Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ
Tiếng hít không khí không thể áp chế, từ thính phòng truyền ra.
Trên sân khấu, ánh đèn lộng lẫy giao hòa trước người Vân Khuynh, khuôn mặt nàng, lại tựa như ẩn hơn nửa vào trong bóng tối. Chỉ có đôi mắt phượng, như ngôi sao sáng ngời —
Mà chủ nhân của nó, chỉ mong bề một phía, chỉ hướng về một người.
Dưới sân khấu, người đàn ông ngồi ngay ngắn đột nhiên đứng lên.
Khoảng cách từ trung tâm sân khấu tới góc tối chỗ hàng khách quý, trong một chớp mắt, phảng phất vặn vẹo thành dải ngân hà dài đằng đẵng.
Ánh mắt hai người giao nhau, tựa xa, lại tựa gần.
Rốt cuộc, nàng giơ microphone lên, trong ánh nhìn của toàn thế giới, đưa ra lời hứa hẹn: “Bởi vì…”
“Về sau, tôi chỉ biết hát cho một người nghe thôi.”
*
Không có người nào biết vì sao, nàng lại tại thời điểm đứng trên đỉnh cao của sự nghiệp, lựa chọn rời khỏi giới giải trí.
Một đêm qua đi, thế giới bên ngoài ồn ào suy đoán không dứt.
Mà luca này, Vân Khuynh đi theo sau Kỳ Kiệt cả người bao phủ bởi tầng áp suất thấp, nhưng vẫn câu khóe miệng.
Cho đến khi, tới sân bay.
Người đàn ông mới quay đầu, vươn tay, khó được cường ngạnh giữ lấy cổ tay cô gái, muốn trực tiếp đẩy người vào lối đi lên.
“Kỳ Kiệt…… Anh làm gì!”
Vân Khuynh tận lực giãy giụa, cảm xúc khó được trở nên kịch liệt.
“Không phải nói sau lễ bế mạc thì không quấn lấy tôi nữa?”
Môi mỏng của người đàn ông lãnh mị câu lên, trong đôi mắt thâm trầm lộ ra ý vị trêu chọc: “Lăn về Trung Quốc đi, tôi chơi chán rồi.”
Hắn dùng thái độ thản nhiên, xem tất cả giữa hai người chỉ là trò chơi, hờ hững ngầm tuyên án.
Vì thế.
Vân Khuynh cũng nháy mắt yên tĩnh lại.
Nhưng, nàng chỉ thẳng tắp nhìn lại hắn. Thật lâu sau, mới nhẹ giọng mở miệng: “Anh thật sự cho rằng, em không biết cái gì?”
Giây tiếp theo, âm thanh của cô gái trở nên kích động: “Em thấy được! Ở phòng sách… Có bình morphine!”
Morphine, một bộ phận quan trọng để sản xuất thuốc phiện, cũng là —
Thuốc giảm đau thường dùng của người mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối.
Hiển nhiên, người đàn ông này, căn bản không có khả năng sa vào thuốc phiện. Như vậy…
“Rốt cuộc là bệnh gì? Nói cho em biết!”
Nàng khó được thất thố mà trầm thấp kêu.
“Kỳ Kiệt, anh dựa vào cái gì, dựa vào cái gì?! Dựa vào cái gì mà tùy tiện đẩy em ra?!”
Rốt cuộc, rốt cuộc không thể khắc chế nữa, nước mắt mạnh mẽ tuôn rơi.
Cảm xúc từ thời khắc nhìn thấy ẩn tình đó vẫn luôn áp xuống, bông nhiên bùng nổ —
Giờ khắc này, ở đại sảnh sân bay, Vân Khuynh bỏ qua mọi rụt rè, trong dòng người đến kẻ đi, bật khóc thất thanh.
Tiếng ồn ào quanh thân, nháy mắt cách xa nàng. Trong không khí tĩnh mịch phảng phất, bóng tối cao lớn trùm xuống, hắn rốt cuộc thẳng thắn.
“Là ung thư não thời kì cuối.”
*
Cứ việc trước đó nàng chuẩn bị sẵn thế nào, nhưng mà, thời khắc biết được chân tướng, Vân Khuynh như cũ suýt nữa hỏng mất.
Sau khi hắn mở miệng, từng chi tiết bị xem nhẹ, mới xẹt qua đầu nàng —
Thế giới nhiệm vụ này, Kỳ Kiệt thường xuyên bị đau đầu, hệ thống chỉ giải thích đơn giản là vì chấp nhất theo đuổi với “âm thanh của tự nhiên”.
Vì thế, bản thân mình cũng xem nhẹ mà bỏ qua. Nhưng, cẩn thận ngẫm lại, triệu chứng này xuất hiện rất kỳ lạ không phải sao?
Mà, ở quỹ đạo ban đầu, tin tức người đàn ông này bị kẻ địch bắn chết, có lẽ, cũng chỉ để che dấu.
Nhưng, liền tính là giải thích này hộ lý, nàng cũng không lường trước được —
Vận mệnh, hóa ra lại trêu ngươi như vậy.
Qua một đời, nàng bám vào ‘Diệp Vân Khuynh’ bị bệnh tim bẩm sinh, ở hôn lễ bỏ lại một mình hắn; một đời này, hai người lần nữa gặp lại nhau, khi nàng đã chuẩn bị tốt để cùng người đàn ông này cùng sống hết cuộc đời, thì người nói lời chia tay trước, lại là hắn.
