Hệ Thống Mau Xuyên: Kế Công Lược Nam Thần Phản Diện

Chương 44




Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ

Chương trình “Lóe Sáng Tân Thanh”, áp dụng hình thức ghi hình.

Theo lý thuyết, cho dù hiện trường mười phần bạo điểm, cũng phải chờ sau khi cắt nối biên tập xong, mới có thể trình chiếu.

Nhưng mà, đêm bán kết, đã định là không thể bình thường.

Mà hết thảy, đều là vì một người —-

Cố Vân Khuynh.

Sau khi biết nàng tham gia vòng bán kết, đủ loại tin đồn sau hậu trường, sớm đã tràn lan.

Càng có không ít người tới xem trực tiếp, vô cùng hào khí nói rằng mình sẽ ném trứng thối vào nàng ngay buổi biểu diễn, ghi lại hình ảnh xấu mặt này, chia sẻ với mọi người.

Vì thế, 19h30 tối nay, tức thời điểm ghi hình, trên mạng đã sớm bùng nổ.

Theo lịch thi đấu về sau, biểu hiện của các thí sinh cũng được sôi nổi công bố trên weibo, khiến không ít người thảo luận nhiệt liệt.

21h00, Tưởng Dung biểu diễn xong, “Dung phấn” rất vui mừng khen ngợi biểu hiện của thần tượng nhà mình.

Đến đây, các loại âm thanh hài hòa của fan cuối cùng cũng chấm dứt.

Tất cả mọi người đều xoa tay hầm hè, chờ đợi Cố cặn bã lên sân khấu cuối cùng.

Thậm chí, có vị võng hữu (*) nóng ruột, sớm vào dưới weibo của Cố Vân Khuynh bắt đầu mắng trước.

(*) võng hữu: người bạn trên mạng.

21h05, những người ở hiện trường thi đấu, sắp bắt đầu phát weibo.

Nhưng mà.

21h06, 21h07….

Thời gian một giây lại một giây qua đi.

Đám quần chúng đã gấp không thể chờ được buôn bát quái, liên tục đổi mới weibo, lại trước sau không thấy tin tức mới nào.

Sao lại thế này?

Không ít người gấp đến độ muốn ném phăng di động, cũng có người mỉm cười nói rằng họ đang bận ném trứng, nhất thời quên phát sóng trực tiếp.

Vì thế, một đám người tụ tập dưới weibo Cố Vân Khuynh, cười mắng phát tiết.

Thẳng đến 21h29, rốt cuộc cũng có thông báo mới. Nhưng mà, nội dung, lại khiến người ta mở rộng tầm mắt.

“A a a a a, Khuynh gia em yêu anh!”

“Nữ vương Vân Khuynh trên cao, thổ lộ thổ lộ thổ lộ!!”

“Cảm thấy linh hồn đều đã thăng hoa lên thiên đường, vì những ngôn luận xấu xí trước đó về Khuynh Khuynh xin tự vả mặt 100 cái, từ đây trở thành fan não tàn.”

“Không xong, muốn cong a a a! Tui là con gái mà QAQ”

………

Vài lời thổ lộ không hợp phong cách, đột ngột xuất hiện dưới weibo Cố Vân Khuynh, phủ lên những lời nhục mạ phía trước.

Võng hữu vây xem trợn mắt há hốc mồm, còn chưa phản ứng lại, không ít người khác cũng đã sôi nổi đăng weibo, phong cách nhất trí khen ngợi.

Nhấp chuột vào, còn có thể nhìn thấy không ít người trước kia bôi nhọ rất hăng say, đã rất nhanh sửa chữa trạng thái, tóm lại đều quay ngoắt thành fan rồi.

Này…

Rốt cuộc sao lại thế này?

Có người nhịn không được hỏi: “Tình huống thế nào? Thủy quân?”

Vài vị hoa si vừa mới nghe tin lập tức chạy tới.

“Nhổ vào, mi mới là thủy quân!”

“Khuynh gia nhà chúng ta có thực lực, đêm nay một khúc chinh phục toàn trường, thành công vào vòng trong có được không!”

Đối lập trước sau, quả thực kinh người.

Đoàn Liên Y vẫn luôn quan sát tình thế liền châm biếm.

“Thực lực? Ha hả, lại bắt chước Thi Ngữ nhà chúng ta thế nào?”

