hô hấp càng lúc càng dồn dập.

Xuân dược đáng chết….

Chạy lâu trong gió đêm như vậy, không ngờ vẫn còn có hiệu lực.

Vân Khuynh cắn cắn môi, lần nữa nâng chiếc trâm lên, hung hăng đâm xuống cánh tay mình ——

Thoáng chốc, cảm giác đau đớn bén nhọn truyền đến, tức thì, cảm giác khác thường trong thân thể bị đè xuống.

Lúc này, nàng mới lạnh lùng mở miệng, nói với ‘tiểu thái giám’ vẫn luôn trầm mặc: “Các hạ là ai?”

Không ai trả lời.

Trong hang động quỷ bí một mảnh tĩnh mịch.

Nếu không phải còn nghe thấy tiếng hít thở của đối phương, Vân Khuynh sẽ tưởng người nọ là quỷ.

Mày đẹp của nàng nhíu lại, mắt trong dần dần thích ứng với bóng tối, liền ngẩng đầu nhìn lên.

Lại thấy thân ảnh kia, đột nhiên hướng mình đánh úp lại!

Giây tiếp theo.

Vân Khuynh chỉ cảm thấy gáy mình phát đau, liền lâm vào hôn mê. Trước khi mất ý thức, thứ duy nhất nàng nhớ kỹ ——

Là dược hương trên người người nọ.

Sau một lúc lâu.

Sâu trong lỗ trống đen nhánh, ánh sáng thắp lên.

Nam tử mặc y phục thái giám, quay lại chỗ nữ tử hôn mê.

Hắn tựa như đang đeo mặt nạ, thần sắc mười phần cứng đờ, chỉ có đôi mắt, là thập phần có thần.

Nam tử không kiên nhẫn vặn thân mình nàng qua, bàn tay to bóp chặt cổ, đang muốn dùng sức, lại sinh sôi dừng lại ——

Một cảm giác bất an mãnh liệt, bỗng dưng nảy lên trong lòng.

*

Đợi đến khi Vân Khuynh tỉnh dậy một lần nữa, trời đã tảng sáng.

Nhưng mà, lần này, nàng lại về tới phủ nơi nguyên chủ đang sinh sống.

Hết thảy tối hôm qua, giống như một giấc mộng.

Nhưng Vân Khuynh biết, kia tuyệt không phải ảo giác.

Bởi trên người nàng, vẫn mặc bộ cung trang nguyệt bạch vội vàng thay kia.

Vân Khuynh xuống giường, nhìn quanh bày biện trong phòng, tìm được tủ quần áo và bàn trang điểm sau bình phong.

Dựa theo ký ức nguyên chủ, nàng một bên nhanh chóng xử lý bộ dáng của mình, một bên chải chuốt lại tin tức thế giới.

Khác với quá khứ, ‘khí vận sủng nhi’ của vị diện này, là một nam tử.

Sở Ngạo Thiên, trạch nam thất nghiệp thời hiện đại, may mắn xuyên đến triều đại “Sở Triều” chưa từng xuất hiện trong lịch sử, cũng trở thành một người trong Hoàng thất ——

Đáng tiếc, chỉ là con vợ lẽ không được sủng ái của Nhiếp Chính Vương gia.

Bất quá, rất nhanh, hắn ta chỉ bằng trí tuệ hiện đại, nhất minh kinh nhân (1*).

(*) Nhất minh kinh nhân: kêu một tiếng kinh sợ tất cả mọi người, ý chỉ người bình thường không có gì nổi bật, bỗng nhiên có hành động lại làm tất cả mọi người kinh ngạc. Bạn nào muốn hiểu kỹ hơn thì mình có chú thích ở dưới =))

Đầu tiên là lấy trí khôn ở tuổi thứ sáu, giúp đỡ lão cha tính kế ấu đến, mưu đoạt đại vị, chính mình cũng nhảy lên thành “Tam điện hạ”.

Lúc sau, càng là một đường yêu nghiệt: Sao chép thơ từ, trở thành một thế hệ văn học đại gia; làm phát minh, chế tác thuốc nổ; mở cửa hàng, đẩy mạnh tiêu thụ hình thức phục vụ hiện đại; tham gia quân sự, đuổi đi quân Hung Nô, mở rộng biên giới…..

Quả thực là một bộ sử xưng bá.