Mà khi người đàn ông này lựa chọn đẩy nàng ra, Vân Khuynh chỉ cảm thấy đau hơn.
Nàng biết, hắn kiếp này, chưa bao giờ là người vô tư. Ngược lại, Kỳ Kiệt trời sinh cố chấp, dục chiếm hữu cực mạnh.
Thế nhưng, sau khi đạm mạc tuyên cáo quãng đời còn lại của mình không dài, hắn lại nói với mình: “Cô đi đi, tôi không cần thêm liên lụy.”
Liên lụy?
Rốt cuộc là sợ, ai là liên lụy của ai?
Nàng còn nhớ rõ, một khắc kia, cảm giác bản thân không thể ức chế run rẩy, gắt gao ôm lấy vòng eo hắn.
Người đàn ông này, rõ ràng là loại người lưu luyến ôn nhu, lại dùng thủ đoạn lạnh nhạt ghét bỏ này — hung hăng đẩy mình ra.
May mà, nàng không mắc mưu đâu.
Khi đó, Vân Khuynh nghĩ như vậy.
Vì thế, nàng không hề khóc. Thậm chí, mỉm cười, dùng hết sức lực nép vào người hắn.
Nàng sẽ không để hắn có bất kỳ cơ hôin nào để ném cái “liên lụy” là mình ra.
*
Vì thế, hết thảy sau đó, liền thuận lý thành chương.
Kỳ Kiệt không đuổi Vân Khuynh đi nữa. Thậm chí, hắn còn xử lý tốt mọi chuyện, ẩn ẩn hiện ra tư thái dung túng tùy nàng an bài.
Chỉ là, cũng chưa từng làm ra động tác thân mật.
Vân Khuynh biết, hắn đang đợi mình thấy khó mà lui. Lúc này đây, nàng khoing hề cãi lại, chỉ sắp xếp sinh hoạt của hai người đâu vào đấy —
Oanh động của lễ bế mạc Liên hoan phim còn chưa ngừng lại, bọn họ liền tạm định cư ở thành phố kênh đào Venice này.
Sau khi chân chính tiếp quản “quyền quản lý gia đình”, Vân Khuynh thường phải dở lhóc dở cười: Người đàn ông này mặt ngoài đạm mạc, trên thực tế, lại cố chấp đến nỗi hoàn toàn không nhìn ra triệu chứng của người mắc bệnh nan y. Rõ ràng có rất nhiều hạng mục cần chú ý, nhưng ăn, mặc, ở, đi lại, hắn thường không chịu tạm chấp nhận nửa phần.
Mà triệu chứng động kinh, liệt nửa người thường thấy ở người ung thư não thời kỳ cuối, càng chưa từng xuất hiện trên người hắn.
Có đôi khi, Vân Khuynh nhìn thân mình thẳng tắp của hắn, thậm chí hoảng hốt trong nháy mắt. Có lẽ, tất cả, chỉ là do bác sĩ nhất thời vui đùa đâu.
Nhưng mà, nàng lại cường ngạnh “quy định” sinh hoạt cùng việc ăn uống của hắn. Từ kiêng ăn đồ cay đến thời gian rèn luyện tinh thần, nhất nhất sắp xếp rõ ràng. Ngày qua ngày, không hề thấy phiền.
Bởi vì, nàng không phải không thấy được —
Người đàn ông đau đầu muốn nứt ra, lại nỗ lực áp chế, cánh tay nổi đầy gân xanh.
Nhưng mà, ở trước mặt mình, hắn chưa từng biểu hiện ra chút không khỏe nào, thậm chí, morphine trước kia thình thoảng có dùng, đều chưa động vào dù chỉ nửa viên.
Những lúc thế này, Vân Khuynh chỉ có thể ‘đúng lúc’ mà đến luyện đàn ở ngay phòng bên cạnh.
Ít nhất, làm hết khả năng của nàng, để người đàn ông dễ chịu một chút.
Cứ như vậy, những ngày yên ắng bình lặng, bất tri bất giác đã trôi qua hơn một tháng.
Khi Vân Khuynh từ vị ‘thiên kim’ chỉ biết lý thuyết trở thành ‘trợ lý vạn năng’ ba mươi sáu hạng đều thông thạo, thân thể Kỳ Kiệt, tựa hồ dần dần có khởi sắc.
Cho đến hôm nay, khi Vân Khuynh chuẩn bị cơm sớm, mới phát hiện — người đàn ông trước nay luôn dậy sớm, rất khác thường mà chậm chạp không ra khỏi phòng ngủ.
Nàng cả kinh trong lòng, nỗ lực áo xuống dự cảm bất thường của bản thân, vội vàng chạy tới trước phòng Kỳ Kiệt.
“Vào đi.”
Vẫn là giọng nói bình tĩnh đến đạm mạc như cũ.
Vân Khuynh điều chỉnh khẩu khí, bước vào trong phòng, nhoẻn miệng cười với người đàn ông đang ngồi ở mép giường: “Anh xuống ăn cơm đi?”
Không có đáp lại.
Mấy ngày này, Kỳ Kiệt đã thật lâu chưa từng có biểu hiện lãnh đạm như vậy.
Mày đẹp Vân Khuynh nhíu lại, vừa định nói cái gì, liền thấy người đàn ông tựa hồ động tác chậm chạp xoay người qua —
Mà khi nàng rốt cuộc nhìn thấy hắn, trong nháy mắt, mặt đẹp cắt không còn một giọt máu!