Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ
Đến tận ngày hôm sau khi Vân Khuynh xuống giường trong phòng khách ở nhà Kỳ Kiệt, Tưởng Trịnh mới vội vàng chạy về.
Hai người tụ họp ở quán cà phê, mặt nửa lão nhân tràn đầy vui mừng.
“Ai, phản hồi đầu tiên về ‘Phong Hỏa Thứ Điệp’ không tồi, tôi thấy lần này hẳn có giải.”
Vân Khuynh cười cười: “Vậy tôi xin chúc cho Tưởng lão khởi đầu thắng lợi.”
Tưởng Trịnh trừng mắt, khuôn mặt tang thương tựa hồ bị ngược đãi mà run lên.
“Hừ, nịnh tôi? Cô cũng quá thờ ơ với chính mình đi? Ngay cả lễ khai mạc cũng không đi, bỏ lại ông già tôi một mình!”
Vân Khuynh bất đắc dĩ cắn môi, cũng khó trách Tưởng Trịnh sẽ tức giận. Liên hoan phim Venice lần này, ‘Phong Hỏa Thứ Điệp’ đã tranh thủ được tư cách tham gia khai mạc —
Xem như vinh dự khó có được của nền điện ảnh Hoa Ngữ.
Mà phần giải thưởng, Tưởng Trịnh càng là một hơi càn quét sáu hạng mục: đạo diễn xuất sắc nhất, bộ phim xuất sắc nhất, nữ diễn viên xuất sắc nhất, kịch bản xuất sắc nhất, cảnh quay xuất sắc nhất, nhạc phim xuất sắc nhất.
Chẳng qua…
“Tôi cũng chỉ là người mới, Tưởng lão quá để mắt Vân Khuynh rồi.”
Vân Khuynh cười nhạt, là một diễn viên mới của Trung Quốc, muốn nàng đạt giải cao, đúng là người si nói mộng.
Phải biết rằng, tuy phần diễn của nàng cũng không tồi, nhưng chút thực lực ấy, còn chưa đủ để đột phá “hàng rào quốc gia”.
Trong đôi mắt vẩn đục của Tưởng Trịnh hiện lên ánh sáng: “Vậy thì không nhất định.” Nhìn Vân Khuynh hơi giật mình, cuối cùng cười ha ha.
“Nữ diễn viên xuất sắc nhất không được, vậy nhạc phim xuất sắc nhất thì sao?”
Cái này, thật sự làm Vân Khuynh kinh ngạc. Ca khúc chủ đề của bộ phim này, xác thật là nàng biểu diễn.
Nghe ý tứ Tưởng Trịnh, chẳng lẽ…
“Ban tổ chức liên hoan phim bên kia, mời cô biểu diễn ở lễ bế mạc,” Tưởng Trịnh đa mưu túc trí cười, “Theo tôi thấy, đây tám phần là tín hiệu.”
“Thì ra là thế.” Vân Khuynh thở một hơi, trong lòng khó tránh khỏi chút kinh hãi.
“Tôi nói,” Tưởng Trịnh liếc nàng một cái cuối cùng, “Lễ trao giải và lễ bế mạc, cô với Kỳ gia chủ, không thể vắng mặt nữa đó.”
Vân Khuynh cười đồng ý.
Lúc sau, hai người hàn huyên vài câu nữa liền tạm biệt.
Vân Khuynh chạy về phòng cho khách.
Không ngờ, được nửa đường thì gặp trợ lý Đường Hân. “Chị Cố!”
Cô gái nhỏ sắc mặt thần bí, giữ nàng lại: “Chị có biết bát quái mấy ngày nay ở trong nước không?”
Vân Khuynh không khỏi cười: “Làm sao vậy?”
Đường Hân thấp giọng thì thầm: “Tống Trần Trạch bị Triệu Nguyên đánh chết trong tù! Hiện tại trong nước đang nháo nhào nhào lên kia kìa.”
