Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 68




Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ

Người đầu tiên bước ra là một người đàn ông.

Áo gió dài màu đen, âu phục màu đen cắt may khéo léo bao bọc lấy dáng người cao dài của hắn —

Vai rộng eo thon, đôi chân dài thẳng tắp ẩn dưới ống quần, càng hiện ra tư thái soái khí kinh người.

Nhưng, so với dáng người, điều càng làm mọi người điên cuồng hơn, chính là giá trị nhan sắc của hắn!

Ngũ quan người đàn ông rõ ràng thâm thúy, sườn mặt phác họa ra đường cong hoàn mỹ. Rõ ràng tướng mạo cực kỳ tuấn tú, khí thế lại lăng lệ đến cực điểm.

Hắn đứng yên trước xe, chỉ nhàn nhạt đưa mắt —

Trong hoảng hốt, không ít người bị cái nhìn này trấn trụ, ngẩn ra trong chớp mắt.

Chỉ vài giây sau, các nhà truyền thông lớn mới phản ứng lại đây, vội vàng giơ máy ảnh chụp không ngừng —

Tuy không biết thân phận người này, nhưng khí tràng cùng “nhan sắc” này, vừa thấy đã biết không đơn giản!

Huống chi là đi cùng một trong những đạo diễn đứng đầu Tưởng Trịnh, chẳng lẽ là một ngôi sao mới?

Mà người đàn ông đang bị chìm trong ánh đèn lấp lóe, thần sắc vẫn đạm mạc như cũ.

Hắn quay người lại, cong lưng trước cửa xe, mười phần cẩn thận dắt ra người cuối cùng trong xe —

Cô gái mặc bộ lễ phục đỏ tươi đẹp đẽ quý giá, cắt may độc đáo, lộ ra đường cong mạn diệu.

Thiết kế thân váy nghiêng vai chữ V, nửa lộ ra đôi vai gầy cùng xương quai xanh; thân váy điểm xuyết thủy toản màu đen, càng tăng thêm vẻ thần bí dụ hoặc.

Tóc dài cuốn lên một nửa, buông xuống bên má, càng làm nổi bật lên ngũ quan tinh xảo. Da tuyết môi đỏ, trang điểm lãnh diễm, cộng thêm một thân khí chất thanh ngạo, càng hiện ra phong tình động lòng người.

Lúc đứng dậy, cô gái dường như mỉm cười với người đàn ông, người sau liền trở tay cầm tay nàng. Hai người nắm tay nhau, đi theo sau Tưởng Trịnh, cùng nhau bước lên thảm đỏ.

Bọn họ đi cùng một chỗ, rõ ràng không có động tác thân mật nào, khí tràng lại hòa hợp đến nỗi không thể chen vào người nào khác. Ngay cả Tưởng Trịnh đi phía trước, tựa hồ cũng trở thành phông nền.

Mà lúc này, Trung Quốc.

Dưới video livestream trên weibo, càng là sôi sùng sục.

[ Mộ Khuynh Thành ] Vân Khuynh đêm nay đẹp muốn khóc!!! Còn có, anh chàng đẹp trai kia là ai! Là ai! Rõ ràng đang xem đi thảm đỏ, lại bị dốc nguyên một thùng thức ăn cho chó QAQ

[ Chưa có người yêu ] Chó độc thân tỏ vẻ đã chịu một vạn điểm thương tổn.

[ Bài ca mùa hạ ] Quá đẹp quá rực rỡ, là nhân viên đoàn phim sao? Chẳng lẽ là nam chính của ‘Phong Hỏa Thứ Điệp’?

……

Trên mạng tiếp tục tranh luận nảy lửa, bất tri bất giác đã qua phần mở màn.

Venice.

Trong hội trường, lễ trao giải, sắp bắt đầu!

