Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ
Kỳ Kiệt nhắm mắt, ý lạnh đầy người, lại không nói không rằng.
Thấy thế, Tưởng Trịnh cũng không đánh không mắng.
Nếu là người khác, ông sớm đã dạy dỗ nghiêm khắc rồi! Nhưng gặp phải vị này, ông chỉ có thể cười khổ.
Nhưng thật ra Vân Khuynh đứng một bên, ẩn ẩn có suy đoán.
Mới vừa rồi, hai người diễn cảnh cuối cùng của phim —
Điệp Ảnh bại lộ thân phận, người trong chính phủ Uông Ngụy nghi ngờ cô còn có tòng phạm ẩn núp trong chính phủ.
Sau khi thẩm vấn mà không có kết quả gì, có người nghĩ ra một chiêu độc ác: Tập trung tất cả những người bị tình nghi lại, mỗi người một khẩu súng, bắt đầu bắn Điệp Ảnh, nếu ai nương tay, thì chính là không đánh đã khai.
Vì thế, một đám Hán gian không có nhân tính, bắn thủng nhiều chỗ trên người Điệp Ảnh, nhưng không tạo ra vết thương trí mạng, khiến cô trong tra tấn đầy máu tươi, thống khổ chết đi.
Nhưng, không có ai nghĩ đến, cô còn có súng.
Trên đường lăng trì, trước khi đám súc sinh kia kịp phản ứng lại, cô dùng súng tự sát.
Vì thế, Tần Sâm xen lẫn trong đó, miễn đi một lần gặp phải nguy hiểm.
Vân Khuynh hồi tưởng cốt truyện, lại nhớ tới biểu hiện vừa rồi của người đàn ông.
Là người lành nghề, Tần Sâm hẳn là nên ẩn nhẫn, trên thần sắc, không có chút dao động nào; chỉ có một chút biểu hiện nhỏ bé, toát ra sự giãy giụa trong nội tâm.
Nhưng mà, Kỳ Kiệt lại không cách nào nhập diễn được.
Hẳn là nói, khi thấy cảnh tượng ‘Điệp Ảnh’ bị lăng trì, phản ứng của hắn — quá lớn.
Tuy rằng, vẻ mặt hắn vẫn đạm mạc như cũ, nhưng khí lạnh trong mắt tỏa ra bốn phía, khí thế quá mức mạnh mẽ quanh thân, đều tỏ rõ sự thật chói lọi —
Vị BOSS che dấu này, đang trong cơn thịnh nộ.
Biểu hiện này không hợp với kịch bản, hiển nhiên không được cho qua.
Càng miễn bàn, đứng chung một chỗ với hắn, mấy diễn viên đóng vai Hán gian kia, đều sợ tới mất mật.
Vì thế, liền NG bốn, năm lần.
Mà Tưởng Trịnh ở phim trường luôn uy phong lẫm lẫm, lại bó tay không có biện pháp.
“Thôi, bỏ đi,” Khuôn mặt tang thương của Tưởng Trịnh hiện lên bất đắc dĩ, vẫy vẫy tay: “Tất cả mọi người nghỉ ngơi nửa tiếng!”
Kỳ Kiệt đứng tại chỗ, thần sắc khó lường.
Vân Khuynh than nhẹ, đi thẳng tới bên cạnh hắn.
“BOSS, ngài,” Nàng nhẹ giọng gọi hắn, đột nhiên nói: “Ngài có phải đang cảm thấy….. Tần Sâm quá yếu đuối?”
“Ừm, không phù hợp với hình tượng khốc huyễn của ngài?”
Vân Khuynh vui đùa trêu chọc, ánh mắt giảo hoạt.
Kỳ Kiệt nhìn lại nàng, ý vị không rõ nói: “A? Em cho là như vậy?”
Ánh mắt hắn đen tối không rõ.
Vân Khuynh lại nhoẻn miệng cười: “Đương nhiên là…..
….. Nói giỡn.”