“Triệu Nguyên vì tội cố ý giết người, phỏng chừng sẽ bị phán tử hình. Bên Viện kiểm sát lại nói đồng phạm cần đưa đến một khu giam giữ những người có hành vi trái quy định, để sửa lại tác phong cho đúng, tóm lại là, loạn xì ngậu hết cả lên!”
Nghe vậy, Vân Khuynh cũng hơi giật mình. Nàng thật không nghĩ tới, cuối cùng Tống Trần Trạch lại kết thúc thế này —
Tuy miễn đi 10 năm gian khổ trong tù, lại hoàn toàn mất đi sinh mệnh.
Chỉ là, còn chưa chờ nàng cảm thán cái gì, Đường Hân đã nói tiếp: “Chị Cố, vẫn còn vẫn còn! Liên Thi Ngữ nữa, cũng gặp báo ứng rồi.”
“A?” Vân Khuynh nhướng mày, kinh dị nói.
Đường Hân bĩu môi: “Cô ta á, được phán hoãn hình phạt, ra khỏi trại giam lại không lo làm người cho tốt, thế mà đi theo con đường kia của Trương Thuận.”
“Gần đây chơi trò dâm loạn quá high, thế mà đột ngột chết trên giường một thiếu gia giàu có! Tấm ảnh kia còn được lưu truyền công khai, đúng rồi, người đầu tiên…”
Nói đến đây, cô hơi dừng lại, vui vẻ nói: “Hình như chính là người cố ý làm bị thương chị Cố, Tôn công tử đó!”
“Video lần trước quá mơ hồ, hơn nữa nhà họ Tôn thế lớn lại không chịu nhận, để gã ta tránh được một kiếp, không nghĩ tới lần này vẫn bị bắt được… Chị Cố, chị làm sao thế?”
Đường Hân hứng thú bừng bừng báo cáo “tình báo”, lại phát hiện người nghe có chút thất thần.
” Chị không sao,” Vân Khuynh lấy lại tinh thần, chỉ nói: “Đúng thật là trùng hợp, có chút cảm thán thôi.”
“Theo em thấy, là ông trời có mắt! Lưới trời tuy thưa mà khó lọt!”
Vân Khuynh bật cười, đúng lúc phụ họa trợ lý nhỏ đang nhiệt tình vài câu, mới bảo cô đi chuẩn bị để tham gia lễ bế mạc.
Rốt cuộc.
Tại chỗ, chỉ còn một mình nàng.
Vân Khuynh khép mắt lại, tiếp tục đi tới phòng của người nọ, khi sắp tới đích —
Suy sụp dựa vào góc tường.
Ông trời có mắt…
Sao có thể là ông trời có mắt?
Từ nàng đến nguyên chủ, những bất công từng gặp qua, có từng thấy trời cao thương hại không?
Chính mình bồi mạng, đánh cược linh hồn, chỉ cầu một cơ hội báo thù. Nhưng hôm nay, thế gian này, lại có một người nguyện vì nàng mà nhuốm máu.
Liên Thi Ngữ, Tống Trần Trạch, Triệu Nguyên cùng Tôn công tử, trong khoảng thời gian ngắn nhất đều xong đời, sao lại chỉ là trùng hợp?
Sau lưng cái gọi là “lưới trời”, chỉ có —
Sự ôn nhu giấu sau vẻ ngoài lạnh lẽo của người nọ. Dù qua hai đời, vẫn không hề đổi thay.
Chỉ là, thứ cũng chưa từng thay đổi giống như vậy, còn có —
Vận mệnh tàn khốc.
Vân Khuynh đấm một quyền trên mặt đất, bàn tay mềm che lại đôi mắt.
Cuối cùng vẫn nhịn không được, khóc nấc lên.
Nước mắt nóng hổi qua kẽ tay chảy xuống, nàng ẩn nhẫn cắn môi, thậm chí không lộ ra chút tiếng nức nở nào.