Đoàn phim ‘Phong Hỏa Thứ Điệp’ ngồi ở vị trí giữa. Các nhân viên công tác có liên quan đều rất câu thúc, có thể nhìn ra họ khá khẩn trương. Ngay cả Tưởng Trịnh đã có kinh nghiệm vượt sóng gió, giờ phút này biểu tình cũng có chút mất tự nhiên —

Rốt cuộc bộ phim này, ông gửi gắm khá nhiều kỳ vọng.

Chỉ có trong một góc ánh sáng hơi tối, lại có hai người, bình tĩnh không giống người thường.

Vân Khuynh rũ mắt, rất nhanh liếc Kỳ Kiệt bên cạnh một cái.

Nàng nhắm mắt, nắm chặt lòng bàn tay, lần nữa hồi tưởng kế hoạch của mình một lần, nỗ lực bình tĩnh lại —

Mới trưng lên nụ cười khéo léo, theo hướng nhìn của mọi người nhìn lên sân khấu.

Lúc này, MC cũng nói vài câu hài hước để mở màn. Sau một bài phát biểu kích động lòng người, các giải thưởng lớn, chính thức bắt đầu phân phát!

“This year, the winner of the best Cinematography is…. ‘Butterfly in flames of war’!”

(Năm nay, người chiến thắng của giải thưởng cảnh quay xuất sắc nhất là…. ‘Phong Hỏa Thứ Điệp’!)

“…… the best music….. ‘Butterfly in flames of war’!”

(…. nhạc phim xuất sắc nhất…. ‘Phong Hỏa Thứ Điệp’!)

Trong số những phần thưởng đầu tiên dành cho đoàn thể, đoàn phim ‘Phong Hỏa Thứ Điệp’ một lần bắt được hai hạng!

Nhân viên phụ trách hậu kỳ đi lên nhận cúp, mặt mày mừng rỡ.

Rốt cuộc, đến các giải thưởng lớn nhất ở đây —

Đầu tiên là nữ diễn viên xuất sắc nhất, khi nhắc đến Vân Khuynh, nhân vật ‘Điệp Ảnh’ cũng xuất hiện vài cảnh trên màn hình.

Nàng tự biết không có hy vọng, nhưng khi máy quay đảo qua, thần sắc vẫn tự nhiên như cũ, thậm chí nhìn vào máy quay cười nhợt nhạt —

Trăm hoa đua nở.

Trong nháy mắt, bao nhiêu người xem phát sóng trực tiếp, lần nữa kinh diễm.

Danh sách đoạt giải rất nhanh được đưa ra, không có gì bất ngờ xảy ra, người chiến thắng là một diễn viên châu Âu. Nhưng, không ít người xem, lại nhớ kỹ cô gái mỹ lệ vừa thoáng qua kia.

Nhạc đệm nhỏ qua đi, lễ trao giải tiếp tục khẩn trương tiến hành.

Khi tuyên bố đạo diễn xuất sắc nhất, Tưởng Trịnh ở ghế trước nắm chặt tay ghế, thần sắc nghiêm túc.

Bất đắc dĩ, người đạt giải là một đạo diễn châu Âu. Người ở đoàn phim đều có chút mất mát, nhưng tâm tình lại càng dâng cao!

Bởi vì, lúc này, giải thưởng, chỉ còn một cái cuối cùng —

Bộ phim xuất sắc nhất!

Hiện trường, một trận tĩnh mịch.

MC kéo dài giọng, nói: “……The best director (*) is….”

“is……”

“Butterfly in flames of war!!”

( Bộ phim xuất sắc nhất chính là…. “Phong Hỏa Thứ Điệp”!)

(*) Chỗ này bản gốc là director, nghĩa là đạo diễn, nhưng phần chú thích của tác giả ngay dưới lại là bộ phim. Theo mình có lẽ giải thưởng là bộ phim xuất sắc nhất nhưng tác giả hơi có nhầm lẫn về mặt tiếng Anh, tuy nhiên do tôn trọng bản gốc nên mình vẫn để nguyên.

Vừa dứt lời, trên màn hình lớn, một đoạn phim ngắn hiện lên.