Đương nhiên, tỉnh chưởng thiên hạ quyền, túy ngọa mỹ nhân tất (*). Song song với phấn đấu, Sợ Ngạo Thiên cũng thu hoạch không ít hồng nhan tri kỷ.

(*) Tỉnh chưởng thiên hạ quyền (khi tỉnh táo nắm giữ quyền lớn trong thiên hạ), túy ngọa mỹ nhân tất (khi say rượu nằm trên đầu gối mỹ nhân): ý chỉ mộng giang sơn mỹ nữ của nam nhân xưa.

Cuối cùng, khi Sở Triều phát triển tới đỉnh cao, hắn ta lại phiêu nhiên rời đi, nghe nói là khai phá tân đại lục, để lại truyền thuyết bất hủ…

Chỉ là, khi Vân Khuynh nhìn lại xong truyền kỳ cả đời của Sở Ngạo Thiên, lại nhăn mày —— vị diện “cổ đại” này, không khỏi quá kỳ quái.

Một Hoàng tử, sao lại dám dùng tên húy thánh nhân “Ngạo Thiên”?

Mà Sở Ngạo Thiên có rất nhiều hành động rõ ràng không hợp triều đại, thế nhưng không có ai phát hiện kỳ quặc?

Đủ loại chuyện như thế, đều có vẻ cực kỳ quỷ dị.

Hơn nữa, theo nàng thấy, quá trình xưng bá của Sở Ngạo Thiên, chỗ dựa lớn nhất, căn bản không phải cái gọi là trí tuệ hiện đại, mà là ——

Nhóm nữ nhân của hắn ta.

Đương nhiên.

Phương diện này, cũng bao gồm nguyên chủ.

Lúc này, Vân Khuynh vừa lúc ngồi trước bàn trang điểm, nhìn thấy dung mạo tinh tế đoan trang của nguyên chủ.

Chỉ thấy nữ tử trong gương da thịt như tuyết, dung sắc tú mĩ, lúc nhìn quanh, lại lộ ra khí chất trầm tĩnh nhàn nhã phong độ tri thức.

Mà nguyên chủ, cũng là nguyên phối của Sở Ngạo Thiên ——

Ninh Vân Khuynh, Nhu Hoa quận chúa, con gái duy nhất của Vương gia khác họ Ninh Vương. Mẹ đẻ nàng mất sớm, mà phụ vương Ninh Khang, cũng chết trận khi nàng mười sáu tuổi.

Sau đó, nàng trở thành nữ nhi mồ côi từ đất phong tiến đến Kinh Thành, hướng Sở Hoàng thất cáo tang.

Nghĩ cũng biết, Ninh Vân Khuynh cô độc, phía sau lại có thế lực Yến Địa cường đại. Vừa vào kinh, tự nhiên biến thành bánh trái thơm ngon.

Không chỉ có rất nhiều thế tộc Kinh Thành đánh chủ ý liên hôn, ngay cả Sở Hoàng thất, cũng tâm niệm dùng cọc hôn sự này, thu hồi lại “đất phong”.

Trong lòng Ninh Vân Khuynh cũng rõ ràng những người này đang tính kế, chỉ chống đẩy.

Không ngờ, nhân việc Sở Ngạo Thiên từng biểu hiện ra hứng thú với Ninh Vân Khuynh, tỳ nữ Liễu Hi Nguyệt dùng kế hạ dược nàng ——

Sau một đêm, chuyện đã là ván đã đóng thuyền.

Ninh Vân Khuynh lúc mới đầu rất bi phẫn, nhưng sau khi Sở Ngạo Thiên liên tiếp tạ lỗi, lại ôn nhu tiếu ý, hứa hẹn “một đời một kiếp một đôi người”, cuối cùng làm nàng cam tâm gả thấp.

Đáng tiếc, vào cửa không lâu, Ninh Vân Khuynh mới phát hiện, hồng nhan tri kỷ của Sở Ngạo Thiên, quả thực trải rộng khắp thiên hạ!

Mới vừa thành hôn, hắn ta còn biết điều thu liễm. Rồi sau đó, theo thời gian trôi đi, rốt cuộc ‘cầm lòng không đậu’, cưới một người lại một người —— tỳ nữ tri kỷ Liễu Hi Nguyệt, danh kỹ thanh lâu Lý Linh Nhi… Thậm chí, cả hậu phi trong lãnh cung của phụ hoàng, cũng dây dưa!