Thẳng đến khi có tiếng bước chân thản nhiên, chợt vang trên đỉnh đầu.
Nàng biết, là hắn tới.
Hai má tinh xảo của Vân Khuynh đã ướt đẫm.
Kỳ Kiệt cúi người xuống, nâng mặt nàng lên, ngón tay lạnh lẽo gạt đi nước mắt bên khóe mắt nàng.
Trong một mảnh đình trệ tĩnh mịch.
“Lần cuối cùng, cùng em đi dự lễ bế mạc đi.”
Rốt cuộc, Vân Khuynh cũng mở miệng, nàng nghe thấy giọng nói của chính mình: “Về sau, em sẽ không quấn lấy anh nữa.”
*
Ngày cuối cùng của Liên hoan phim Venice.
Qua năm giờ, lễ bế mạc chính thức bắt đầu.
Ngoài hội trường, thảm đỏ đã được trải ra.
Hai bên, các phóng viên từ toàn thế giới giơ cao máy ảnh, ánh flash nháy liên tục nửa phút không ngừng —
Phải biết rằng, Liên hoan phim Venice từ khi bắt đầu dưới cái tên “Cuộc triển lãm quốc tế Nghệ thuật Điện ảnh”, mỗi năm những người có tư cách đến đây, đều là siêu sao toàn cầu chân chính!
Tối nay, tuyệt đối là ánh sao lộng lẫy, tranh tài khoe sắc!
Mà lúc này, tại Trung Quốc —
Bởi vì chênh lệch bảy tiếng với Venice, bây giờ trời mới hơi rạng sáng.
Nhưng trên mạng, một đàn cú lại hứng thú bừng bừng xoát diễn đàn và weibo, tuyên bố muốn phát sóng trực tiếp toàn bộ lễ bế mạc!
Nhưng, Liên hoan phim lần này, đề tài mà quần chúng ăn dưa chú ý nhất, không phải là ngôi sao người Hoa khoe sắc ở thảm đỏ, mà là —
Bộ phim mới của Tần Trịnh, rốt cuộc có thể đoạt giải thưởng hay không?
Rốt cuộc, so với mấy chuyện nhảm nhí đó, danh dự của điện ảnh Hoa Ngữ, mới là quan trọng nhất!
0h32 trong nước, phóng viên tại hiện trường phát sóng trực tiếp hưng phấn mà thông báo: Đoàn phim ‘Phong Hỏa Thứ Điệp’ sắp lộ diện!
Thoáng chốc, trên mạng sôi trào!
Tầm mắt quay lại Venice. Ngoài hội trường, chiếc xe của đoàn phim ‘Phong Hỏa Thứ Điệp’, rốt cuộc ngừng lại trước thảm đỏ.
Cửa xe rất nhanh được mở ra.
Người xuống dưới là Tưởng Trịnh, hôm nay ông mặc một bộ tây trang màu đen, không mất thanh lịch, tuy tóc đã hơi bạc, nhưng vẫn phong độ nhẹ nhàng.
“Tách tách, tách tách.” Lập tức, phóng viên tại hiện trường giơ máy ảnh lên, sau đó là một hồi oanh tạc —
Cho dù ở châu Âu, đạo diễn người Hoa này, vẫn có danh khí không nhỏ.
Chẳng qua, cũng có người tò mò. Bế mạc hôm nay, đoàn phim này, sẽ không phải vẫn chỉ có mình đạo diễn đi?
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, cửa sau xe, rốt cuộc mở ra —
PS.
Một chút bố trí của Liên hoan phim Venice như thời gian, giải thưởng, không phải hoàn toàn ấn theo hiện thực ra, vì khi hành văn ta có sửa chữa một chút, không cần tích cực soi mói ta.
Còn có, ngày hôm qua cũng không ai đoán tại sao thái độ của BOSS khó đoán như thế, ta rất kinh ngạc ==