Đoàn fan mới bên kia cũng đánh trở về.

“Bắt chước? Giọng hát của Vân Khuynh so với cái gì mà Tiểu Thiên Hậu nhà mấy người không biết cao hơn bao nhiêu!”

“Nói miệng không có bằng chứng, có bản lĩnh lôi chứng cứ ra đây!”

“…. Nghe thấy tiếng trời ở hiện trường, ai có tâm tư đi ghi lại?”

“Không ghi lại? Xùy, cười chết người. Đúng là thủy quân rồi.”

“Mi! Có bản lĩnh ngày mai xem phát sóng trên TV, một giây đánh mi sưng mặt!”

……….

Hai nhà cãi nhau, càng nhiều người qua đường xem náo nhiệt đều thấy trong lòng ngứa ngáy khó chịu.

Nhìn dáng vẻ, đúng là không phải thủy quân.

Vậy.

Rốt cuộc, biểu diễn của Cố Vân Khuynh tại vòng bán kết có ma lực gì?

*

Mà lúc này, đương sự của đề tài này, căn bản không rảnh để quan tâm đến ngôn luận trên mạng.

Trong dãy biệt thự Tinh Hà Loan xa hoa ở Đông Thanh.

Vân Khuynh nhìn người đàn ông trước mắt, không thể tin nổi nói.

“Ngài nói cái gì!?”

Đối diện, Kỳ Kiệt chỉ hờ hững liếc nàng một cái, âm thanh lạnh lùng.

“Ngay cả tai cô cũng có vấn đề?”

Khụ.

Vân Khuynh thiếu chút nữa bị hắn làm sặc nước bọt mà chết.

Nói ra loại lời như “Cô ngủ cùng tôi” xong, người đàn ông này còn muốn trả đũa?

Mắt phượng nàng trợn trắng, nở nụ cười khẽ.

“Tôi không nhớ khi nào mình ký hợp đồng bồi ngủ với ngài.”

Lời này, có lễ, khắc chế, mà cũng kiên định.

Nghe vậy, Kỳ Kiệt nguy hiểm nheo mắt, nhìn cô gái càng ngày càng không ngoan này.

Biểu hiện “cừu non” lần đầu gặp mặt, quả nhiên là ngụy trang.

Lúc này.

Nàng vẫn mặc bộ đồ lúc biểu diễn.

Một thân kính trang (???), nửa cánh tay ngó son và eo thon lộ ra bên ngoài, tuy hơi hở hang, nhưng, bộ dáng mướt mồ hôi sau khi vận động, lại mang theo vài phần mỹ cảm dã tính, làm người ta không thể rời mắt.

Ngay cả Kỳ Kiệt luôn đạm mạc với nữ sắc, cũng không thể không thừa nhận lực hấp dẫn của nàng.

Nhưng mà….

“Cô suy nghĩ nhiều quá.”

Người đàn ông cười nhạo mở miệng, tiếng nói lạnh băng từ môi mỏng thốt ra.

“Tôi không có hứng thú với cô.”

Khinh miệt mà châm chọc, nhưng Vân Khuynh không hề tức giận.

Ngược lại, nàng cong môi, đang muốn nghe lời mà đi ra ngoài.

Nhưng, giây tiếp theo.

Giọng nam lạnh lẽo lần nữa vang lên. “Trong phòng tôi có dương cầm.”

???

Vân Khuynh nâng mắt. Có chút nghi hoặc tại sao đề tài xoay chuyển nhanh vậy.

Lại thấy Kỳ Kiệt không chút để ý nới lỏng cà vạt, sâu trong đôi mắt không có lạnh lùng, mà tràn đầy tà nịnh.

“Tôi bị mất ngủ. Cô hiểu?”

Trong chớp nhoáng, Vân Khuynh rốt cuộc hiểu rõ ý hắn.

*

Trong phòng ngủ rộng lớn, cả phòng sáng choang. Ánh đèn lưu li điểm xuyết lên đồ đạc hai màu trắng đen xa hoa, hiện ra lịch sự tao nhã tối giản.

Bên cạnh chiếc giường lớn Kingsize, có đặt một chiếc dương cầm. Mà có một cô gái, đang ngồi phía trước chiếc đàn.

“Hỗn đản!”