Cuối cùng, dừng lại ở nháy mắt ‘Tần Sâm’ và di thể của ‘Điệp Ảnh’ cáo biệt.

Rất nhiều nhân viên của đoàn phim, rốt cuộc không thể kìm nén được mà nhảy dựng lên! Tưởng Trịnh cũng đứng lên, khóe mắt tựa hồ ươn ướt.

Mà Vân Khuynh, đột nhiên cầm tay Kỳ Kiệt, nội tâm cũng không khỏi nhảy nhót.

Tiếp theo, là đọc diễn văn. Tưởng Trịnh cùng mọi người lên sân khấu, nhất nhất giới thiệu cùng cảm ơn.

Sau khi xuống sân khấu, vị đạo diễn này âm thầm ý bảo Vân Khuynh chuẩn bị biểu diễn bế mạc, còn vui đùa nói —

“Mấy ngày hôm trước cô hỏi tôi về lễ nghi của lễ bế mạc, chẳng lẽ có hành động thần bí gì?”

Vân Khuynh hơi có chút kinh dị, nhưng, chỉ cười cười, ngậm miệng không nói.

Không nghĩ tới, ông lão đáng yêu này, cũng đánh bậy đánh bạ mà đoán ra chân tướng nha.

Mà sau câu trêu ghẹo kia, tựa như có phép thuật, đột nhiên, mọi sự khẩn trương của nàng, đều tiêu tan trong khoảnh khắc.

Đêm nay, thật sự quá tốt. Hết thảy, tựa như ảo mộng. Mà nàng, sắp đứng trên sân khấu vạn chúng chú mục…

Hậu trường, trang điểm, thử mic.

Rốt cuộc, nàng bước xuống cầu thang, chậm rãi đi lên mặt đất.

Khi đứng yên, ánh đèn trong nháy mắt sáng lên, thính phòng đen nghìn nghịt, như dải ngân hà yên tĩnh.

Vân Khuynh cầm microphone, từ từ hát lên ca khúc chủ đề của ‘Phong Hỏa Thứ Điệp’.

Mọi người yên lặng. Chỉ có giọng hát trầm thấp, giống như tiếng trời, phiêu tán trong không trung.

Máy quay vận chuyển rất nhanh, đem hình ảnh kinh diễm không kém tiếng ca của nữ ca sĩ, truyền đến khắp nơi trên thế giới.

Bao nhiêu người kinh ngạc cảm thán trong lòng —

Qua tối nay, cô gái này, chỉ sợ sẽ hấp dẫn ánh mắt toàn cầu!

Nhưng mà, Vân Khuynh lại chỉ bình tĩnh hát, cho đến khi kết thúc.

MC nhiệt tình bước tới, trò chuyện một hồi, cuối cùng, mời nàng nói vài câu diễn văn.

Sau khi đồng ý, Vân Khuynh lần nữa cầm microphone, thay tiếng Trung —

” ‘Phong Hỏa Thứ Điệp’ là bộ phim điện ảnh đầu tiên của tôi, cũng là bộ phim cuối cùng. Cố Vân Khuynh, trước sau đều là ca sĩ.”

Nàng nói ra thân phận của ‘nguyên chủ’, cũng đặt một dấu chấm hết cho sự nghiệp điện ảnh.

Đông đảo người Hoa dưới sân khấu, đều kinh ngạc vạn phần. Mà đoàn phim vừa mới rồi còn chúc mừng, cũng ngây người.

Chẳng qua, rốt cuộc cũng biết Vân Khuynh không phải xuất thân là diễn viên chuyên nghiệp —

Dừng lại vài giây, Tưởng Trịnh đi đầu cổ vũ, đoàn người cũng tỏ vẻ duy trì.

Mà Vân Khuynh nhếch môi, cảm kích nhìn những người dưới đài một cái.

Nàng tươi cười nhợt nhạt mà mỹ lệ, nói: “Mà một ca khúc đêm nay, cũng là…

Lần biểu diễn cuối cùng của tôi.”