“Cho dù như thế nào, Điệp Ảnh chết vì Tần Sâm, là cam tâm tình nguyện.” Nàng đột nhiên nói, mắt trong khẽ nâng, nhìn thật sâu vào đôi mắt đào hoa kia.
Người đàn ông nhướng mày.
Lại nghe Vân Khuynh nói: “Đây là lựa chọn của cô ấy.”
Tần Sâm có lẽ sẽ mạo hiểm cứu cô, hơn nữa, lấy năng lực của hắn, chưa chắc sẽ nhất định thất bại.
Nhưng, Điệp Ảnh lại không muốn cho hắn một tia nguy hiểm nào.
Vạn sự trên thế gian, nói thì nhiều, cũng không thắng nổi hai chữ ‘cam nguyện’.
Môi mỏng Kỳ Kiệt mím lại, trầm mặc không nói.
Lúc này đã đến cuối ngày, ánh hoàng hôn ánh vào sườn mặt nghiêng nghiêng của hắn, phác họa bức tranh tuấn mị mười phần.
Thật lâu sau.
Thẳng đến khi Vân Khuynh cho rằng hắn sẽ không trả lời, người đàn ông mới đột nhiên nói: “Nếu là em….”
Lời chưa hết, nhưng kỳ dị là, một khắc kia, nàng có thể hiểu được ý của hắn.
Nàng có thể vì một người, làm ra lựa chọn quyết tuyệt như vậy hay không?
“Em sẽ.”
Chỉ im lặng trong chớp mắt, Vân Khuynh đã mở miệng, nàng nghe thấy giọng nói của chính mình.
“Chỉ cần, có một người như vậy.”
*
“Action!”
Trên khoảng đất trống lớn, Điệp Ảnh vết thương chồng chất bị ném trên mặt đất.
Một đám người Uông Ngụy vây quanh cô.
Nạp đạn, lên đạn.
Những người này hưng phấn cười lớn, giơ súng lên, bắt đầu bắn phá.
Bả vai, bụng dưới, đùi… Máu tươi đầy đất, cô lại trước sau như một cắn răng, không phát ra tiếng kêu nào.
“Đến ai?”
“Nhanh lên, nhanh lên! Dứt khoát bắn mắt ả đi, ả đàn bà thối này sắp chết còn dám trừng chúng ta, thật đáng giận!”
“Hắc, cậu biết dùng súng không, đừng đánh chết quá nhanh đấy!”
Đám súc sinh này xem trận tàn sát thành một trò chơi.
Ý thức Điệp Ảnh đã mơ hồ, dòng máu đặc sệt chảy xuống mắt cô, thế giới của cô, chỉ còn màu máu.
Nhưng, cô vẫn nỗ lực mở to mắt, trong mông lung, cô biết, rất nhanh là đến hắn ra tay.
Người đàn ông kia thần sắc đạm mạc, bên môi thậm chí mang theo chút châm biếm, phảng phất như sinh mệnh đang bị lăng trì kia, chẳng liên quan gì tới hắn.
Điệp Ảnh đột nhiên cười, mặt mày giãn ra, cho dù trải qua mấy ngày tra tấn, đầy người bẩn thỉu, lại vẫn có thể thấy được thanh tao động lòng người.
Ngay cả những Hán gian đang hành hình, cũng không khỏi sửng sốt.
Nhưng mà.
Giây tiếp theo.
Lúc tất cả mọi người đột nhiên không kịp đề phòng, cô bỗng nhiên móc ra một khẩu súng trong lòng.
“Pằng –“
Âm thanh kiên quyết vang lên, thái dương Điệp Ảnh xuất hiện một bông hoa máu. Chỉ chớp mắt sau, thân mình cô mềm nhũn, tê liệt ngã xuống trên đất.
Dòng máu dường như vô tận, từ trong miệng vết thương trào ra, uốn lượn đầy đất.
Ánh mặt trời lặn chiều tà chiếu trên người cô, một mảnh yên lặng.
“Đã chết?”
“Thật không còn hô hấp! Phi, mất hứng!”
Nhóm Hán gian hùng hùng hổ hổ, nhổ nước bọt vào xương cốt mềm nhũn của nữ đặc công.