Vân Khuynh tùy ý bấm phím đàn, trong lòng cắn răng nghiến lợi.

Nàng lần nữa hồi tưởng lại tin tức về Kỳ Kiệt.

Chỉ cố chấp với âm nhạc, lãnh tâm lãnh tính, không có ý tưởng nam nữ chi dục thế tục….

Thật vậy chăng!?

Ký ức lùi lại nửa giờ trước.

Người đàn ông ném cho nàng vài thứ đồ.

“Đi tắm rửa trước đi. Xong đến phòng tôi.”

Vân Khuynh ngưng mắt đảo qua, rõ ràng là quần áo nội y!

Cùng với, một chiếc áo sơ mi vải dệt thuần trắng. Hơn nữa còn là kiểu nam.

“Anh…..!”

Thoáng chốc, mặt đẹp nàng liền đỏ bừng, vừa tức lại vừa thẹn!

Đừng nói thân phận tôn quý thiên kim Vân gia, liền tính thế giới vừa rồi, “Diệp Vân Khuynh” cũng chưa từng gặp phải tình trạng xấu hổ không biết làm sao này!

Trong lúc nhất thời, Vân Khuynh hold không nổi.

“Ngài Kỳ, xin ngài hãy tôn trọng một chút!”

Kỳ Kiệt nhăn mày, sườn mặt tuấn mĩ nhiễm một mảnh lạnh băng.

Hắn lạnh lùng phun ra một câu.

“Chỗ của tôi không có đồ nữ.”

Ngữ điệu lạnh lẽo.

Nhưng, trong âm thanh trầm thấp kia, có loại ma lực khiến người ta tin phục.

Có thể.

Vân Khuynh, nàng….

Một chút cũng không tin!

Nàng chỉ cảm thấy một lần nữa bị Kỳ Kiệt biến thái vô sỉ đổi mới tam quan (*).

(*) Tam quan: bao gồm nhân sinh quan, thế giới quan, giá trị quan. Nhân sinh quan là sự xem xét, suy nghĩ về sự sống con người, hoặc nói văn vẻ hơn, là quan niệm của mỗi chúng ta về định luật diễn hóa về đời sống nhân loại và sự sống của con người. Thế giới quan là hệ thống tổng quát những quan điểm của con người về thế giới (toàn bộ sự vật và hiện tượng thuộc tự nhiên và xã hội), về vị trí con người trong thế giới đó và về những quy tắc xử sự do con người đề ra trong thực tiễn xã hội; có cấu trúc phức tạp, gồm nhiều yếu tố trong đó có hạt nhân là tri thức. Giá trị quan là việc phán đoán xem việc gì là quan trọng, việc gì là không quan trọng, bằng cách đưa vào những thứ tự ưu tiên, trọng số khi đánh giá nó. Nói thật, sau khi đọc xong cái này chính mình còn không hiểu lắm =)))

Vân Khuynh hơi hơi hé miệng, muốn nói nếu thế thì sao không sắp xếp cho nàng ở khách sạn đi, lại nhớ người đàn ông phát rồ này muốn nàng đánh đàn thôi miên hắn.

Chỉ phải từ bỏ.

Đứng dưới mái hiên nhà người khác, chỉ có thể nhịn.

Vì thế, chuyện liền thành như bây giờ.

Vân Khuynh hung hăng ấn phím đàn, rốt cuộc thở dài.

Nàng nhắm mắt lại, nắm chặt góc áo sơ mi, yên lặng giúp mình xây dựng tâm lý.

Lại không ngờ đến, động tác này lại vô tình làm lộ ra chút phong cảnh kiều diễm.

Còn chưa tắm xong được bao lâu, tóc ướt tùy ý thả xuống bờ vai gầy, ngũ quan tinh xảo mang theo hơi nước, tăng thêm vài phần gợi cảm.

Dưới áo sơ mi rộng thùng thình, xương quai xanh tinh xảo kia, dáng người yểu điệu kia che đậy như ẩn như hiện, hiện ra dụ hoặc như có như không.

Khi Kỳ Kiệt bước ra khỏi phòng tắm, liếc mắt một cái liền nhìn thấy phong cảnh kiều diễm này.

Bước chân hắn dừng lại, ánh mắt trở nên u ám.

“Cô đây là, nghênh đón tôi sao?”