Hơn nữa, Sở Ngạo Thiên lại công bố với chúng nữ rằng họ đều là “chân ái” của hắn ta, tại hậu trạch yêu cầu mỗi người bình đẳng, chẳng phân biệt thê thiếp!

Làm như vậy, nguyên phối vốn xuất thân thanh quý như Ninh Vân Khuynh, tất nhiên không chịu nổi nhục nhã này.

Nàng lạnh lùng nói thẳng, lại mất lòng Sở Ngạo Thiên. Cuối cùng, có mang, lại bị “nhóm chân ái” ôn nhu thiện lương trong mắt hắn ta tra tấn đến chết!

Vân Khuynh thở dài một hơi.

Xem ra, thời cơ truyền tống tới tối hôm qua cũng không hoàn toàn hỏng bét. Ít nhất, đã tránh được một đêm bi kịch đầu tiên của nguyên chủ.

Chỉ là, nàng càng để ý một vấn đề khác hơn ——

‘Thái giám’ ở Ngự Hoa Viên kia, rốt cuộc là ai…

Tuy nói mới đầu trong bóng đêm, Vân Khuynh không thấy rõ, nhưng sau khi ‘chế trụ’ đối phương, nàng mới phát giác ——

Vóc người kia, rõ ràng là một nam tử thành niên!

Mà sau khi đối phương trầm mặc ý bảo nàng tiến vào ‘mật động’ sau núi giả ẩn nấp, Vân Khuynh càng là kinh hãi!

Đây tuyệt đối không phải nhân vật đơn giản gì!

Chẳng lẽ….

Là hắn sao?

Nghĩ như vậy, tim Vân Khuynh bỗng dưng đập nhanh hơn!

Nàng nỗ lực áp xuống suy nghĩ hỗn loạn, vừa định lần nữa sưu tầm tin tức thế giới ——

Gian ngoài đột nhiên một trận ồn ào.

“Hình như bên trong có người?”

“Cái gì?”

……….

Giây tiếp theo, cửa phòng bị hung hăng đá văng.

“Bọn đạo chích phương nào? Đây chính là Nhu Hoa quận chúa… Quận chúa, như thế nào là ngươi!?”

……

(1) Nhất minh kinh nhân: nhất – một; minh – hót, tiếng kêu của loài chim, thường được dùng với phượng hoàng; kinh – làm kinh sợ, làm kinh ngạc; nhân – người.

Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Sử ký-Hoạt kê liệt truyện”.

Thời Xuân Thu Chiến Quốc, Tề Uy Vương lên ngôi vua vào lúc 13 tuổi. Trong ba năm sau khi làm vua, ông suốt ngày ăn chơi không hề quan tâm tới việc nước. Các nước Hàn, Triệu, Ngụy đã nhân cơ hội này thôn tính nhiều vùng đất đai của nước Tề, các đại thần trong triều đều vô cùng lo lắng, nhưng đều không ai dám khuyên can nhà vua.

Bấy giờ trong triều có đại thần tên là Quách Vu Kinh rất có năng khiếu về mặt dùng ẩn ngữ và viết sớ tâu. Một hôm, ông vào cung nói với Tề Uy Vương rằng: “Hiện có một con chim khổng lồ đang đậu trên nóc cung điện của nước Tề. Tuy đã ba năm rồi mà nó vẫn không hề cất cánh bay và hót một tiếng nào. Đại vương có biết vì sao không?”

Tề Uy Vương biết đây có ý ám chỉ mình bèn nói rằng: “Đó không phải con chim bình thường, nó đã không bay thì thôi, mà đã bay thì có thể xuyên qua vạn tầng mây, kêu một tiếng là có thể kinh động cả thiên hạ (nhất minh kinh nhân).”

Từ đó, Tề Uy Vương không còn đắm mình trong tửu sắc nữa, mà dốc sức chuyên tâm việc nước, nhà vua triệu gặp 72 huyện lệnh trong cả nước, thưởng cho người có công, phạt kẻ có tội, đồng thời áp dụng một loạt biện pháp phát triển sản xuất, tăng cường lực lượng quân đội. Ít lâu sau, nước Tề trở nên dân giàu nước mạnh, nhà vua khởi binh đánh bại nước Ngụy, thu hồi đất đai bị lấn chiếm. Từ đó, nước Tề luôn là một cường quốc trong suốt 37 năm Tề Uy Vương tại vị.