Lại chỉ có một người biết — cô không hề nhát gan, mà là vì thấy được hắn.
Lúc hành hình, tay Tần Sâm, đều run rẩy. Cho dù biểu hiện nhỏ tới mức gần như không thể nhìn ra, cô vẫn chú ý tới.
Vì bảo vệ hắn, vì không để hắn áy náy, cô lựa chọn tự sát. Mà khẩu súng kia, là ngày ấy, hắn trộm nhét vào tay cô.
Cô an tâm nhắm mắt, mà hắn, lại chỉ có thể kiềm chế cảm xúc, theo đám Hán gian kia, giả vờ không có chuyện gì rời đi.
Hình ảnh dừng lại ở một khắc hắn xoay người kia.
Bóng dáng đơn bạc của người đàn ông và di thể tịch mịch của cô gái, rõ ràng trong cùng khung hình, lại hai hướng ngược nhau.
Hoàng hôn thật đẹp, rơi ôn nhu đầy đất.
Gió cát lạnh lùng thổi qua, hủy diệt tia bi thống chỉ hiện lên trong giây lát rồi biến mất của hắn.
Nước mắt của Tần Sâm, tích ở trong lòng.
*
“Cut! Qua!”
Tưởng Trịnh hưng phấn hô to, các nhân viên công tác bên cạnh, cũng hoan hô sôi nổi.
Đây là cảnh diễn cuối cùng.
“Đóng máy!”
“Được giải phóng rồi!”
Trong phim trường.
Vân Khuynh đứng dậy, đồng thời tận lực thoát khỏi cảm xúc của cảnh diễn.
Nhưng mà, không đợi nàng điều chỉnh lại —
Một bóng đen, đột nhiên ụp xuống.
Vân Khuynh nâng mắt, hơi kinh ngạc gọi.
“Kỳ….”
Người đàn ông kia lại giữ lấy cằm nàng, không màng tạo hình mặt mày xám tro của nàng lúc này, cúi người xuống.
Hung hăng cắn môi nàng.
Ái muội dây dưa, hắn bá đạo cướp lấy tất cả hô hấp của nàng.
Nói là hôn, không bằng nói là dã thú cắn xé. Đây là phát tiết, cũng là vì….
Hắn bất an.
Xung quanh, tiếng huýt sáo trầm trồ khen ngợi, vang thành một mảnh.
Vân Khuynh bị ôm trong lồng ngực người đàn ông, nhắm mắt lại.
Là vì tình mê, cũng là vì, cảm giác này —
Quá mức quen thuộc……
*
Đoàn phim ‘Phong Hỏa Thứ Điệp’ chuẩn bị mở tiệc mừng đóng máy, bên Tinh Quang, lại có người đứng ngồi không yên.
“Trần Trạch, làm sao bây giờ a?”
Liên Thi Ngữ nôn nóng lôi kéo tay áo của người đàn ông tuấn nhã.
“Anh thấy không qua lâu sau, bọn họ liền đóng máy rồi!”
Mặt Tống Trần Trạch âm trầm, hắn ta không nghĩ tới, sự tình sẽ mất khống chế đến thế!
Nói cho cùng, tuy rằng hắn ta là người đại diện trứ danh trong nước, nhưng muốn đối đầu với nhân vật mạnh chân chính, còn xa xa không đủ!
Cho nên, hắn ta mới trăm phương ngàn kế muốn bò lên trên!
Liên Thi Ngữ, chính là tác phẩm tốt nhất của Tống Trần Trạch — một ngôi sao Tiểu Thiên Hậu vừa hot vừa dễ khống chế!
Một ván này, hắn ta quyết không thể thua!
“Hừ,” Trong mắt Tống Trần Trạch hiện lên tia sáng lạnh, hung ác nham hiểm nói: “Vậy làm cô ta diễn không được chút ánh sáng nào, là được chứ gì?”
“Toàn bộ tin tức tham gia du thuyền, bất kính với cha mẹ nuôi, dùng quy tắc ngầm đoạt diễn, lập tức thả ra ngoài!”